• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Nhược Lam mang theo cả thân thể và tinh thần mệt mỏi trở về nhà. 

Đứng trước cửa vườn trúc, cô hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh. 

"Sao lại đứng đó!" 

Lục Lưu Niên quát lên một tiếng, khiến cô giật mình. Sắc mặt anh đen sì, nhìn là biết ghét cô đến nỗi ghét cay ghét đắng. 

Phương Nhược Lam cố nhịn cười. Anh thật biết diễn. 

Cô ậm ừ vào trong nhà, bẽn lẽn như một nàng dâu nhỏ yếu đuối. 

Nhưng khi vào đến trong phòng riêng, mọi việc đều biến đổi. Lục Lưu Niên vội vàng kéo tay cô, nhìn từ đầu đến cuối: 

"Em có sao không? Tôi gọi em cả ngày mà không ai bắt máy. Vừa định cho người đến trường tìm thì em đã về rồi" 

Cô bày ra vẻ mặt buồn thiu, lắc lắc chiếc điện thoại trên tay: 

"Ướt mưa hỏng mất rồi." 

Lục Lưu Niên còn âm thầm theo dõi sắc mặt của cô một lúc lâu, thấy không có gì khác lạ nữa mới gật đầu: 

"Vậy thì tốt. Điện thoại cứ để đó. Tôi sẽ mua cho em chiếc khác." 

Bên ngoài mặt Phương Nhược Lam tỏ vẻ vui mừng, nhưng trong lòng lại càng nặng nề. 

Nếu nói về diễn xuất, cô và anh đều giống nhau. Diễn thật đến nỗi 

ngay cả bản thân cũng không biết là thật hay giả nữa. 

Lục Lưu Niên và Phương Nhược Lam vẫn duy trì trạng thái này được gần một tuần. 

Cô và anh cùng chung chăn gối. Quan hệ của hai người từng gần gũi như vậy, giờ lại chỉ cách nhau một lớp áo mỏng, xét đến cùng Lục đại thiếu vẫn là đàn ông. Phản ứng bình thường vẫn có, nhưng mỗi lần đều 

nhịn lại. 

Đó là sự tôn trọng mà anh dành cho cô. 

Phương Nhược Lam lại càng khó xử. 

Thật ra, cô cũng đã để anh vào trong lòng từ lâu lắm. Vì trong lòng có anh, nên mới hoảng hốt lo sợ. 

Anh ấy có chấp nhận cô mang thai con của người khác không? Phương Nhược Lam không muốn biết câu trả lời, vì cô sợ đáp án sẽ khiến mình thất vọng. 

Mà quan trọng hơn nữa, sau lần tắm mưa hôm ấy, thị lực của cô lại bắt đầu suy giảm rồi. 

Cô không còn nhìn rõ những sắc thái biểu cảm trên gương mặt anh 

nữa. 

Có lẽ cô không nên ở lại đây. Ở lại cũng chỉ làm gánh nặng cho anh mà thôi. Nếu như xác định không ở lại, Phương Nhược Lam cũng không có ý định nói cho Lục Lưu Niên biết mình có thai. 

Cứ để mọi chuyện lặng yên, rồi cứ thế biến mất trong cuộc đời của 

anh. 

Sau mấy ngày yên ổn như thế, nhà họ Lục lại ồn ào hẳn lên. 

Nhị thiếu gia nhà họ Lục, con trai ruột của bà Hạ Linh chuẩn bị về 

nước. Anh ta đã được định sẵn là chủ nhân ngôi nhà này, vì vậy mà khác hắn với Lục Lưu Niên, việc anh ta trở về nhà được những người hầu kẻ hạ trong nhà rất quan tâm. 

Lục Lưu Niên không hề để ý. 

Hôm Lục Chấn trở về, bà Hạ Linh dặn quản gia Như Hoa đến vườn trúc, báo cho hai vợ chồng Phương Nhược Lam đến nhà chính cùng dự tiệc. 

Phương Nhược Lam vẫn chưa thể trở mặt cùng bà ta, rất vui vẻ đồng 

Lục Lưu Niên hai tay nắm chặt vào thành xe lăn, ánh mắt như bốc lửa. 

Anh thực sự từng bị tàn tật ở chân. Mà lần ấy, chính là do Lục Chấn ra lệnh cho lái xe tông vào anh, sau đó bày ra hiện trường xe mất lái. 

Nếu như hôm đó Lục Lưu Niên không nhanh nhẹn lăn một vòng trước, thì có lẽ thứ anh mất đi không chỉ là một đôi chân. 

"Mai để tôi đi cùng em!" - Anh chợt lên tiếng. 

Phương Nhược Lam tất nhiên không đồng ý. Cô biết anh lo cho mình, nhưng làm như vậy có lẽ còn khiến cả hai rơi vào nguy hiểm. 

"Anh ta không thể ăn thịt được em đâu. Giờ mẹ con họ vẫn phải lấy lòng em nữa kìa. Nếu như anh mà đến thì họ chắc chắn sẽ nghi ngờ" 

Lục Lưu Niên nén xuống cơn giận. Anh dùng cả ngày trời để nhắc nhở cô về tính cách của Lục Chấn. 

Phương Nhược Lam thở dài. Đồn đại không phải lúc nào cũng đúng. Người ta vốn thường nói Lục Chấn là một vị thiếu gia tài giỏi xuất sắc hàng đầu, nhưng chỉ có người trong cuộc mới biết anh ta ăn chơi trác táng thế nào. 

Một đêm ba cô, chuyện quá bình thường. 

"Cho nên em tránh xa hắn ta một chút. Cố gắng trang điểm cho xấu đi. Nếu như hắn ta dám động vào em, anh nhất định sẽ mặc kệ mà xẻ thịt hắn ra" 

Lục Lưu Niên nói thế, nhưng Phương Nhược Lam biết anh không nắm chắc phần thắng. Toàn bộ tài sản của Niên gia đã nằm trong tay của mẹ con bà Hạ Linh, chưa nói đến khối tài sản mà ông Lục tích lũy trong thời gian gần đây. 

Nhà họ Lục đã trở thành một gia tộc lớn mạnh mà không ai dám động đến ở vùng đất phía Nam này. 

Sáng hôm đó, theo ý của Lục Lưu Niên, Phương Nhược Lam dậy từ sớm, cổ trang điểm cho mình xấu đi. 

Nhà họ Lục mới sớm đã bắt đầu đông khách. Mặc dù tiệc phải tối mới bắt đầu, nhưng trên đời này không thiếu những kẻ tự nhận là họ hàng của người giàu. Được nịnh nọt người thừa kế của gia tộc bề thế, ai chẳng muốn kia chứ. 

Phương Nhược Lam chọn cho mình một góc không dễ thấy, âm thầm tính toán những người có thể lợi dụng được ở đây. 

Chưa đầy nửa tiếng sau, bên ngoài cửa chợt xôn xao hẳn lên. Ắt hẳn Lục Chấn đã về đến. 

Cô đưa mắt nhìn ra cửa. Một người bị một đám vây quanh đang ung dung bước vào. Dáng người cao lớn, bước đi chững chạc. Gương mặt cương nghị, tuấn tú như tài tử điện ảnh. 

Phương Nhược Lam chết đứng. 

Dáng người này, gương mặt này, dù có đốt thành tro cô cũng không

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK