Tầm mắt Uông Trữ Hạ không đặt trên bàn tay của Mục Anh Húc, cô nhìn chằm chằm vào trang phục trên người Đàm Hân Nghiên. Một luồng khí tức tối từ dạ dày trôi lên cổ họng, bữa tối chưa ăn mà cô đã thấy không ngon rồi.
Mục Anh Húc dìu Đàm Hân Nghiên đi đến cửa nhà hàng, thấy Uông Trữ Hạ đứng gần Âu Dương Trạch, anh không vui liền bước đến ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán, cưng chiều nói. “Em đến lâu chưa? Sao mọi người đứng hết ngoài này?”
“Em và Âu Dương Trạch cũng mới đến, tình cờ gặp ở đây.” Uông Trữ Hạ đáp lại nụ hôn của anh bằng nụ cười hiền dịu, bình thường cô sẽ xấu hổ khi thân mật với Mục Anh Húc ở bên ngoài, nhưng không hiểu sao hôm nay lại lớn mật để mặc anh ôm ấp.
“A Nghiên, chân cô làm sao vậy?”
“Tôi gặp chuyện trên đường, may có A Húc đi ngang qua cứu vớt.” Đàm Hân Nghiên không có ai dìu, đứng hơi nghiêng ngả, trưng ra nụ cười buồn bã. “Chỉ là trẹo chân thôi, không sao đâu.”
“Nếu cô Đàm không phiền, để tôi kiểm tra giúp cổ chân nhé.” Âu Dương Trạch cắt ngang, thể hiện bản thân có tồn tại.
Đàm Hân Nghiên nhìn ra ánh mắt thách thức của hắn, trong lòng thầm chửi rủa nhưng vẫn phải điềm tĩnh lắc đầu từ chối. “Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, qua ngày mai là hết. Chúng ta đi vào trong thôi, đừng đứng đây cản thở việc kinh doanh của nhà hàng.”
Uông Trữ Hạ chủ động dìu Đàm Hân Nghiên vào phòng riêng đã đặt trước. Cô không muốn bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào Mục Anh Húc, dù đó có là bạn bè đi chăng nữa.
Phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, Đàm Hân Nghiên cầm ly rượu đứng lên, giọng cô ta mềm mại rất dễ nghe.
“Dùng ly rượu này để cảm ơn A Húc và A Hạ đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Nếu không có hai người, tôi không biết bản thân phải vượt qua chuyện khủng khiếp đó như thế nào.”
Uông Trữ Hạ nâng ly nhìn Đàm Hận Nghiên, thấy cô ta quay sang mỉm cười nhìn Âu Dương Trạch, nhưng tia sáng trong mắt rét buốt.
“Tôi cũng xin cảm ơn bác sĩ Âu Dương đã giúp đỡ và động viên tôi trong thời gian nằm viện.”
Mọi người cùng nâng ly theo tâm trạng khác nhau. Âu Dương Trạch nhìn Đàm Hân Nghiên, từ tốn hỏi. “Cô Đàm hiện còn thấy đau đầu hay gặp ác mộng không? Tôi có quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen”
“Cảm ơn lòng tốt của anh, từ lúc tôi được quay về làm việc, tiếp xúc với các học viên nhỏ tuổi đầy tài năng, tâm hồn tôi đã được cữu chuộc rất nhiều. Việc tìm đến bác sĩ tâm lý để tư vấn, hiện tại không cần thiết” Đàm Hân Nghiên tao nhã trả lời, gắp đồ ăn đưa lên miệng rất nhỏ nhẹ dịu dàng.
“Tôi có một người bạn làm trong ngành cảnh sát, trùng hợp là phụ trách vụ cướp chặn đường ngày hôm đó. Nghe anh ta nói ba gã côn đồ đều được tìm thấy, tiếc là đã muộn. Bọn chúng bị giết chết, xác chôn ở ngoại ô hẻo lánh.”
“Đã bị giết?” Uông Trữ Hạ giật mình hỏi lại, cô xoay đầu nhìn Mục Anh Húc, giọng tò mò. “Sao em không nghe được thông tin này từ phía cảnh sát?”
“Tin tức mới chuyển đến cho tôi vào hồi chiều nên chưa kịp nói với em.” Mục Anh Húc đặt con tôm vừa bóc xong vỏ vào bát Uông Trữ Hạ, không bận tâm ánh mắt của những người khác, bóc sang con tôm tiếp theo. Cặp mắt ưng của anh như mang theo tia nghiền ngẫm bắn về phía Âu Dương Trạch. “Bác sĩ Âu Dương nắm bắt thông tin thật nhanh. Tôi cũng không biết anh chú ý đến vụ án này.”
Uông Trữ Hạ chưa từng kể lại với Mục Anh Húc về chuyến viếng thăm của Âu Dương Trạch, cô cảm thấy nghi vấn về Đàm Hân Nghiên, cô có thể tự tìm hiểu một mình. Dù sao anh và Đàm Hân Nghiên cũng từng là tri kỷ, cô không thể vì lời nói của một mình Âu Dương Trạch mà nghĩ oan cho cô ta.
Đây là lý do thái độ của Mục Anh Húc đối với Đàm Hân Nghiên rất bình thường, còn với Âu Dương Trạch vẫn gay gắt đối nghịch.
Nghĩ đến đây, Uông Trữ Hạ liếc mắt qua Đàm Hân Nghiên ngồi đối diện, cảm thấy cô ta thật xinh đẹp. Chút ghen tuông nhỏ nhen của phụ nữ dâng lên trong lòng, Uông Trữ Hạ đứng dậy xin phép đi rửa tay.
“Bác sĩ Âu Dương, anh cầm dao mổ quen với việc mổ xẻ và xác chết, có thể thản nhiên nhắc chuyện đó trên bàn ăn. Nhưng A Hạ là một cô gái yếu đuối, anh nói vậy dọa cô ấy mất rồi.” Đàm Hân Nghiên nhìn Âu Dương Trạch trách móc.
Mục Anh Húc đặt con tôm mới bóc xong vỏ vào bát Uông Trữ Hạ, lau tay rồi đứng dậy. “Tôi đi xem em ấy.”
Uông Trữ Hạ chống tay trên bồn rửa tay, nhìn người trong gương, thở dài thườn thượt. “Mày khi nào thì biết ghen tuông vậy hả? Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây. Anh ấy không phản bội mày đâu…”
Đáp lại cô là khuôn mặt nhăn nhó ấm ức, Uông Trữ Hạ không nhận được câu trả lời liền cắn môi trừng mắt nhìn.
“Cũng là mẹ một đứa trẻ năm sáu tuổi, tại sao không khôn hơn được chút nào? Mình phải tin tưởng anh ấy.”
Tiếng cười trầm khàn cắt đứt màn độc thoại của Uông Trữ Hạ, cô hoảng hốt xoay đầu nhìn ra cửa.
Mục Anh Húc đứng tựa vai vào tường, khoanh tay trước ngực, khóe miệng cong lên như đang thưởng thức một vở kịch thú vị. “Em tiếp tục đi, đừng ngại. Cứ coi tôi như không khí.”
“Đây là nhà vệ sinh nữ. Sao anh dám vào?” Cô xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chôn bản thân xuống. “Anh… anh đi ra ngoài!”
Anh bước nhanh chắn đường chạy trốn của cô, ép cô vào bồn rửa tay, chống tay hai bên vây cô vào trong lòng.
“Ghen tuông là phải thể hiện trước mặt tôi. Nếu em tự nói một mình, làm sao tôi có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ này… ưm…”
Mục Anh Húc rên lên đau đớn, nhìn cô rụt vai sau khi nhón chân ngoạm vào cằm anh.
Uống Trữ Hạ chớp mắt, lí nhí nói. “Anh đã làm sai còn bắt nạt em.”
“Tôi làm sai việc gì?” Anh nhướng mày nhìn cô thú vị. “Nếu em không đưa ra được lý do thuyết phục, đêm nay đừng hòng ngủ với tôi.”
“Anh giải thích thế nào về chiếc váy mặc trên người A Nghiên tối nay và chiếc váy này?” Uông Trữ Hạ rút điện thoại ra, mở bức ảnh anh gửi cô trước khi đến địa điểm hẹn. “Anh nói có quà tặng em, hóa ra là để người phụ nữ khác mặc?”
Giọng cô gay gắt mang theo buồn bực, càng nói cô càng không vui, đôi mắt trừng lên sắc lẻm nhưng trong mắt Mục Anh Húc lại mang ý nghĩa lẳng lơ. “Em đang quyến rũ tôi?”
“Hả?” Uông Trữ Hạ chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị anh gặm môi đến khi sưng mới được buông tha. Anh nhấc cô ngồi hẳn lên bồn rửa tay, nghiêng đầu hôn sườn mặt, hôn dái tai, hôn cần cổ mảnh dẻ mịn màng. “Đàm Hân Nghiên bị giật mất túi xách trên đường, quần áo do ngã nên bị rách, tôi không muốn đưa cô ấy đến cửa hàng thời trang để mua sắm, nên đưa chiếc váy đó để cô ấy thay.” Anh híp mắt nhìn vài dấu hôn đỏ trên cổ cô, giọng nói nham hiểm. “Cả người tôi đều thuộc về em, em ghen tỵ với một chiếc đầm làm gì?”
Uông Trữ Hạ được anh nịnh nọt lấy lòng, trái tim ghen tuông quay về bình thường. “Chúng ta nên quay về phòng đi, rời đi lâu quá sẽ sinh nghi.”
“Sinh nghi việc gì?” Anh nhấc cô xuống sàn, tranh thủ liếm khóe miệng cô một cái.
Uông Trữ Hạ đánh mạnh vào ngực anh trước hành vi lưu manh. Đầu cô lóe ra ý tưởng, mắt đảo tròn, cô bất ngờ nhón chân lên, thổi hơi vào tai anh, cố tình hạ thấp giọng để nó khàn khàn lả lơi. “Sinh nghi việc em sẽ ăn sạch anh trong nhà vệ sinh.”
Dứt lời, cô cười khanh khách rồi bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh. Ở bên Mục Anh Húc đủ lâu, cô biết anh không thể chịu nổi những lời lẳng lơ mời gọi này.
Bên trong phòng đặt trước, Đàm Hân Nghiên lắc lắc ly rượu đỏ thẫm, liếc mắt nhìn Âu Dương Trạch đầy ác ý. “Anh cứ phải cố tình nhắm vào tôi trước mặt Mục Anh Húc thì mới ăn ngon?”
“Tôi không hiểu cô Đàm đang nói gì.” Âu Dương Trạch ung dung gắp đồ ăn, không đoái hoài đến vẻ khiêu khích của cô ta.
“Thái độ của anh chỉ càng đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm. Anh nên nhớ, vị trí của tôi có thể giúp anh giữ được cái mạng”
“Ồ, vậy thì phải cảm ơn cô Đàm!
Nhưng có lẽ cô không có cơ hội để thể hiện bản thân là người tốt.”
Đàm Hân Nghiên tức điên lên, mọi lời châm chích của cô ta như đấm vào chiếc gối bông, không hề nhận được kết quả như mọng đợi. Cô ta trút giận vào ly rượu, tự mình rót rượu khi đã cạn ly.
“A Nghiên, cô mới hồi phục sức khỏe, không nên uống nhiều rượu.”
Uông Trữ Hạ vừa quay lại phòng đã thấy chai rượu vơi đi phân nửa, vội càng can ngăn.
“A Hạ đừng lo. Tôi chỉ đang muốn chúc mừng bác sĩ Âu Dương thôi.”
“Chúc mừng việc gì?” Uông Trữ Hạ ngồi xuống ghế, ngạc nhiên hỏi.
Người giải thích thắc mắc của cô là Mục Anh Húc vừa đẩy cửa vào. “Chúc mừng bác sĩ Âu Dương sắp sửa sang nước K tu nghiệp để chuẩn bị tranh vị trí phó viện trưởng bệnh viện.”
Bàn tay đang cầm đũa của Âu Dương Trạch thoáng siết lại sau câu nói của Mục Anh Húc. Hắn nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Anh Húc cùng vẻ mặt đăm chiêu của Đàm Hân Nghiên, thâm rủa trong lòng. Chuyện này mới được quyết định vào ngày hôm qua, tại sao Mục Anh Húc lại biết? Hắn vì an toàn tính mạng nên làm chuyện này trong bí mật, bây giờ lại để Đàm Hân Nghiên biết…
Bữa cơm sau đó xoay xung quanh việc tu nghiệp của Âu Dương Trạch.
Uông Trữ Hạ vui mừng chúc mừng hắn thật lòng. Nhưng ngay sáng hôm sau đã nổi lên một tin đồn trên truyền thông khiến việc ra nước ngoài của Âu Dương Trạch có nguy cơ tạm đình chỉ.
Là trợ lý Tiêu Tử Du đưa cho cô đọc tin tức ngay khi Uông Trữ Hạ đến phòng thiết kế làm việc.
Dòng chữ trên trang nhất hầu hết các trang báo đập vào mắt Uông Trữ Hạ nhức nhối.
“Uông Trữ Hạ, vợ chưa cưới của Mục Anh Húc bất cá hai tay. Gian phu là bác sĩ Âu Dương Trạch, người thầm yêu cô ấy từ thời còn du học bên nước Z“
Mục Anh Húc dìu Đàm Hân Nghiên đi đến cửa nhà hàng, thấy Uông Trữ Hạ đứng gần Âu Dương Trạch, anh không vui liền bước đến ôm eo cô, cúi đầu hôn lên trán, cưng chiều nói. “Em đến lâu chưa? Sao mọi người đứng hết ngoài này?”
“Em và Âu Dương Trạch cũng mới đến, tình cờ gặp ở đây.” Uông Trữ Hạ đáp lại nụ hôn của anh bằng nụ cười hiền dịu, bình thường cô sẽ xấu hổ khi thân mật với Mục Anh Húc ở bên ngoài, nhưng không hiểu sao hôm nay lại lớn mật để mặc anh ôm ấp.
“A Nghiên, chân cô làm sao vậy?”
“Tôi gặp chuyện trên đường, may có A Húc đi ngang qua cứu vớt.” Đàm Hân Nghiên không có ai dìu, đứng hơi nghiêng ngả, trưng ra nụ cười buồn bã. “Chỉ là trẹo chân thôi, không sao đâu.”
“Nếu cô Đàm không phiền, để tôi kiểm tra giúp cổ chân nhé.” Âu Dương Trạch cắt ngang, thể hiện bản thân có tồn tại.
Đàm Hân Nghiên nhìn ra ánh mắt thách thức của hắn, trong lòng thầm chửi rủa nhưng vẫn phải điềm tĩnh lắc đầu từ chối. “Cảm ơn anh, nhưng không cần đâu, qua ngày mai là hết. Chúng ta đi vào trong thôi, đừng đứng đây cản thở việc kinh doanh của nhà hàng.”
Uông Trữ Hạ chủ động dìu Đàm Hân Nghiên vào phòng riêng đã đặt trước. Cô không muốn bất kỳ người phụ nữ nào chạm vào Mục Anh Húc, dù đó có là bạn bè đi chăng nữa.
Phục vụ lần lượt mang thức ăn lên, Đàm Hân Nghiên cầm ly rượu đứng lên, giọng cô ta mềm mại rất dễ nghe.
“Dùng ly rượu này để cảm ơn A Húc và A Hạ đã chăm sóc tôi trong thời gian qua. Nếu không có hai người, tôi không biết bản thân phải vượt qua chuyện khủng khiếp đó như thế nào.”
Uông Trữ Hạ nâng ly nhìn Đàm Hận Nghiên, thấy cô ta quay sang mỉm cười nhìn Âu Dương Trạch, nhưng tia sáng trong mắt rét buốt.
“Tôi cũng xin cảm ơn bác sĩ Âu Dương đã giúp đỡ và động viên tôi trong thời gian nằm viện.”
Mọi người cùng nâng ly theo tâm trạng khác nhau. Âu Dương Trạch nhìn Đàm Hân Nghiên, từ tốn hỏi. “Cô Đàm hiện còn thấy đau đầu hay gặp ác mộng không? Tôi có quen một bác sĩ tâm lý rất giỏi, tôi có thể giới thiệu cho hai người làm quen”
“Cảm ơn lòng tốt của anh, từ lúc tôi được quay về làm việc, tiếp xúc với các học viên nhỏ tuổi đầy tài năng, tâm hồn tôi đã được cữu chuộc rất nhiều. Việc tìm đến bác sĩ tâm lý để tư vấn, hiện tại không cần thiết” Đàm Hân Nghiên tao nhã trả lời, gắp đồ ăn đưa lên miệng rất nhỏ nhẹ dịu dàng.
“Tôi có một người bạn làm trong ngành cảnh sát, trùng hợp là phụ trách vụ cướp chặn đường ngày hôm đó. Nghe anh ta nói ba gã côn đồ đều được tìm thấy, tiếc là đã muộn. Bọn chúng bị giết chết, xác chôn ở ngoại ô hẻo lánh.”
“Đã bị giết?” Uông Trữ Hạ giật mình hỏi lại, cô xoay đầu nhìn Mục Anh Húc, giọng tò mò. “Sao em không nghe được thông tin này từ phía cảnh sát?”
“Tin tức mới chuyển đến cho tôi vào hồi chiều nên chưa kịp nói với em.” Mục Anh Húc đặt con tôm vừa bóc xong vỏ vào bát Uông Trữ Hạ, không bận tâm ánh mắt của những người khác, bóc sang con tôm tiếp theo. Cặp mắt ưng của anh như mang theo tia nghiền ngẫm bắn về phía Âu Dương Trạch. “Bác sĩ Âu Dương nắm bắt thông tin thật nhanh. Tôi cũng không biết anh chú ý đến vụ án này.”
Uông Trữ Hạ chưa từng kể lại với Mục Anh Húc về chuyến viếng thăm của Âu Dương Trạch, cô cảm thấy nghi vấn về Đàm Hân Nghiên, cô có thể tự tìm hiểu một mình. Dù sao anh và Đàm Hân Nghiên cũng từng là tri kỷ, cô không thể vì lời nói của một mình Âu Dương Trạch mà nghĩ oan cho cô ta.
Đây là lý do thái độ của Mục Anh Húc đối với Đàm Hân Nghiên rất bình thường, còn với Âu Dương Trạch vẫn gay gắt đối nghịch.
Nghĩ đến đây, Uông Trữ Hạ liếc mắt qua Đàm Hân Nghiên ngồi đối diện, cảm thấy cô ta thật xinh đẹp. Chút ghen tuông nhỏ nhen của phụ nữ dâng lên trong lòng, Uông Trữ Hạ đứng dậy xin phép đi rửa tay.
“Bác sĩ Âu Dương, anh cầm dao mổ quen với việc mổ xẻ và xác chết, có thể thản nhiên nhắc chuyện đó trên bàn ăn. Nhưng A Hạ là một cô gái yếu đuối, anh nói vậy dọa cô ấy mất rồi.” Đàm Hân Nghiên nhìn Âu Dương Trạch trách móc.
Mục Anh Húc đặt con tôm mới bóc xong vỏ vào bát Uông Trữ Hạ, lau tay rồi đứng dậy. “Tôi đi xem em ấy.”
Uông Trữ Hạ chống tay trên bồn rửa tay, nhìn người trong gương, thở dài thườn thượt. “Mày khi nào thì biết ghen tuông vậy hả? Chắc chắn có sự hiểu lầm nào đó ở đây. Anh ấy không phản bội mày đâu…”
Đáp lại cô là khuôn mặt nhăn nhó ấm ức, Uông Trữ Hạ không nhận được câu trả lời liền cắn môi trừng mắt nhìn.
“Cũng là mẹ một đứa trẻ năm sáu tuổi, tại sao không khôn hơn được chút nào? Mình phải tin tưởng anh ấy.”
Tiếng cười trầm khàn cắt đứt màn độc thoại của Uông Trữ Hạ, cô hoảng hốt xoay đầu nhìn ra cửa.
Mục Anh Húc đứng tựa vai vào tường, khoanh tay trước ngực, khóe miệng cong lên như đang thưởng thức một vở kịch thú vị. “Em tiếp tục đi, đừng ngại. Cứ coi tôi như không khí.”
“Đây là nhà vệ sinh nữ. Sao anh dám vào?” Cô xấu hổ đến mức muốn đào lỗ chôn bản thân xuống. “Anh… anh đi ra ngoài!”
Anh bước nhanh chắn đường chạy trốn của cô, ép cô vào bồn rửa tay, chống tay hai bên vây cô vào trong lòng.
“Ghen tuông là phải thể hiện trước mặt tôi. Nếu em tự nói một mình, làm sao tôi có thể hưởng thụ cảm giác vui vẻ này… ưm…”
Mục Anh Húc rên lên đau đớn, nhìn cô rụt vai sau khi nhón chân ngoạm vào cằm anh.
Uống Trữ Hạ chớp mắt, lí nhí nói. “Anh đã làm sai còn bắt nạt em.”
“Tôi làm sai việc gì?” Anh nhướng mày nhìn cô thú vị. “Nếu em không đưa ra được lý do thuyết phục, đêm nay đừng hòng ngủ với tôi.”
“Anh giải thích thế nào về chiếc váy mặc trên người A Nghiên tối nay và chiếc váy này?” Uông Trữ Hạ rút điện thoại ra, mở bức ảnh anh gửi cô trước khi đến địa điểm hẹn. “Anh nói có quà tặng em, hóa ra là để người phụ nữ khác mặc?”
Giọng cô gay gắt mang theo buồn bực, càng nói cô càng không vui, đôi mắt trừng lên sắc lẻm nhưng trong mắt Mục Anh Húc lại mang ý nghĩa lẳng lơ. “Em đang quyến rũ tôi?”
“Hả?” Uông Trữ Hạ chưa kịp ngạc nhiên thì đã bị anh gặm môi đến khi sưng mới được buông tha. Anh nhấc cô ngồi hẳn lên bồn rửa tay, nghiêng đầu hôn sườn mặt, hôn dái tai, hôn cần cổ mảnh dẻ mịn màng. “Đàm Hân Nghiên bị giật mất túi xách trên đường, quần áo do ngã nên bị rách, tôi không muốn đưa cô ấy đến cửa hàng thời trang để mua sắm, nên đưa chiếc váy đó để cô ấy thay.” Anh híp mắt nhìn vài dấu hôn đỏ trên cổ cô, giọng nói nham hiểm. “Cả người tôi đều thuộc về em, em ghen tỵ với một chiếc đầm làm gì?”
Uông Trữ Hạ được anh nịnh nọt lấy lòng, trái tim ghen tuông quay về bình thường. “Chúng ta nên quay về phòng đi, rời đi lâu quá sẽ sinh nghi.”
“Sinh nghi việc gì?” Anh nhấc cô xuống sàn, tranh thủ liếm khóe miệng cô một cái.
Uông Trữ Hạ đánh mạnh vào ngực anh trước hành vi lưu manh. Đầu cô lóe ra ý tưởng, mắt đảo tròn, cô bất ngờ nhón chân lên, thổi hơi vào tai anh, cố tình hạ thấp giọng để nó khàn khàn lả lơi. “Sinh nghi việc em sẽ ăn sạch anh trong nhà vệ sinh.”
Dứt lời, cô cười khanh khách rồi bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh. Ở bên Mục Anh Húc đủ lâu, cô biết anh không thể chịu nổi những lời lẳng lơ mời gọi này.
Bên trong phòng đặt trước, Đàm Hân Nghiên lắc lắc ly rượu đỏ thẫm, liếc mắt nhìn Âu Dương Trạch đầy ác ý. “Anh cứ phải cố tình nhắm vào tôi trước mặt Mục Anh Húc thì mới ăn ngon?”
“Tôi không hiểu cô Đàm đang nói gì.” Âu Dương Trạch ung dung gắp đồ ăn, không đoái hoài đến vẻ khiêu khích của cô ta.
“Thái độ của anh chỉ càng đẩy bản thân vào chỗ nguy hiểm. Anh nên nhớ, vị trí của tôi có thể giúp anh giữ được cái mạng”
“Ồ, vậy thì phải cảm ơn cô Đàm!
Nhưng có lẽ cô không có cơ hội để thể hiện bản thân là người tốt.”
Đàm Hân Nghiên tức điên lên, mọi lời châm chích của cô ta như đấm vào chiếc gối bông, không hề nhận được kết quả như mọng đợi. Cô ta trút giận vào ly rượu, tự mình rót rượu khi đã cạn ly.
“A Nghiên, cô mới hồi phục sức khỏe, không nên uống nhiều rượu.”
Uông Trữ Hạ vừa quay lại phòng đã thấy chai rượu vơi đi phân nửa, vội càng can ngăn.
“A Hạ đừng lo. Tôi chỉ đang muốn chúc mừng bác sĩ Âu Dương thôi.”
“Chúc mừng việc gì?” Uông Trữ Hạ ngồi xuống ghế, ngạc nhiên hỏi.
Người giải thích thắc mắc của cô là Mục Anh Húc vừa đẩy cửa vào. “Chúc mừng bác sĩ Âu Dương sắp sửa sang nước K tu nghiệp để chuẩn bị tranh vị trí phó viện trưởng bệnh viện.”
Bàn tay đang cầm đũa của Âu Dương Trạch thoáng siết lại sau câu nói của Mục Anh Húc. Hắn nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Anh Húc cùng vẻ mặt đăm chiêu của Đàm Hân Nghiên, thâm rủa trong lòng. Chuyện này mới được quyết định vào ngày hôm qua, tại sao Mục Anh Húc lại biết? Hắn vì an toàn tính mạng nên làm chuyện này trong bí mật, bây giờ lại để Đàm Hân Nghiên biết…
Bữa cơm sau đó xoay xung quanh việc tu nghiệp của Âu Dương Trạch.
Uông Trữ Hạ vui mừng chúc mừng hắn thật lòng. Nhưng ngay sáng hôm sau đã nổi lên một tin đồn trên truyền thông khiến việc ra nước ngoài của Âu Dương Trạch có nguy cơ tạm đình chỉ.
Là trợ lý Tiêu Tử Du đưa cho cô đọc tin tức ngay khi Uông Trữ Hạ đến phòng thiết kế làm việc.
Dòng chữ trên trang nhất hầu hết các trang báo đập vào mắt Uông Trữ Hạ nhức nhối.
“Uông Trữ Hạ, vợ chưa cưới của Mục Anh Húc bất cá hai tay. Gian phu là bác sĩ Âu Dương Trạch, người thầm yêu cô ấy từ thời còn du học bên nước Z“