Người bên dưới vẫn không hề phản ứng gì, nhưng Phương Nhược Lam vẫn nhận ra cơ thể anh ta nóng hầm hập.
Thuốc đã ngấm sâu, khiến cho cô mất hết lý trí. Bằng kỹ thuật gần như bằng không của mình, cô gấp gáp cởi quần áo trên người mình xuống. Trong đêm tối tăm, đôi môi cúi xuống, áp vào một bờ môi khác.
Lạnh băng.
Nhưng sự lạnh lẽo ấy lại mang cho cô muôn vàn khoái cảm. Cô không biết nên làm thế nào, chỉ gặm, rồi lại cắn.
"Đi xuống! Nếu không tội giết cô!".
Người đàn ông bắt đầu có phản ứng, sau khi "hư" lên một tiếng khó chịu, anh ta để tay bên cổ Phương Nhược Lam. Đôi mắt anh ta giống như sói săn ánh lên tia nguy hiểm, tưởng như chỉ cần có tiến thêm một bước sẽ ngay lập tức vặn gãy cái cổ mảnh khảnh kia.
Nhưng hiển nhiên người phụ nữ không nhận ra điều đó. Cô chỉ biết rằng có muôn vàn con kiến đang cắn trong từng thớ thịt, khơi dậy những cảm giác mới, chinh phục những góc khuất lạ lẫm mà cô chưa từng biết.
Tách... Tách...
Một vài giọt nước mắt của Phương Nhược Lam rơi xuống. Nước mắt nóng bỏng, chạm vào da thịt người đàn ông cũng nóng bỏng. Ánh mắt của người đàn ông đã bớt đi sự nguy hiểm. Bàn tay đang đợi bên cổ cùng dần chuyển xuống bờ vai thon.
Phương Nhược Lam không ngừng ở trên người anh lắc lư qua lại. Đôi
giường. Hình như anh vẫn đang chìm trong giấc ngủ. Đến lúc này, cô không thể nhận rõ diện mạo của anh nữa.
Cô dùng ngón tay mình khẽ xoa bên cánh mũi cao của anh, trong lòng bối rối.
Nếu như cô thật sự bị mù rồi, vậy thì phải làm thế nào đây?
Cũng tốt! Thật may là cô đã kịp dành tặng cho anh những gì quý giá nhất của mình khi cô vẫn còn nhìn thấy. Nhưng lại càng đáng tiếc là, khoảnh khắc hai người hòa nhập vào nhau đã bị cô quên bằng sạch.
Phương Nhược Lam vùi đầu sâu vào trong đầu gối, âm thầm nuốt nước mắt vào trong.
Cứ như vậy một hồi, cô trở dậy, dựa vào chút thị lực ít ỏi của mình lần mò trong ánh sáng tối tăm, tìm được quần áo của mình.
Cô không thể để Lục Ngạn Xuyên thấy dáng vẻ thảm hại như vậy của mình được.
Cô muốn xuất hiện đẹp nhất trước mắt anh. Nếu xác định vĩnh viễn làm một người mù, cô phải là người mù bản lĩnh và xinh đẹp nhất.
Nghĩ như vậy, Phương Nhược Lam nhanh chóng mặc quần áo vào, dùng tốc độ gần như chạy trốn để ra khỏi đây.