Uông Trữ Hạ nhanh chóng nhận ra đây là đường đến Mục thị.
“Ông chủ giao phó, đưa cô đến nơi an toàn.” Trần Trương thành thật trả lời, lái xe ổn định với tốc độ chậm.
“Nơi an toàn? Tôi đang gặp nguy hiểm?” Uông Trữ Hạ nghi hoặc, hôm nay cô đột xuất hẹn Lâm Mộng Như đi uống trà, cũng không nói trước với Mục Anh Húc, sao anh có thể đúng lúc bảo Trần Trương đến đón cô?
“Ông chủ nói, cô Uông ở bên ngài ấy chính là nơi an toàn.”
Uông Trữ Hạ khó hiểu và có phần chống đối khi phải đến Mục thị. Cô cau mày hỏi. “Húc có phải đang làm quá lên không? Hiện đang trong giờ làm việc, tôi đến sẽ ảnh hưởng năng suất của anh ấy mất. Chú Trần quay xe đưa tôi về Mục gia đi.”
“Đây là sắp xếp của ông chủ. Xin lỗi, tôi phải có trách nhiệm đưa cô đến đúng nơi yêu cầu.”
Thương lượng không thành, cô đành nghe theo sắp xếp. Xe dừng trước cửa tòa cao ốc Mục thị, cô thở dài bước xuống xe.
Chân vừa bước qua ngưỡng cửa công ty, thư ký Trần Hiên như đứng đợi sẵn bên trong.
“Thư ký Trần Hiên, anh là đặc biệt đến đón tôi?” Uông Trữ Hạ đơn giản là hỏi đùa, không nghĩ đến hắn gật đầu xác định.
“Đúng vậy.” Giọng điệu Trần Hiên có phần bất lực. “Với Mục tổng, cô đang trong giai đoạn đặc biệt, lúc nào cũng cần có người tháp tùng. Anh ấy sợ sểnh ra, cô sẽ bị bắt mất.”
Uông Trữ Hạ cười méo xẹo, không rõ hắn đùa hay thật, chỉ có thể than phiền. “Húc quá cường điệu. Tôi cũng không phải gấu trúc, động vật quý hiếm cần bảo vệ…”
“Điều này không thể trách Mục tổng. Lần trước cô suýt sảy thai, nếu chuyện đó tái diễn lần nữa, tinh thần anh ấy sẽ rất khó gượng dậy.” Trần Hiên nhấn mạnh từng từ. Hắn ở bên cạnh Mục Anh Húc đủ lâu, hiểu rõ tình cảm của cấp trên dành cho cô gái ngu ngốc trước mặt nhiều đến thế nào. “Cô nên trân trọng!”
Uông Trữ Hạ mỉm cười cảm ơn, hai người cùng bước vào thang máy. Vài nhân viên trong công ty muốn vào cùng nhưng nhìn thấy mặt Uông Trữ Hạ đều lùi ra ngoài đợi chuyến sau. Điều này khiến Uông Trữ Hạ khó hiểu.
“Tôi là bệnh dịch sao? Tại sao mọi người đều giữ khoảng cách khi đến gần tôi?”
“Việc này cũng là Mục tổng đặc biệt ra lệnh. Anh ấy không muốn có sự cố va chạm đáng tiếc nào xảy ra.”
“Có phải quá khoa trương không?”
Trần Hiện rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng hắn kìm chế, đứng yên nghiêm túc bên cạnh. Thái độ muốn cười nhưng không dám của hắn làm toàn thân Uông Trữ Hạ ngứa ngáy.
Thời điểm vào văn phòng cao cấp nhất Mục thị, Uông Trữ Hạ bắn liên thanh những lời than thở. “Sao anh làm mọi chuyện phóng đại lên thế? Bây giờ thì hay rồi, mọi người đều tránh em như ôn dịch. Giống như có virus trong người vậy. Thật đáng ghét mà!”
Mục Anh Húc ngẩng đầu lên, bố thí cho cô một ánh mắt, rồi cúi đầu làm việc. Xen kẽ giữa ngòi bút sột soạt là giọng nhàn nhạt. “Đấy là việc mọi người nên làm. Giữ khoảng cách an toàn để em được đảm bảo an toàn từ phía họ.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm bên trong, trái tim Uông Trữ Hạ thoáng run lên, đập bình bịch, mất một lúc mới ổn định trở lại.
Thấy anh bận bịu công việc, cô uể oải ngồi trên sô pha lẩm bẩm oán hận. “Anh cho người đưa em đến công ty là để nhìn anh làm việc?”
Mục Anh Húc lúc này bận rộn nghe điện thoại, anh dùng tiếng Pháp để trao đổi với đối phương, cũng không để vào tai lời cằn nhằn của cô.
Uông Trữ Hạ chống cằm nhìn anh làm việc, có vẻ là chuyện quan trọng nên mặt anh xuất hiện rất nhiều biểu cảm, cô thích thú ngắm nhìn không chán mắt.
Do mang thai, Uông Trữ Hạ khi tâm trạng thoải mái sẽ buồn ngủ, cô nhắm mắt thiu thiu lúc nào không hay.
Hơn ba mươi phút sau, Mục Anh Húc cúp điện thoại, quay sang tìm vợ thì thấy cô nghẹo đầu ngủ ngon lành.
Anh ký duyệt thêm vài trang cuối, cầm theo áo khoác vắt trên thành ghế đến gần.
Ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chiếc mũi hếch bướng bỉnh, cùng đôi môi mím lại ương bướng, anh nhịn không được đùa nghịch môi cô.
Uông Trữ Hạ bị hôn đến mơ màng tỉnh lại, thấy anh đang áp trên người cô, bản thân hãm sâu trên ghế sô pha.
“Chúng ta chưa thử làm ở văn phòng.” Mục Anh Húc nói nhỏ vào tai cô, dụ dỗ. “Em muốn thử không?”
Uông Trữ Hạ cười khúc khích, đẩy cằm anh lên cao, mắng mỏ. “Anh mang em đến văn phòng nhìn anh làm việc rồi bỏ mặc không đoái hoài, bây giờ còn tính giở trò đồi bại?”
Mục Anh Húc không không ngừng cố gắng, cố tình cọ cọ thân dưới vào đùi cô đầy cám dỗ. “Em có thể diễn vai thư ký cường bạo ông chủ. Anh chấp nhận làm người bị hại, mặc em xâu xé.”
Tiếng cười giòn giã bật thoát khỏi cổ họng Uông Trữ Hạ, cô dùng hai tay ôm mặt anh, hôn chụt vào miệng ba bốn lần, rồi nháy mắt tinh nghịch. “Không được đâu nha. Anh đang bị phạt vì cho Trần Trương theo dõi em.”
Mục Anh Húc cũng chỉ muốn đùa giỡn nên không gò ép cô, hai người thân mật âu yếm nhau một lúc rồi anh đứng dậy, kéo cô lên với giọng nghiêm túc.
“Đi thôi, tôi đưa em đến một nơi.”
“Anh xong việc chưa? Hôm nay có cần tăng ca không?” Uông Trữ Hạ nghi ngờ hỏi.
“Tôi giải quyết xong rồi, thời gian còn lại của tối nay đều thuộc về em.”
“Anh đang che giấu chuyện gì? Thật thần bí.” Uông Trữ Hạ nhận ra anh đã cố gắng hoàn thành công việc sớm để chuẩn bị thực hiện một kế hoạch nào đó.
Mang theo hồi hộp tò mò, Uông Trữ Hạ khoác tay Mục Anh Húc rời khỏi văn phòng.
Hình ảnh hai người tay trong tay thân mật thu hút vô số ánh mắt ghen tị.
“Mục tổng thật chiều chuộng bạn gái. Nhìn ngài ấy bước chậm và lịch lãm mở cửa xe, thái độ vô cùng nâng niu kìa.”
“Bạn trai như Mục tổng của chúng ta là hàng hiếm, chỉ để ngắm, chứ không thể ăn.”
“Bạn trai bạn gái gì? Cô Uông cũng đã mang thai rồi, chẳng mấy khi sẽ là chủ tịch phu nhân”
“Có thai? Thảo nào Mục tổng hôm nay ra lệnh toàn bộ nhân viên trong Mục thị giữ khoảng cách một mét với cô Uông. Hóa ra là để đảm bảo an toàn cho em bé.”
Mọi bàn tán chuyển thành tin đồn, tin đồn nhanh chóng trở thành tin tức, tất cả nhân viên đều tự động chấp nhận Uông Trữ Hạ là chủ tịch phu nhân của Mục thị.
Ngồi trên xe, Uông Trữ Hạ thắc mắc với Mục Anh Húc. “Xe bị làm sao vậy? Anh đi chậm quá rồi không? Em thấy người đi bộ bên đường còn nhanh hơn ô tô chạy.”
Mục Anh Húc không bận tâm, tự hào nói. “An toàn của em và con là quan trọng nhất.”
Một câu nói đơn giản nhưng đủ tỉ mỉ và yêu thương.
Xe dừng ở một biệt thự xa lạ, Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Uông Trữ Hạ rồi giải thích. “Bố mẹ vừa về nước đêm qua. Hai người muốn gặp mặt con dâu.”
“Chú và dì đã về nước?”
Mục Anh Húc nghiêm túc sửa lời cô. “Không phải chú dì, mà là bố mẹ.”
Cô không so đo với anh, bất mãn mắng. “Sao anh không nói sớm với em? Hai người về nước từ hôm qua, mà qua một ngày anh mới nói em biết, nếu bị trách thì làm sao?”
Mục Anh Húc xuống xe, mở cửa cho cô. Thời điểm hai người đứng cạnh nhau, anh hôn trán cô động viên. “Đừng nghĩ nhiêu. Bố mẹ chỉ muốn gặp con dâu. Không bận tâm mấy thứ nhỏ nhặt vậy đâu.”
Tuy anh nói như vậy, nhưng cô chưa chuẩn bị tinh thần gặp ông Mục, dù sao thân phận và ngoại hình hiện tại của cô cũng không giống trước, lại do mang thai khiến các tế bào não rất hay lo nghĩ.
Mục Anh Húc từ ngoài cửa đã lớn giọng gọi. “Bố mẹ, chúng con đến rồi.”
Vài giây sau, Lâm Tịnh Hương dìu một người đàn ông trung niên có đường nét giống Mục Anh Húc đến tám chín phần. Ánh mắt hai người đầy từ ái khiến tảng đá đè trong tim Uông Trữ Hạ được nhấc ra. “Chú, dì…”
“Gọi vậy không được.” Lâm Tịnh Hương vẫn trẻ trung đoan trang như lần trước bà quay về nước, giọng nói niềm nở mang theo trách móc nhìn cô. “A Hạ, con đã là con dâu Mục gia, sao lại gọi chú dì. Kêu bố mẹ.”
Mục Phong mỉm cười hàm hậu, ánh mắt như có như không quan sát cô, Uông Trữ Hạ không cảm nhận được ác ý. Cô thấy Mục Anh Húc gật đầu, liền bẽn lẽn gọi. “Bố, mẹ.”
“Thật ngoan! Nào, nào, vào nhà ngồi.” Lâm Tịnh Hương cẩn thận dìu Mục Phong chậm rãi quay vào phòng khách. Mục Phong tuy thân hình cao lớn nhưng chân tay khá yếu, tự nhiên dựa vào sự giúp đỡ của vợ để di chuyển. Tình cảm đôi vợ chồng lớn tuổi rất mặn nồng thản nhiên như tách trà đủ vị.
Mọi cử chỉ hài hòa đó rơi vào đáy mắt Uông Trữ Hạ, cô có chút ghen tị, lòng thầm hi vọng tương lai cô và Mục Anh Húc cũng có tình cảm bền lâu như Vậy.
Bàn tay to lớn ôm eo cô, lông ngực rộng lớn ấm nóng áp lên lưng Uông Trữ Hạ, giọng nam trầm khẽ trôi vào tai.
“Sao vậy?”
“Tình cảm của bố mẹ tật tốt.”
Mục Anh Húc lần tìm tay cô, đan ngón tay vào nhau, khẳng định nói.
“Tình cảm của chúng ta sẽ tốt hơn họ.”
“Ông chủ giao phó, đưa cô đến nơi an toàn.” Trần Trương thành thật trả lời, lái xe ổn định với tốc độ chậm.
“Nơi an toàn? Tôi đang gặp nguy hiểm?” Uông Trữ Hạ nghi hoặc, hôm nay cô đột xuất hẹn Lâm Mộng Như đi uống trà, cũng không nói trước với Mục Anh Húc, sao anh có thể đúng lúc bảo Trần Trương đến đón cô?
“Ông chủ nói, cô Uông ở bên ngài ấy chính là nơi an toàn.”
Uông Trữ Hạ khó hiểu và có phần chống đối khi phải đến Mục thị. Cô cau mày hỏi. “Húc có phải đang làm quá lên không? Hiện đang trong giờ làm việc, tôi đến sẽ ảnh hưởng năng suất của anh ấy mất. Chú Trần quay xe đưa tôi về Mục gia đi.”
“Đây là sắp xếp của ông chủ. Xin lỗi, tôi phải có trách nhiệm đưa cô đến đúng nơi yêu cầu.”
Thương lượng không thành, cô đành nghe theo sắp xếp. Xe dừng trước cửa tòa cao ốc Mục thị, cô thở dài bước xuống xe.
Chân vừa bước qua ngưỡng cửa công ty, thư ký Trần Hiên như đứng đợi sẵn bên trong.
“Thư ký Trần Hiên, anh là đặc biệt đến đón tôi?” Uông Trữ Hạ đơn giản là hỏi đùa, không nghĩ đến hắn gật đầu xác định.
“Đúng vậy.” Giọng điệu Trần Hiên có phần bất lực. “Với Mục tổng, cô đang trong giai đoạn đặc biệt, lúc nào cũng cần có người tháp tùng. Anh ấy sợ sểnh ra, cô sẽ bị bắt mất.”
Uông Trữ Hạ cười méo xẹo, không rõ hắn đùa hay thật, chỉ có thể than phiền. “Húc quá cường điệu. Tôi cũng không phải gấu trúc, động vật quý hiếm cần bảo vệ…”
“Điều này không thể trách Mục tổng. Lần trước cô suýt sảy thai, nếu chuyện đó tái diễn lần nữa, tinh thần anh ấy sẽ rất khó gượng dậy.” Trần Hiên nhấn mạnh từng từ. Hắn ở bên cạnh Mục Anh Húc đủ lâu, hiểu rõ tình cảm của cấp trên dành cho cô gái ngu ngốc trước mặt nhiều đến thế nào. “Cô nên trân trọng!”
Uông Trữ Hạ mỉm cười cảm ơn, hai người cùng bước vào thang máy. Vài nhân viên trong công ty muốn vào cùng nhưng nhìn thấy mặt Uông Trữ Hạ đều lùi ra ngoài đợi chuyến sau. Điều này khiến Uông Trữ Hạ khó hiểu.
“Tôi là bệnh dịch sao? Tại sao mọi người đều giữ khoảng cách khi đến gần tôi?”
“Việc này cũng là Mục tổng đặc biệt ra lệnh. Anh ấy không muốn có sự cố va chạm đáng tiếc nào xảy ra.”
“Có phải quá khoa trương không?”
Trần Hiện rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng hắn kìm chế, đứng yên nghiêm túc bên cạnh. Thái độ muốn cười nhưng không dám của hắn làm toàn thân Uông Trữ Hạ ngứa ngáy.
Thời điểm vào văn phòng cao cấp nhất Mục thị, Uông Trữ Hạ bắn liên thanh những lời than thở. “Sao anh làm mọi chuyện phóng đại lên thế? Bây giờ thì hay rồi, mọi người đều tránh em như ôn dịch. Giống như có virus trong người vậy. Thật đáng ghét mà!”
Mục Anh Húc ngẩng đầu lên, bố thí cho cô một ánh mắt, rồi cúi đầu làm việc. Xen kẽ giữa ngòi bút sột soạt là giọng nhàn nhạt. “Đấy là việc mọi người nên làm. Giữ khoảng cách an toàn để em được đảm bảo an toàn từ phía họ.”
Một câu nói đơn giản nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm bên trong, trái tim Uông Trữ Hạ thoáng run lên, đập bình bịch, mất một lúc mới ổn định trở lại.
Thấy anh bận bịu công việc, cô uể oải ngồi trên sô pha lẩm bẩm oán hận. “Anh cho người đưa em đến công ty là để nhìn anh làm việc?”
Mục Anh Húc lúc này bận rộn nghe điện thoại, anh dùng tiếng Pháp để trao đổi với đối phương, cũng không để vào tai lời cằn nhằn của cô.
Uông Trữ Hạ chống cằm nhìn anh làm việc, có vẻ là chuyện quan trọng nên mặt anh xuất hiện rất nhiều biểu cảm, cô thích thú ngắm nhìn không chán mắt.
Do mang thai, Uông Trữ Hạ khi tâm trạng thoải mái sẽ buồn ngủ, cô nhắm mắt thiu thiu lúc nào không hay.
Hơn ba mươi phút sau, Mục Anh Húc cúp điện thoại, quay sang tìm vợ thì thấy cô nghẹo đầu ngủ ngon lành.
Anh ký duyệt thêm vài trang cuối, cầm theo áo khoác vắt trên thành ghế đến gần.
Ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chiếc mũi hếch bướng bỉnh, cùng đôi môi mím lại ương bướng, anh nhịn không được đùa nghịch môi cô.
Uông Trữ Hạ bị hôn đến mơ màng tỉnh lại, thấy anh đang áp trên người cô, bản thân hãm sâu trên ghế sô pha.
“Chúng ta chưa thử làm ở văn phòng.” Mục Anh Húc nói nhỏ vào tai cô, dụ dỗ. “Em muốn thử không?”
Uông Trữ Hạ cười khúc khích, đẩy cằm anh lên cao, mắng mỏ. “Anh mang em đến văn phòng nhìn anh làm việc rồi bỏ mặc không đoái hoài, bây giờ còn tính giở trò đồi bại?”
Mục Anh Húc không không ngừng cố gắng, cố tình cọ cọ thân dưới vào đùi cô đầy cám dỗ. “Em có thể diễn vai thư ký cường bạo ông chủ. Anh chấp nhận làm người bị hại, mặc em xâu xé.”
Tiếng cười giòn giã bật thoát khỏi cổ họng Uông Trữ Hạ, cô dùng hai tay ôm mặt anh, hôn chụt vào miệng ba bốn lần, rồi nháy mắt tinh nghịch. “Không được đâu nha. Anh đang bị phạt vì cho Trần Trương theo dõi em.”
Mục Anh Húc cũng chỉ muốn đùa giỡn nên không gò ép cô, hai người thân mật âu yếm nhau một lúc rồi anh đứng dậy, kéo cô lên với giọng nghiêm túc.
“Đi thôi, tôi đưa em đến một nơi.”
“Anh xong việc chưa? Hôm nay có cần tăng ca không?” Uông Trữ Hạ nghi ngờ hỏi.
“Tôi giải quyết xong rồi, thời gian còn lại của tối nay đều thuộc về em.”
“Anh đang che giấu chuyện gì? Thật thần bí.” Uông Trữ Hạ nhận ra anh đã cố gắng hoàn thành công việc sớm để chuẩn bị thực hiện một kế hoạch nào đó.
Mang theo hồi hộp tò mò, Uông Trữ Hạ khoác tay Mục Anh Húc rời khỏi văn phòng.
Hình ảnh hai người tay trong tay thân mật thu hút vô số ánh mắt ghen tị.
“Mục tổng thật chiều chuộng bạn gái. Nhìn ngài ấy bước chậm và lịch lãm mở cửa xe, thái độ vô cùng nâng niu kìa.”
“Bạn trai như Mục tổng của chúng ta là hàng hiếm, chỉ để ngắm, chứ không thể ăn.”
“Bạn trai bạn gái gì? Cô Uông cũng đã mang thai rồi, chẳng mấy khi sẽ là chủ tịch phu nhân”
“Có thai? Thảo nào Mục tổng hôm nay ra lệnh toàn bộ nhân viên trong Mục thị giữ khoảng cách một mét với cô Uông. Hóa ra là để đảm bảo an toàn cho em bé.”
Mọi bàn tán chuyển thành tin đồn, tin đồn nhanh chóng trở thành tin tức, tất cả nhân viên đều tự động chấp nhận Uông Trữ Hạ là chủ tịch phu nhân của Mục thị.
Ngồi trên xe, Uông Trữ Hạ thắc mắc với Mục Anh Húc. “Xe bị làm sao vậy? Anh đi chậm quá rồi không? Em thấy người đi bộ bên đường còn nhanh hơn ô tô chạy.”
Mục Anh Húc không bận tâm, tự hào nói. “An toàn của em và con là quan trọng nhất.”
Một câu nói đơn giản nhưng đủ tỉ mỉ và yêu thương.
Xe dừng ở một biệt thự xa lạ, Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt ngơ ngác của Uông Trữ Hạ rồi giải thích. “Bố mẹ vừa về nước đêm qua. Hai người muốn gặp mặt con dâu.”
“Chú và dì đã về nước?”
Mục Anh Húc nghiêm túc sửa lời cô. “Không phải chú dì, mà là bố mẹ.”
Cô không so đo với anh, bất mãn mắng. “Sao anh không nói sớm với em? Hai người về nước từ hôm qua, mà qua một ngày anh mới nói em biết, nếu bị trách thì làm sao?”
Mục Anh Húc xuống xe, mở cửa cho cô. Thời điểm hai người đứng cạnh nhau, anh hôn trán cô động viên. “Đừng nghĩ nhiêu. Bố mẹ chỉ muốn gặp con dâu. Không bận tâm mấy thứ nhỏ nhặt vậy đâu.”
Tuy anh nói như vậy, nhưng cô chưa chuẩn bị tinh thần gặp ông Mục, dù sao thân phận và ngoại hình hiện tại của cô cũng không giống trước, lại do mang thai khiến các tế bào não rất hay lo nghĩ.
Mục Anh Húc từ ngoài cửa đã lớn giọng gọi. “Bố mẹ, chúng con đến rồi.”
Vài giây sau, Lâm Tịnh Hương dìu một người đàn ông trung niên có đường nét giống Mục Anh Húc đến tám chín phần. Ánh mắt hai người đầy từ ái khiến tảng đá đè trong tim Uông Trữ Hạ được nhấc ra. “Chú, dì…”
“Gọi vậy không được.” Lâm Tịnh Hương vẫn trẻ trung đoan trang như lần trước bà quay về nước, giọng nói niềm nở mang theo trách móc nhìn cô. “A Hạ, con đã là con dâu Mục gia, sao lại gọi chú dì. Kêu bố mẹ.”
Mục Phong mỉm cười hàm hậu, ánh mắt như có như không quan sát cô, Uông Trữ Hạ không cảm nhận được ác ý. Cô thấy Mục Anh Húc gật đầu, liền bẽn lẽn gọi. “Bố, mẹ.”
“Thật ngoan! Nào, nào, vào nhà ngồi.” Lâm Tịnh Hương cẩn thận dìu Mục Phong chậm rãi quay vào phòng khách. Mục Phong tuy thân hình cao lớn nhưng chân tay khá yếu, tự nhiên dựa vào sự giúp đỡ của vợ để di chuyển. Tình cảm đôi vợ chồng lớn tuổi rất mặn nồng thản nhiên như tách trà đủ vị.
Mọi cử chỉ hài hòa đó rơi vào đáy mắt Uông Trữ Hạ, cô có chút ghen tị, lòng thầm hi vọng tương lai cô và Mục Anh Húc cũng có tình cảm bền lâu như Vậy.
Bàn tay to lớn ôm eo cô, lông ngực rộng lớn ấm nóng áp lên lưng Uông Trữ Hạ, giọng nam trầm khẽ trôi vào tai.
“Sao vậy?”
“Tình cảm của bố mẹ tật tốt.”
Mục Anh Húc lần tìm tay cô, đan ngón tay vào nhau, khẳng định nói.
“Tình cảm của chúng ta sẽ tốt hơn họ.”