Uông Trữ Hạ không để vào tai lòng tốt của bảo vệ, cô đứng yên không rời đi. Mục Anh Húc phải đối mặt với khủng hoảng của công ty, việc cô đứng chờ một người chỉ là việc cỏn con, kiên trì cô không thiếu.
Uông Trữ Hạ ngây thơ nghĩ rằng, Hứa Cao Lãng trả lại mảnh đất đấu thầu, vấn đề của Mục thị sẽ được giải quyết. Khi yêu, con người thường đánh mất não, Uông Trữ Hạ cũng không ngoại lệ.
Uông Trữ Hạ hạ quyết tâm, gửi cho Hứa Cao Lãng một tin nhắn.
“Bây giờ anh không muốn gặp tôi cũng không sao, tôi sẽ đợi anh ở cửa công ty đến khi anh xuống.”
Chuông báo có tin nhắn mới, Hứa Cao Lãng lưỡng lự cầm điện thoại, đọc nội dung tin nhắn gửi với hàng lông mày nhíu chặt. Hắn bặm mội ném điện thoại xuống bàn, không hồi âm.
“Giờ phút này không phải là thời điểm để tình cảm chi phối, mình không được để Uông Trữ Hạ lung lay quyết tâm” Hắn tự nhẩm trong lòng như thôi miên, đấu tranh tư tưởng với chính ham muốn của bản thân.
Ngồi bên bàn làm việc, cố gắng tập trung xử lý công việc, nhưng tâm trạng bồn chồn bán đứng hắn, Hứa Cao Lãng vừa tự chửi rủa chính mình, vừa đi tới bên cửa sổ.
Nhìn người con gái nhỏ bé ở dưới cổng công ty qua ô cửa kính trong suốt, ngay cả dáng người cũng vững vàng kiên định trong làn mưa phùn.
Mắt Hứa Cao Lãng xen lẫn ghen tị và đau khổ khiến nó u ám tăm tối, giọng hắn đầy bất đắc dĩ.
“Em sẵn lòng làm mọi thứ cho Mục Anh Húc, phải không?”
Bàn tay buông thõng siết chặt, đố kị trong lòng che mờ tình cảm, hắn không dao động ngay cả khi nhìn quần áo mỏng manh của Uông Trữ Hạ ủ rũ vì nước mưa.
Lộ Thanh Phong, nghệ sĩ bị tạm dừng quay phim vì sự cố tin đồn, mấy ngày nay sắp mốc meo, cuối cùng chịu không nổi, hắn trang bị trang phục che kín mặt mũi, bí mật trốn ra ngoài đi dạo.
Đi trên phố, tay hắn lúc nào cũng giữ chặt mũ lưỡi chai, nhìn vô cùng khả nghi. Hắn dự định đến trung tâm thành phố mua sắm nhưng khi đi ngang qua Tập đoàn Thánh Hâm, tầm mắt bị thu hút bởi bóng người ở cửa tòa nhà.
“Cô gái này quen quen, mình nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?” Lộ Thanh Phong sờ cằm, nhíu mày nhìn chằm chằm mặt Uông Trữ Hạ. Mất một lúc hắn mới nhớ ra.
“Không phải bạn A Như hay sao? Cô ấy làm gì đứng ngoài trời dầm mưa vậy?”
Mang theo tò mò vì quá rảnh rỗi, Lộ Thanh Phong bước đến vỗ vai Uông Trữ Hạ.
Đột ngột có người đụng chạm, Uông Trữ Hạ giật bắn người, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông bịt kín từ đầu đến chân, phản xạ trước sợ hãi khiến cô lùi về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương.
“Anh là ai?”
Ánh mắt kinh hãi của cô khiến Lộ Thanh Phong biết bộ dạng của mình rất dọa người, vội tháo khẩu trang và kính râm, lộ ra nụ cười tươi rói chào hỏi.
“Chào cô, tôi là Lộ Thanh Phong.”
“Anh là nghệ sĩ làm việc với Như Như?” Uông Trữ Hạ không biết nhiều về các ngôi sao trong làng giải trí nhưng cô biết tên hắn nhờ tin đồn về Lâm Mộng Như. Giây tiếp theo, cô nhận ra điều kỳ lạ, liền nghi ngờ hỏi.
“Anh biết tôi?”
“Vị hôn thê của Mục tổng nổi tiếng, làm sao tôi có thể không biết đến tin tức đó? Tôi cũng biết cô là bạn tốt của A Như.”
Nghe hắn gọi Lâm Mộng Như thân mật, Uông Trữ Hạ biết quan hệ của hắn và Lâm Mộng Như khá tốt, cô mỉm cười thân thiện.
Lộ Thanh Phong liếc nhìn tòa nhà phía sau, ngạc nhiên hỏi Uông Trữ Hạ.
“Cô làm gì ở bên ngoài vậy? Sao cô không vào trong?”
Uông Trữ Hạ cúi đầu trả lời với vẻ miễn cưỡng.
“Không có chuyện gì, là một số chuyện riêng thôi.”
Lộ Thanh Phong biết rõ thân phận của mình nên không hỏi nhiều, hắn cũng chỉ tò mò hứng khởi đến nói chuyện vài câu, không có ý định dây dưa. Liếc mắt nhìn quần áo ướt nước mưa của cô, hắn vô thức cởi áo khoác muốn choàng lên người cô, nhưng bị cơ thể cô thoáng né tránh, hắn tinh ý giơ áo khoác đến trước mặt.
“Đừng để mưa ngấm lạnh.”
Cư xử khéo léo của hắn khiến cô sửng sốt, xấu hổ vì cử chỉ tránh né vừa rồi.
Thấy Uông Trữ Hạ đứng im không nhúc nhích, hắn cười trêu đùa.
“Cô không nhận áo, tôi giơ tay đến khi cô bằng lòng mới thôi.
“Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ không dám chần chừ, cảm kích cầm lấy áo khoác, dù sao hắn cũng là bạn Lâm Mộng Như, không giống người xấu.
Nhìn cô mặc xong áo khoác, Lộ Thanh Phong phẩy tay, giọng nói sảng khoái phóng khoáng.
“Cô là bạn A Như cũng là bạn tôi, giúp bạn bè là chuyện bình thường. Nếu A Như biết tôi thấy cô mắc mưa, không làm hành động gì, chắc chắn mắng tôi hết một ngày một đêm.”
Tâm trạng chờ đợi nông nóng của Uông Trữ Hạ bị lời đùa giỡn phóng đại của Lộ Thanh Phong làm cho dễ chịu rất nhiều. Nghĩ đến tính cách thẳng thắn thích quan tâm bạn bè của Lâm Mộng Như, quả thực có thể sẽ xảy ra như vậy.
“Tôi sẽ không làm phiền cô dầm mưa nữa.”
“Làm sao để tôi gửi lại anh áo khoác?” Cô vội vàng hỏi.
“Đưa A Như.”
Uông Trữ Hạ cảm kích nhìn bóng lưng của Lộ Thanh Phong, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Nghệ sĩ dưới tay Như Như thật có tâm. Thảo nào cậu ấy nhiệt tình với công việc đến vậy.”
Tuy nhiên, cô không biết Hứa Cao Lãng đứng trên cao nhìn thấy mọi chuyện qua cửa sổ kính, trái tim vốn mềm lòng của hắn lần nữa cứng rắn như đá.
Một chuỗi lửa giận không lý do bùng lên trong lòng hắn. Điện thoại Uông Trữ Hạ đổ chuông cô nhìn tên Hứa Cao Lãng trên màn hình với nụ cười vui mừng, nghĩ hắn đã thay đổi quyết định.
“Cuối cùng anh cũng đồng ý gặp tôi?”
Đáp lại là giọng lãnh đạm hờ hững.
“Về đi! Nếu không tôi sẽ gọi điên cho Mục Anh Húc.”
“Anh đe dọa tôi?” Mắt Uông Trữ Hạ tối xuống.
“Em có thể thử”
Điện thoại ngừng kết nối. Cho dù tức giận hay không cam lòng, Cô chỉ có thể rời đi như lời đe dọa. Nếu Mục Anh Húc biết cô vì anh mà tìm đến một người đàn ông khác, không biết anh sẽ giận thành bộ dạng gì.
Thời điểm Mục Anh Húc tan làm về Mục gia, Quách quản gia có vẻ nôn nóng nhìn anh chần chừ không dám nói.
“Có chuyện gì xảy ra?” Mục Anh Húc nghi ngờ hỏi.
“Cô Uông bị ốm.”
“Cái gì? Sáng nay em ấy vẫn bình thường, làm sao lại ốm?” Bước chân Mục Anh Húc nhanh hơn, đến phòng Uông Trữ Hạ, cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy cô mê man trên giường.
Anh nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, áp tay lên trán, cảm giác nóng ran như bị bỏng khiến anh giật mình.
“Ông đã gọi bác sĩ chưa?”
“Tôi đã gọi rồi. Cậu Tu Kiệt đang trên đường đến.”
“Giục cậu ta đi nhanh lên.” Mục Anh Húc ngồi xuống mép giường, ra lệnh.
Quách quản gia cúi đầu đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Mắt Mục Anh Húc nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đàn ông vắt trên thành ghế bên cạnh giường, anh không kiểm tra áo khác, lựa chọn đè nén mọi khó chịu trong lòng, quay về quan sát tình trạng của cô.
Tu Kiệt rất lâu không đến Mục gia, hắn bị Quách quản gia hối thúc, chạy đến biệt thự trong tình trạng thở không ra hơi.
“Tại sao cậu đến chậm như vậy?”
“Mục thiếu gia của tôi ơi! Tôi đang ở ngoài đường, chú Quách gọi điện cũng phải để tôi vòng về nhà lấy đồ nghề chứ. Cậu không thấy tôi mồ hôi túa ra như tắm đây hả?”
Quá lười nghe bác sĩ riêng kiêm bạn tốt trình bày, Mục Anh Húc đứng sang một bên, càu nhàu.
“Cậu nhanh lên!
Xem cô ấy bị làm sao? Sáng nay vẫn bình thường không sao.”
Tu Kiệt liếc mắt xem thường, khi quay sang Uông Trữ Hạ, khuôn mặt trở nên nghiêm túc với nghề nghiệp. Hắn kiểm tra thân nhiệt, mắt nhìn góc áo lộ ra, mở chăn, lập tức hiểu ra nguyên nhân.
“Cô ấy mắc mưa, nhiễm lạnh nên phát sốt”
“Mắc mưa?” Mục Anh Húc nhìn quản gia, “Hôm nay cuối tuần, cô ấy đị đâu vây.
Uông Trữ Hạ ngây thơ nghĩ rằng, Hứa Cao Lãng trả lại mảnh đất đấu thầu, vấn đề của Mục thị sẽ được giải quyết. Khi yêu, con người thường đánh mất não, Uông Trữ Hạ cũng không ngoại lệ.
Uông Trữ Hạ hạ quyết tâm, gửi cho Hứa Cao Lãng một tin nhắn.
“Bây giờ anh không muốn gặp tôi cũng không sao, tôi sẽ đợi anh ở cửa công ty đến khi anh xuống.”
Chuông báo có tin nhắn mới, Hứa Cao Lãng lưỡng lự cầm điện thoại, đọc nội dung tin nhắn gửi với hàng lông mày nhíu chặt. Hắn bặm mội ném điện thoại xuống bàn, không hồi âm.
“Giờ phút này không phải là thời điểm để tình cảm chi phối, mình không được để Uông Trữ Hạ lung lay quyết tâm” Hắn tự nhẩm trong lòng như thôi miên, đấu tranh tư tưởng với chính ham muốn của bản thân.
Ngồi bên bàn làm việc, cố gắng tập trung xử lý công việc, nhưng tâm trạng bồn chồn bán đứng hắn, Hứa Cao Lãng vừa tự chửi rủa chính mình, vừa đi tới bên cửa sổ.
Nhìn người con gái nhỏ bé ở dưới cổng công ty qua ô cửa kính trong suốt, ngay cả dáng người cũng vững vàng kiên định trong làn mưa phùn.
Mắt Hứa Cao Lãng xen lẫn ghen tị và đau khổ khiến nó u ám tăm tối, giọng hắn đầy bất đắc dĩ.
“Em sẵn lòng làm mọi thứ cho Mục Anh Húc, phải không?”
Bàn tay buông thõng siết chặt, đố kị trong lòng che mờ tình cảm, hắn không dao động ngay cả khi nhìn quần áo mỏng manh của Uông Trữ Hạ ủ rũ vì nước mưa.
Lộ Thanh Phong, nghệ sĩ bị tạm dừng quay phim vì sự cố tin đồn, mấy ngày nay sắp mốc meo, cuối cùng chịu không nổi, hắn trang bị trang phục che kín mặt mũi, bí mật trốn ra ngoài đi dạo.
Đi trên phố, tay hắn lúc nào cũng giữ chặt mũ lưỡi chai, nhìn vô cùng khả nghi. Hắn dự định đến trung tâm thành phố mua sắm nhưng khi đi ngang qua Tập đoàn Thánh Hâm, tầm mắt bị thu hút bởi bóng người ở cửa tòa nhà.
“Cô gái này quen quen, mình nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ?” Lộ Thanh Phong sờ cằm, nhíu mày nhìn chằm chằm mặt Uông Trữ Hạ. Mất một lúc hắn mới nhớ ra.
“Không phải bạn A Như hay sao? Cô ấy làm gì đứng ngoài trời dầm mưa vậy?”
Mang theo tò mò vì quá rảnh rỗi, Lộ Thanh Phong bước đến vỗ vai Uông Trữ Hạ.
Đột ngột có người đụng chạm, Uông Trữ Hạ giật bắn người, quay đầu lại thì thấy một người đàn ông bịt kín từ đầu đến chân, phản xạ trước sợ hãi khiến cô lùi về phía sau, cảnh giác nhìn đối phương.
“Anh là ai?”
Ánh mắt kinh hãi của cô khiến Lộ Thanh Phong biết bộ dạng của mình rất dọa người, vội tháo khẩu trang và kính râm, lộ ra nụ cười tươi rói chào hỏi.
“Chào cô, tôi là Lộ Thanh Phong.”
“Anh là nghệ sĩ làm việc với Như Như?” Uông Trữ Hạ không biết nhiều về các ngôi sao trong làng giải trí nhưng cô biết tên hắn nhờ tin đồn về Lâm Mộng Như. Giây tiếp theo, cô nhận ra điều kỳ lạ, liền nghi ngờ hỏi.
“Anh biết tôi?”
“Vị hôn thê của Mục tổng nổi tiếng, làm sao tôi có thể không biết đến tin tức đó? Tôi cũng biết cô là bạn tốt của A Như.”
Nghe hắn gọi Lâm Mộng Như thân mật, Uông Trữ Hạ biết quan hệ của hắn và Lâm Mộng Như khá tốt, cô mỉm cười thân thiện.
Lộ Thanh Phong liếc nhìn tòa nhà phía sau, ngạc nhiên hỏi Uông Trữ Hạ.
“Cô làm gì ở bên ngoài vậy? Sao cô không vào trong?”
Uông Trữ Hạ cúi đầu trả lời với vẻ miễn cưỡng.
“Không có chuyện gì, là một số chuyện riêng thôi.”
Lộ Thanh Phong biết rõ thân phận của mình nên không hỏi nhiều, hắn cũng chỉ tò mò hứng khởi đến nói chuyện vài câu, không có ý định dây dưa. Liếc mắt nhìn quần áo ướt nước mưa của cô, hắn vô thức cởi áo khoác muốn choàng lên người cô, nhưng bị cơ thể cô thoáng né tránh, hắn tinh ý giơ áo khoác đến trước mặt.
“Đừng để mưa ngấm lạnh.”
Cư xử khéo léo của hắn khiến cô sửng sốt, xấu hổ vì cử chỉ tránh né vừa rồi.
Thấy Uông Trữ Hạ đứng im không nhúc nhích, hắn cười trêu đùa.
“Cô không nhận áo, tôi giơ tay đến khi cô bằng lòng mới thôi.
“Cảm ơn!” Uông Trữ Hạ không dám chần chừ, cảm kích cầm lấy áo khoác, dù sao hắn cũng là bạn Lâm Mộng Như, không giống người xấu.
Nhìn cô mặc xong áo khoác, Lộ Thanh Phong phẩy tay, giọng nói sảng khoái phóng khoáng.
“Cô là bạn A Như cũng là bạn tôi, giúp bạn bè là chuyện bình thường. Nếu A Như biết tôi thấy cô mắc mưa, không làm hành động gì, chắc chắn mắng tôi hết một ngày một đêm.”
Tâm trạng chờ đợi nông nóng của Uông Trữ Hạ bị lời đùa giỡn phóng đại của Lộ Thanh Phong làm cho dễ chịu rất nhiều. Nghĩ đến tính cách thẳng thắn thích quan tâm bạn bè của Lâm Mộng Như, quả thực có thể sẽ xảy ra như vậy.
“Tôi sẽ không làm phiền cô dầm mưa nữa.”
“Làm sao để tôi gửi lại anh áo khoác?” Cô vội vàng hỏi.
“Đưa A Như.”
Uông Trữ Hạ cảm kích nhìn bóng lưng của Lộ Thanh Phong, trong lòng không khỏi cảm thán.
“Nghệ sĩ dưới tay Như Như thật có tâm. Thảo nào cậu ấy nhiệt tình với công việc đến vậy.”
Tuy nhiên, cô không biết Hứa Cao Lãng đứng trên cao nhìn thấy mọi chuyện qua cửa sổ kính, trái tim vốn mềm lòng của hắn lần nữa cứng rắn như đá.
Một chuỗi lửa giận không lý do bùng lên trong lòng hắn. Điện thoại Uông Trữ Hạ đổ chuông cô nhìn tên Hứa Cao Lãng trên màn hình với nụ cười vui mừng, nghĩ hắn đã thay đổi quyết định.
“Cuối cùng anh cũng đồng ý gặp tôi?”
Đáp lại là giọng lãnh đạm hờ hững.
“Về đi! Nếu không tôi sẽ gọi điên cho Mục Anh Húc.”
“Anh đe dọa tôi?” Mắt Uông Trữ Hạ tối xuống.
“Em có thể thử”
Điện thoại ngừng kết nối. Cho dù tức giận hay không cam lòng, Cô chỉ có thể rời đi như lời đe dọa. Nếu Mục Anh Húc biết cô vì anh mà tìm đến một người đàn ông khác, không biết anh sẽ giận thành bộ dạng gì.
Thời điểm Mục Anh Húc tan làm về Mục gia, Quách quản gia có vẻ nôn nóng nhìn anh chần chừ không dám nói.
“Có chuyện gì xảy ra?” Mục Anh Húc nghi ngờ hỏi.
“Cô Uông bị ốm.”
“Cái gì? Sáng nay em ấy vẫn bình thường, làm sao lại ốm?” Bước chân Mục Anh Húc nhanh hơn, đến phòng Uông Trữ Hạ, cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy cô mê man trên giường.
Anh nhẹ chân nhẹ tay đi đến bên giường, áp tay lên trán, cảm giác nóng ran như bị bỏng khiến anh giật mình.
“Ông đã gọi bác sĩ chưa?”
“Tôi đã gọi rồi. Cậu Tu Kiệt đang trên đường đến.”
“Giục cậu ta đi nhanh lên.” Mục Anh Húc ngồi xuống mép giường, ra lệnh.
Quách quản gia cúi đầu đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người.
Mắt Mục Anh Húc nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đàn ông vắt trên thành ghế bên cạnh giường, anh không kiểm tra áo khác, lựa chọn đè nén mọi khó chịu trong lòng, quay về quan sát tình trạng của cô.
Tu Kiệt rất lâu không đến Mục gia, hắn bị Quách quản gia hối thúc, chạy đến biệt thự trong tình trạng thở không ra hơi.
“Tại sao cậu đến chậm như vậy?”
“Mục thiếu gia của tôi ơi! Tôi đang ở ngoài đường, chú Quách gọi điện cũng phải để tôi vòng về nhà lấy đồ nghề chứ. Cậu không thấy tôi mồ hôi túa ra như tắm đây hả?”
Quá lười nghe bác sĩ riêng kiêm bạn tốt trình bày, Mục Anh Húc đứng sang một bên, càu nhàu.
“Cậu nhanh lên!
Xem cô ấy bị làm sao? Sáng nay vẫn bình thường không sao.”
Tu Kiệt liếc mắt xem thường, khi quay sang Uông Trữ Hạ, khuôn mặt trở nên nghiêm túc với nghề nghiệp. Hắn kiểm tra thân nhiệt, mắt nhìn góc áo lộ ra, mở chăn, lập tức hiểu ra nguyên nhân.
“Cô ấy mắc mưa, nhiễm lạnh nên phát sốt”
“Mắc mưa?” Mục Anh Húc nhìn quản gia, “Hôm nay cuối tuần, cô ấy đị đâu vây.