Chương 19 Truy Mộng Lâu - lầu cao đuổi mộng
Kết hôn vừa đủ ba ngày, Phương Nhược Lam xin phép bà Hạ Linh cho mình được tiếp tục công việc ở trường đại học. Cô vốn chỉ xin phép với tâm lý ăn may, nhưng thật không ngờ bà ấy rất vui vẻ đồng ý.
Thật quái quỷ.
Mọi việc đều quá thuận lợi đến mức cô có cảm giác như mình bị tính kế vậy.
Lúc chuẩn bị ra khỏi phòng, Phương Nhược Lam nghĩ nghĩ một hồi rối quyết định quay lại hỏi Lục Lưu Niên:
"Anh có điện thoại không?"
"Có!".
Cô vui vẻ lắc lắc chiếc điện thoại trên tay mình:
"Vậy tôi có thể lấy số điện thoại của anh không?"
Lục Lưu Niên chẳng nói chẳng rằng, quăng chiếc điện thoại lên nệm giường. Cô cầm nó lên.
Không có mật khẩu. Phương Nhược Lam rất dễ dàng lấy được số điện thoại của anh.
Lục phu nhân ngỏ ý muốn cho lái xe đón đưa, nhưng có một mực từ chổi. Cô chỉ là một giảng viên quèn, trường cũng cách đây không xa, không cần thiết phải có người hộ tống như vậy.
Quan trọng hơn cả, cô không muốn mình lúc nào cũng nằm trong sự kiểm soát của bà Hạ Linh.
Ngày đầu tiên đi làm trở lại đã có rất nhiều việc phải làm. Trường đại học hôm nay chuẩn bị tổ chức một buổi biểu diễn, có tới hai đoàn học sinh liên hệ cô nhờ luyện đàn.
Cứ như thế đến lúc xong rồi đã tối muộn.
Phương Nhược Lam không đi xe buýt nữa mà gọi một chiếc taxi.
Từ trường đến nhà họ Lục mất mười lăm phút đường xe. Cô lên xe, dựa đầu vào cửa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nhưng cho đến khi mười lăm phút rồi mà xe càng ngày càng tăng tốc, cô biết mọi chuyện không ổn rồi.
Phương Nhược Lam mở mắt nhìn hai bên đường, giả bộ như không biết gì. Cô lén lút lấy điện thoại trong túi ra, mở phần gọi điện.
Bỗng chiếc xe phanh kít một cái. Cô bị bất ngờ đến nỗi đập đầu vào ghế trên. Điện thoại trên tay văng ra, rơi xuống sàn xe chỗ chân tài xế.
Cô vội vã mở chốt cửa xe, nhưng rõ ràng gã tài xế kia đã khóa chất nó.
Gà ta quay lại nhìn cô, nhếch miệng lên cười để lộ mấy chiếc răng vàng ố nham nhở:
"Cũng thông minh đấy. Nhưng tốt nhất là đừng làm mấy trò chống cự
vô ích."
Có ngu mới tin. Phương Nhược Lam quyết định liều mạng, dùng túi xách trong tay đập thẳng vào mặt gã để lấy được chủ động. Gã kia bị đập đến nỗi mặt mày xây xẩm, khuôn mặt đen sì lại. Chỉ cần một động tác nhỏ, gã đã nắm được tay cô, bẻ ngoặt ra đằng sau khống chế.
Mà ở sau lưng, gã dùng súng điện đánh lén, khiến cho cô dần mất đi ý thức.
Trước lúc hoàn toàn ngất đi, Phương Nhược Lam thầm rủa một câu:
"Lại bị bắt cóc. Đúng là kịch bản rẻ tiền"
***
Phương Nhược Lam bị những tiếng khóc quanh mình đánh thức. Cô chớp mắt vài cái, rồi nghiên cứu kỹ từng ngóc ngách một trong phòng.
Đây là một căn phòng kín. Cả bốn phía chỉ có một cánh cửa duy nhất. Ngoài cửa có người canh gác. Phần lưng quần của chúng bị cộm lên. Trong đó chắc chắn đang giấu súng.
Trong phòng có hơn chục cô gái kêu khóc nức nở.
Ắt hẳn cô đã lọt vào đường dây mua bán xác thịt phụ nữ rồi.
Phương Nhược Lam cười khổ trong lòng. Thật không ngờ mấy tình tiết nhàm chán của các bộ phim truyền hình tam giờ tối lại rơi trúng đầu
mình.
"Khóc lóc cái gì? Có muốn tạo ném hết ra ngoài cho chó sói ăn
không?"
Một gã tại to mặt lớn đẩy cửa đến rầm một cái. Vừa vào đến trong phòng, hắn đã lia mắt khắp nơi, khiến cho những cô gái khóc lóc nãy giờ im bặt.
Cuối cùng mắt hắn dừng lại trên người Phương Nhược Lam:
"Gan to đấy chứ!"
Cô tựa vào tường nhắm mắt lại, cười cười:
"Nếu trong phòng có lò sửa thì tốt quá. Các cô gái nếu bị lạnh sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc, lúc ấy giá bán lại không cao đâu."
Gã bặm trợn kia bị mấy câu này khiến cho nghẹn họng, không biết phải nói tiếp câu gì.
Cuối cùng, hắn ta lại quát cô một câu để lấy lại thể diện:
"Đừng có mà lẻo mép. Cũng đừng mong có thể thoát khỏi đây. Chúng mày sẽ được ăn đạn đồng của tao đấy."
Phương Nhược Lam không thèm để ý nữa, lại nghiêng đầu chợp mắt.
Dù gì đi chăng nữa bây giờ cô cũng không chạy được.
Gã kia bị tức chết, ở thêm một hai phút thì bỏ đi. Hai mươi phút sau, có mấy người vào trong phòng, mang các cô gái đi.
Phương Nhược Lam cũng nằm trong số đó.
Chúng đưa các cô gái vào một cái phòng được trang trí hoa lệ. Trên đó có khoảng gần mười cái lồng. Bên trong lồng trang trí rực rỡ với hoa và lông vũ.
Cứ hai cô gái được nhốt vào một cái. Trước khi bị nhốt, họ đều bị bắt nuốt một thứ nước thuốc có mùi khai. Phương Nhược Lam trốn vào một góc, muốn nôn ra toàn bộ thứ thuốc đó. Gã đàn ông bặm trợn kia vừa hay vẫn luôn để ý cô. Hắn dẫm mạnh giày lên những đốt tay của cô.
Con bà nó chứ! Đau!
Phương Nhược Lam chửi một câu. Cô không thể nào chống lại bọn chúng. Nhưng chửi một câu cũng được coi như đỡ thiệt.
Ánh đèn trong phòng chuyển sang màu xanh ngọc bích. Mười phút sau, một đoàn người tiến vào trong phòng.
Phương Nhược Lam hơi chuyển động mí mắt. Trên mặt họ đều đeo mặt nạ.
Thứ thuốc mà đám người kia cho uống đã bắt đầu phát huy tác dụng. Cô cảm thấy người mình nóng ran. Sự ngứa ngáy dội ra từ bên trong cơ thể, như có thứ gì đó cào cấu nhẹ trong ruột gan. Cô nắm chặt tay nhẫn nhịn, khiến cho móng tay ghim vào da thịt đến nỗi bật cả máu.
Cô gái ở cùng lồng sắt với cô bắt đầu phản ứng mạnh mẽ. Cô ấy cởi từng lớp quần áo của mình ra, không ngừng dùng tay để vuốt ve khắp nơi trên thân thể. Đám đàn ông bên cạnh cũng nhận ra sự thay đổi này, cứ nhìn chằm chằm vào trong cái lồng của Phương Nhược Lam.
"Ôi chao, trong này là hàng cao cấp nhất hôm nay rồi. Nhìn xem, có tận hai tiểu mỹ nhân"
"Nhìn xem cô gái này, thuốc mạnh như vậy mà vẫn kiềm chế được. Hơn nữa sắc đẹp không phải dạng vừa đâu. Đặt bên dưới mà chà đạp thì thích phải biết"
"Truy Mộng Lâu đúng là càng ngày càng biết tìm bảo vật"
Phương Nhược Lam híp mắt lại. Cô vừa nghe thấy ba từ rất quen thuộc. Truy Mộng Lâu - lầu cao đuổi mộng. Đây chính là nơi mua bán xác thịt phụ nữ xa hoa nhất đại lục này, nơi các đại gia sẵn sàng chi trả cả triệu đô cho một đêm cùng mỹ nhân.
Nơi này hoạt động gần như công khai với sự bảo hộ giới thượng lưu. Mà nơi lầu cao đuổi mộng này, các cô gái chỉ có vào, chứ không thể có ra.