• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 16 Trở về nhà họ Phương 

Trang điểm xong rồi, Phương Nhược Lam nhìn quanh quẩn khắp phòng. Không thấy Lục Lưu Niên đầu cả. 

Hôm qua, khi cô làm rách tấm ảnh kia, anh đã biến mất không về phòng nữa. Nghe người giúp việc nói anh đã vào trong phòng sách, cô đứng trước cửa gõ đến đỏ cả tay cũng không gọi được anh ra ngoài. 

May mà trong phòng cũng có máy sưởi và giường ngủ. Nếu không, cô sẽ ân hận đến chết mất. 

Phương Nhược Lam chọn lựa mang theo một ít đồ đạc ra xe. Lục phu nhân cũng không khắt khe gì về việc cô trở về nhà họ Phương. Khi nghe cô xin phép, bà không chỉ đồng ý mà còn nhét thêm một đống đồ. 

Điều này khiến cô càng nghi hoặc. Thực sự cô có giá trị lợi dụng đến nỗi bà ấy phải đóng kịch lâu đến vậy sao? 

Thật phiền phức. 

Phương Nhược Lam mở cửa, nhanh chóng chui vào xe rồi đóng rầm cửa lại. 

Bỗng một gương mặt xuất hiện ngay trước mắt cô. 

Phương Nhược Lam hét ầm lên một tiếng, ném túi xách trên tay về phía người đối diện. Đến khi bình tĩnh lại rồi, cô mới thấy Lục Lưu Niên đang đen mặt ngồi trên chiếc ghế bên cạnh. 

"Lục Lưu Niên? Tại sao anh lại ở đây?" - Cô hoảng hốt hỏi lên đầy kinh 

ngạc. 

Cô có thể nghe thấy tiếng anh hít sâu một hơi. Sau đó đôi môi bạc gợi cảm mở ra đóng vào, nói một câu: 

"Đi ăn trực!" 

Một hàng dấu hỏi lướt qua đầu Phương Nhược Lam. Mặc dù cuộc sống riêng tư của anh không được quá tự do, nhưng tính ra cũng là thiếu gia nhà giàu. Bà Hạ Linh bên trong làm khó, nhưng bên ngoài cũng không có cắt ăn cắt uống đi. 

Ăn trực à? Có cần thiết không? 

Lý do này, có chó mới tin. 

Mới quen biết anh ta mấy ngày, cô nhận ra người đàn ông này không hề đơn giản chút nào. Anh ta không giống như người ngoài đồn đại, ngốc nghếch vô hại. Trái lại, trong ánh mắt của anh, cô có thể nhận ra được sự trí tuệ và tính toán. 

Hạ Linh đấu với Lục Lưu Niên, chưa biết chắc phần thắng sẽ thuộc về ai đâu. 

Mà cô còn cần ở nhà họ Lục dài dài, ít nhất là cho đến khi kiếm đủ tiền chữa trị cho anh trai. Phương Nhược Lam thở dài. 

Tốt nhất vẫn không nên đắc tội với anh ta thì hơn. 

"Vậy anh thích ăn món gì? Để lát nữa tôi nhờ đầu bếp trong nhà làm giúp." 

Cô nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, cố lấy lòng. 

Lục Lưu Niên hình như cũng đang ngẫm ngợi, rất nhanh đã cho cô một đáp án. 

"Bánh hẹ, có không?" 

Phương Nhược Lam nhìn thấy ánh sáng nở rộ trong đôi mắt người đàn ông, lóe lên một suy nghĩ. Lục đại thiếu gia này cũng quá đáng yêu đấy chứ. 

Nhưng nghĩ lại anh ta từng không nể nang gì mà cắn người, cô lại lắc đầu nguầy nguậy, cố xua hai từ "đáng yêu" kia đi. 

"Không có?" - Lục Lưu Niên thấy cô lắc đầu rất mạnh, nhướng một bên mày lên mà hỏi. 

Ôi trời. Phương Nhược Lam vội gật gật chữa cháy: 

"Có chứ có chứ! Ý tôi là không có vấn đề gì". 

Nhà họ Phương với nhà họ Lục cùng cách nhau không xa lắm, vòng qua vài con phố đã đến. 

Phương Nhược Lam giúp Lục Lưu Niên chuyển xe lăn ra trước, rồi cùng lái xe đỡ anh lên. 

Cánh cửa nhà họ Phương đóng im ỉm. Rõ ràng bọn họ đều biết, theo tục lệ hôm nay cô sẽ về nhà, nhưng lại cố tình đóng cửa để tạo uy. 

Ấu trĩ đến tột cùng. Một chút coi thường như thế có thể ăn thịt được cô chắc. 

Phương Nhược Lam vịn một tay đẩy xe lăn cho Lục Lưu Niên, một tay bấm chuông. Phải một lúc lâu mới có người ra mở cửa. Là con gái của đầu bếp. Cô ta liếc hai người từ đầu đến cuối, hết lườm rồi lại nguýt. 

Phương Nhược Lam cũng không hề để tâm đến ánh mắt của người ngoài, đẩy xe lăn vào trong nhà. 

Nghe nói bà Chước Dung cùng với Phương Lan vẫn đang ngủ. Cô ngước mắt nhìn nền trời. Cũng phải chín giờ sáng rồi đấy. 

Phương Từ Khôn giống như có khả năng tiên đoán. Ngay khi cô bước 

lên bậc thềm đầu tiên, anh đã chạy ào ra gọi lớn: 

"Lam Lam, em về rồi" 

Xem ra anh sống rất tốt. Mấy ngày mệt nhọc của Phương Nhược Lam nhờ vào nụ cười của Phương Từ Khôn mà biến mất bằng sạch. 

Có người luôn chờ đợi mình, điều đó có nghĩa là cuộc sống của cô vẫn có nghĩa. 

Phương Nhược Lam vui vẻ, nhưng có người lại không vui chút nào. Lục Lưu Niên nhìn Phương Từ Khôn, đôi lông mày không ngừng động đậy. 

Thằng ngốc từ đâu ra, vừa gặp người đàn bà ngu dốt này đã hết ôm rồi lại ấp. Sao mà chướng mắt. 

Nghĩ vậy, anh vươn tay, dùng một bàn tay túm áo của Phương Từ Khôn, kéo ra. 

Phương Từ Khôn quay đầu lại, híp mắt nhìn anh, nhưng lại hỏi em gái: 

"Lam Lam, thằng ngốc này từ đâu ra vậy?" 

Phương Nhược Lam suýt chút nữa thì bị sặc chết. Mà Lục Lưu Niên cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Mặt anh đã đen lại, không còn chút vui vẻ nào. 

Cứ thế này sẽ đánh nhau mất. 

Để giải trừ nguy cơ, Phương Nhược Lam vội vã xen vào giữa hai người, cố gắng giảng hòa: 

"Anh à, người này chính là người hôm đó em nhắc đến với anh đó." 

Thái độ của Phương Từ Khôn lúc này hoàn toàn thay đổi. Ánh mắt anh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Lục Lưu Niên, rõ ràng rất vui sướng. 

"Thì ra người này sẽ là người tốt với em, bảo vệ em, yêu thương em cả 

đời. Anh bây giờ lại thấy cậu ta thông minh lắm" 

Lời nói của Phương Từ Khôn khiến Phương Nhược Lam xấu hổ đến mức muốn che mặt. Gì mà yêu thương, bảo vệ chứ. Nếu như Lục Lưu Niên nghe hiểu, cô nhất định sẽ bị anh ta coi thường nữa. 

Nhưng hiển nhiên cô không biết rằng, Lục Lưu Niên vốn nghe hiểu. Nhưng không hề khinh bỉ cô, trái lại anh còn khắc ghi những chữ ấy vào trong lòng. 

Yêu thương, bảo vệ cả đời. 

Nếu như anh có một người để bảo vệ, vậy thì cũng quá khó khăn để chấp nhận. Nếu như có một người nguyện ý dựa vào anh, vậy thì... 

Vậy thì cũng quá tốt đẹp đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK