Mục Anh Húc cau mày vì cô không đáp lời, thời điểm Uông Trữ Hạ ngẩng đầu lên, anh bắt gặp đôi mắt quen thuộc, nhịp tim đi hoang mất một nhịp.
Làm sao mà nó lại giống nhau đến thế? Điều này có ý nghĩa gì?
“Mục tổng, tôi xin phép đi trước.” Uông Trữ Hạ vội chen vào thang máy. Cái nhìn chằm chằm của Mục Anh Húc khiến cô gai gai trong lòng, một cảm xúc nôn nao khác thường. Cô không thể giải thích nên chọn cách trốn tránh.
Sau khi cô rời đi, Mục Anh Húc nhận được điện thoại của thuộc hạ: “Cuộc điều tra thế nào?”
Thuộc hạ đọc báo cáo, lông mày Mục Anh Húc ngày càng cau chặt. “Kiểm tra chi tiết ba năm may. Kể cả khi cô ấy chết cũng phải tìm ra nơi chôn.”
Sau khi cúp điện thoại, Mục Anh Húc mở thư điện tử, nhìn chằm chằm số liệu được gửi đến. Anh ghi nhớ một số điểm khả nghi, mắt nheo lại nham hiểm. Có quá nhiều chuyện mà Mục Anh Húc không nắm trong tầm tay, việc này khiến anh khó chịu.
Trong khi đó, bên ngoài phòng làm việc của Uông Trữ Hạ khá ồn ào, cô không bao giờ nghĩ rằng Ôn Thế sẽ đến Mục thị để tìm cô.
Cô vội vàng ra khỏi phòng.
Khuôn mặt buồn bã của Ôn Thế khiến cô cảm thấy có lỗi. “Thế ca, có chuyện gì gấp sao? Việc kia… câu trả lời, có thể đợi em tan làm về nhà?”
Ôn Thế luôn nghĩ Uông Trữ Hạ sẽ ở nhà đợi hắn ngay cả khi cô không muốn rời đi. Chiều hôm qua hắn hẹn cô bốn giờ bay nhưng cô không liên lạc lại, bản thân có ca mổ cấp cứu khẩn cấp khiến hắn tiếp tục thay đổi giờ bay. Một đêm mệt mỏi trong bệnh viện, chờ đón hắn là căn nhà trống rỗng lạnh lẽo. Uông Trữ Hạ tiếp tục đi làm ở Mục thi, bỏ qua lời van xin thôi việc từ hắn.
Ôn Thế mím môi không trả lời, hắn đặt vé máy bay vào tay Uông Trữ Hạ, giọng khá lớn khiến mọi người chú ý. “Một tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh. Lập tức đi với anh.” Hắn cường ngạnh kéo tay cô.
Uông Trữ Hạ bị vài đồng nghiệp đi ngang qua chỉ trỏ, nên ngại ngùng bước vội theo Ôn Thế. Đến hành lang vắng người, cô ghìm tay hắn lại, gan lỳ đứng nguyên một chỗ.
“Thế ca, đây không phải tính cách anh. Đừng làm em khó xử được không?”
“Vậy em có quyền khiến anh đau khổ? Em có quyền chà đạp lên tình cảm của anh?”
Uông Trữ Hạ nhìn hắn, ánh mắt mềm mại pha lẫn mạnh mẽ, cô chậm rãi nói, rõ ràng mạch lạc. “Em sẽ không sang nước S. Em sẽ ở lại thành phố A làm việc và sinh sống, đây là cuộc sống của em, em muốn tự quyết định.”
Uông Trữ Hạ buông tay Ôn Thế, đưa ra quyết định khiến hắn ngỡ ngàng. “Thế ca, anh có thấy bản thân can thiệp vào cuộc sống của em quá nhiều không? Chuyện ngày hôm nay anh đến tận nơi làm việc của chỉ vì tấm vé máy bay khiến em thấy bị thiếu tôn trọng, em nghĩ chúng ta cần thời gian để xác định lại mối quan hệ này. Em sẽ chuyển khỏi nhà.”
“Em nói gì?” Ôn Thể hoảng hốt, luống cuống muốn cầm tay cô nhưng bị né tránh.
“Em vẫn biết mình đã có vị hôn phu, sẽ không vương vấn bất kỳ bụi hoa nào khác. Nhưng, em cần không gian riêng. Anh về đi, đừng để chuyện của chúng ta trở nên khó coi.”
Cô nhìn vẻ mặt đau đớn của Ôn thế, kiên quyết quay lưng rời đi. Giữa hai người, cần có một người tỉnh táo.
Uông Trữ Hạ vừa rời đi thì một thân hình cao lớn mang khí thế hung ác xuất hiện chặn trước mặt Ôn Thế.
“Ôn thiếu gia hôm nay rảnh rỗi đến mức vào Mục thị tìm tình nhân cơ à? Có phải cô ả phát hiện anh là loại bạc tình, chưa đến ba năm đã đổi tình yêu mới, nên vứt bỏ Ôn thiếu gia rồi không?”
Trước lời miệt thị của Mục Anh Húc, Ôn Thể đáp trả gay gắt. “Bạc bình phải là loại chồng có thể ly hôn vợ khi cô ấy đang mang thai.” Rồi hắn đi thẳng đến thang máy.
Mục Anh Húc bị nói trúng nỗi ám ảnh lâu nay, anh đen mặt đạp lên tường đầy tức giận.
Anh hầm hầm trở lại văn phòng, đi ngang qua Uông Trữ Hạ đang loay hoay bên máy photo tài liệu.
“Vào phòng tôi ngay lập tức.” Các đồng nghiệp ném ánh mắt sung sướng khi người gặp họa về phía Uông Trữ Hạ. Cô mới vào làm nhưng lại được đi công tác với ông chủ khiến các trợ lý cũ và thư ký cảm thấy bất mãn.
Vừa đặt chân vào phòng giám đốc, Mục Anh Húc đã ném vào mặt cô thông báo mới.
“Cô đã được thông qua giai đoạn thử việc, từ hôm nay chính thức làm phó thư ký, dưới quyền thư ký Trần Hiên. Vị trí này đôi khi phải làm thêm ngoài giờ, ví dụ các buổi tiệc tối với đối tác, cô không phiền chứ?”
Uông Trữ Hạ thẳng thắn. “Cũng khá phiền thưa Mục tổng.”
Mục Anh Húc bất ngờ vì lần đầu tiên có người không vui khi được cất nhắc lên vị trí cao.
“Tôi đã có vị hôn phu, đôi khi sinh hoạt cá nhân sẽ có những kế hoạch để vun đắp tình cảm. Nên nếu gặp trường hợp bất khả kháng, mong Mục tổng cho phép tôi đổi ca với một trợ lý khác.”
“Tôi còn tưởng cô sẽ từ chối chức vụ này?”
“Tôi chưa ngu ngốc đến mức đó.” Uông Trữ Hạ nhoẻn cười, đôi mắt cong cong ánh lên tia sáng tự tin khiến Mục Anh Húc một lần nữa lọt vào sóng mắt quen thuộc kia.
“Rất tốt. Tan làm hôm nay, cùng tôi đến một buổi xã giao.” Mục Anh Húc thu lại ánh mắt, cùi đầu mở tài liệu để che đậy cảm xúc trong lòng.
“Ngay tối nay?” Uông Trữ Hạ ngạc nhiên hỏi lại, nhưng chỉ nhận được vẻ dửng dưng của Mục Anh Húc, cô biết anh ta bắt đầu tiến nhập trạng thái cuồng công việc.
Uông Trữ Hạ quay về làm việc trong sự chúc mừng của các đồng nghiệp.
“Trữ Hạ, hôm nào phòng chúng ta cùng đi ăn trưa nhé. Từ lúc cô vào làm, mọi người chưa tổ chức tiệc chào đón.”
“Trữ Hạ, cô thật tài giỏi, vào làm chưa đến một tháng đã được làm phó thư ký. Vị trí này luôn là mục tiêu tranh đấu của phòng trợ lý.”
“Ngay thời điểm Mục tổng tự tay kiểm tra hồ sơ xin việc của Trữ Hạ để lấy số điện thoại liên lạc, tôi đã nghĩ công ty chuẩn bị xuất hiện nhân vật lớn rồi.”
Uông Trữ Hạ ngạc nhiên hỏi lại đồng nghiệp. “Mục tổng lấy số điện thoại của tôi? Lúc nào?”
“Trước khi cô vào làm. Không phải công ty có thông báo hẹn phỏng vấn cô sao? Tôi là người phụ trách kiểm tra các hồ sơ xin việc lần đó. Nhưng không hiểu sao buổi phỏng vấn hủy bỏ, tôi đã rất ngạc nhiên vì hôm sau cô đến làm.”
Uông Trữ Hạ nhớ lại cuộc điện thoại vào buổi tiệc tối đi với Ôn Thế, cô cảm thấy có gì đó không ổn. Do cúi đầu suy nghĩ nên cô không nhận ra có hai đôi mắt khắc nghiệt đang nhìn mình chằm chằm.
Tan làm, Uông Trữ Hạ theo Mục Anh Húc đến buổi tiệc xã giao. Thời điểm cô ngồi lên xe anh, nhiều đồng nghiệp đều bắt gặp. Việc Mục Anh Húc đưa cô đi cùng là chủ ý nhất thời, anh cũng không nhất thiết mọi việc phải thông báo với cấp dưới.
Uông Trữ Hạ với tính cách thẳng thắn, ngay khi lên xe đã hỏi Mục Anh Húc.
“Mục tổng, tôi nghe mọi người nói việc tuyển dụng tôi vào công ty là anh chủ trương quyết định, không cần thông qua phỏng vấn. Tôi có thể biết lý do không?”
Mục Anh Húc đánh tay lái, lãnh đạm liếc mắt khinh thường. “Không phải cô rất tự tin sao? Mấy bằng cấp của cô là giả? Không tin vào năng lực chuyên môn của mình?” “Tôi hỏi rất lịch sự, tại sao anh luôn dùng thái độ cục cằn và những lời khó nghe đáp lại? Anh mắc bệnh thù ghét xã hội hả? Mục tổng, cuối cùng anh tuyển tôi vì lý do gì? Và tôi làm gì sai khiến anh chán ghét?” Đôi mắt xếch tròn xoe nhìn thắng vào sườn mặt Mục Anh Húc.
Qua gương chiếu hậu, Mục Anh Húc nhìn như thôi miên vào đôi mắt bướng bỉnh xinh đẹp của Uông Trữ Hạ.
“Với hàng loạt bằng cấp loạt tốt đó, tôi vẫn kỳ vọng một trợ lý riêng kiệm lời chuyên chú vào công việc. Nhưng có vẻ sự thật không như mong đợi. Cô nói nhiều và luôn đặt những câu hỏi ngu ngốc.”
Cô liếc xéo anh, xoay mặt nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe. Không như mong đợi thì anh cất nhắc cô lên vị trí phó thư ký làm gì? Anh lừa con nít à?
Sau đó, Uông Trữ Hạ im lặng suốt chặng đường mà không nói lời nào, cho đến khi xe dừng trước cửa khu nhà, cô sững sờ.
Đây không phải là nhà của cô và Ôn Thế sao?
Cô ngạc nhiên hỏi người vừa bắt cô tăng ca, “Mục tổng không đến buổi tiệc à?”
“Hết hứng đi.” Mục Anh Húc không kiên nhẫn đuổi người. “Xuống xe!”
Ngay khi Uông Trữ Hạ đứng vững, chiếc xe lao đi hết tốc lực. Cô nhún vai nhìn trời. “Những người làm chủ đầu óc thường có vấn đề.