Vừa ra khỏi tiểu khu, do không chú ý nên cô va phải một người đàn ông khiến tập hồ sơ trên tay xổ tung ra.
Bên nhân sự yêu cầu cô bố sung một số thông tin cá nhân nên hôm nay Uông Trữ Hạ mang đến công ty những giấy tờ cần thiết.
Khi người đàn ông nhặt giúp cô đồ, nhìn thấy thông tin trên giấy liền ngạc nhiên.
“Cô là Uông Trữ Hạ?”
Người đàn ông gọi tên cô chính xác, khiến Uông Trữ Hạ ngạc nhiên, “Chúng ta quen nhau?” “Cô đã nộp hồ sơ xin việc cho công ty chúng tôi trước đây. Tôi tên Vương Anh Kiệt. Tôi là giám đốc nhân sự của công ty xuất khẩu NEF.
Vương Anh Kiệt đưa ra một tấm danh thiếp và nói thật nhanh. “Tôi đặc biệt đến đây tìm cô Uông. Không biết cô Uông có nhận được thông báo trúng tuyển của công ty không?
Đang đọc chữ trên danh thiếp, Uông Trữ Hạ ngẩng đầu lên kinh ngạc, “Không phải tôi đã bị từ chối hồ sơ khi nộp cho công ty anh sao?”
Một công ty từng từ chối hồ sơ của cô, lại tìm đến cô, điều này thật kỳ lạ?
“Ngày trước, chúng tôi không có ý định tuyển cô, nhưng nếu bây giờ cô Uông sẵn sàng đi làm, công ty chúng tôi rất hoan nghênh được hợp tác.”
“Tôi không hiểu ý anh. Công ty NEF luôn từ chối hồ sơ xin việc rồi lại chủ động tìm đến ứng viên từng bị từ chối?” Uông Trữ Hạ cau mày khó hiểu.
Vương Anh Kiệt gãi mũi cười trừ, có vẻ rất xấu hổ.
“Nếu là chuyện bất tiện, anh cũng không cần nói. Nhưng tôi sẽ không thể đến làm ở một nơi thiếu rõ ràng minh bạch.”
Uông Trữ Hạ dợm bước đi, cô sắp muộn giờ làm.
Vương Anh Kiệt đứng chắn trước mặt cô, cười lấy lòng. “Cô Uông đừng hiểu lầm. Công ty NEF không có gì khuất tất phải giấu. Là Ôn thiếu gia không đồng ý cho việc tuyển cô vào làm.”
Uông Trữ Hạ há hốc miệng, “Ôn thiếu gia? Ôn Thế?”
“Vâng, Ôn thiếu gia đã đánh tiếng với tất cả các công ty trong thành phố A, không có công ty nào có thể thuê cô vì sợ muốn mất lòng Ôn gia.”
Uông Trữ Hạ bất ngờ trước gia thế của Ôn Thế. Không phải anh chỉ là một bác sĩ tài giỏi trong bệnh viện nổi tiếng nhất thành phố A thôi hay sao?
“Công ty anh không muốn mất lòng Ôn Thế, vậy sao giờ lại đến tìm tôi?”
“Chúng tôi nghĩ chuyên môn và bằng cấp của cô rất tốt, nếu để mai một không có nơi phát huy sẽ rất đáng tiếc. Với lại, lệnh cấm đã xảy ra khá lâu, có lẽ bây giờ…” Vương Anh Kiệt xoa xoa tay.
Nhìn vẻ hèn mọn của người đàn ông, Uông Trữ Hạ đột nhiên thấy bực bội vô cớ. Cô đặt tấm danh thiếp vào tay anh ta, sẵng giọng nói. “Hiện tại tôi là nhân viên của Mục thị. Cảm ơn lời mời của quý công ty, nhưng tôi xin phép từ chối. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Uông Trữ Hạ đi nhanh qua người đàn ông, đầu óc lơ mơ nhớ lại quá trình chạy khắp nơi nộp hồ sơ như đồ ngốc. Tuy vất vả và liên tục thất bại, nhưng luôn được Ôn Thế ở bên cổ vũ an ủi. Thời điểm đó cô thấy Ôn Thế đúng là mẫu đàn ông ôn nhu dịu dàng. Hóa ra đều là dối trá. Uông Trữ Hạ như người mất hồn đi lang thang trên đường, không để ý bản thân đang đi vào con ngõ vắng bóng người, dù sao bản năng của cô lúc này cũng muốn yên tĩnh, không thích sự ồn ào ảnh hưởng tâm trạng.
Người đầu tiên cô nhìn thấy khi tỉnh lại là Ôn Thế, người luôn sát cánh cùng cô qua các lần phẫu thuật, người động viên cổ vũ cô học hành… Ôn Thế luôn là người duy nhất ở bên cô, có được lòng tin tuyệt đối của cô. Vậy mà… hắn cũng có thể lừa gạt cô, thì cuộc sống này còn ai là thật lòng?
Chuông điện thoại cắt ngang luồng suy nghĩ buồn bã, Uông Trữ Hạ tắt điện thoại khi nhìn thấy tên người gọi.
Ôn Thế gọi lại lần thứ hai, thứ ba, cô vẫn không trả lời.
Nhưng cuối cùng, Uông Trữ Hạ không chịu nổi tổn thương, muốn trực tiếp đối chất với Ôn Thế, cô chủ động gọi lại.
“Hạ Hạ, sao không nghe điện thoại?”
“Thế ca, trả lời em, khi em nộp hồ sơ xin việc nhưng không có công ty nào đồng ý phỏng vấn, việc này liên quan đến anh không?”
Không có câu trả lời, giọng cô run rẩy, gấp gáp hỏi lại. “Trả lời em, Thế ca! Nó có liên quan anh không? Đừng nói dối em!”
“Đúng, là anh làm. Nhưng Hạ Hạ, em nghe anh giải thích..”
Lời thừa nhận của Ôn Thế khiến tim cô đau nhói, nhưng bên tai biến mất lời giải thích, ánh sáng trước mắt trở thành bóng tối. Uông Trữ Hạ lâm vào hôn mê. Uông Trữ Hạ tỉnh dậy với đầu choáng váng và ánh mắt mông lung. Mất một lúc cô mới nhận ra bản thân bị nhốt trong một căn phòng xa lạ, mọi thứ xung quanh tối đen. Cô nhúc nhích người thì nhận ra chân tay đều bị trói.
Đầu óc thông minh vận chuyển nhanh chóng, Uông Trữ Hạ hiểu ra bản thân bị bắt cóc.
Nhưng cô là một người không người thân, không trí nhớ, không nhà, không tiền, nhan sắc không quá lộng lẫy, bắt cóc cô liệu có phải là sự nhầm lẫn?
Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông bặm trợn đi vào. “Nhãi con, tỉnh rồi à?”
Uông Trữ Hạ cáu điên trước cách gọi xem thường của gã. Cố kìm chế tính tình, cô cũng giấu nỗi sợ vào trong, bình tĩnh hỏi. “Tại sao bắt cóc tôi? Ai sai khiến anh?”
“Sao cô lại nghĩ có ai sai khiến tôi bắt cóc cô?” Gã đàn ông nhìn cô đầy thú vị.
“Chứ anh bắt người nghèo như tôi thì đổi được mấy đồng?” Uông Trữ Hạ bĩu môi.
“Ha ha, cô có giá trị hơn cô tưởng đấy.”
Tiếp tục giả vờ trấn tĩnh, cô hạ thấp giọng để có sức thuyết phục hơn. “Anh cần tiền? Người thuê anh bắt tôi trả bao nhiêu? Tôi có thể trả gấp đôi, hoặc gấp ba, rồi anh thả tôi đi. Được không?”
Gã đàn ông ngồi xổm trước mặt Uông Trữ Hạ, vỗ lên mặt cô trêu đùa.
“Nãy ai tự nhận mình nghèo?”
“Tôi không có tiền nhưng vị hôn phu của tôi có rất nhiều tiền. Anh ấy có thể thỏa mãn số tiền anh yêu cầu.”
“Như cô nói đó, người nhà cô có tiền, vậy là được rồi. Còn cô đã nhìn thấy mặt tôi, cô nghĩ bản thân có thể nguyên vẹn quay về à? Cô em mơ mộng nhỉ? Ảo tưởng bản thân có quyền ra điều kiện với bọn này đấy à?” Gã đàn ông bóp mạnh quai hàm Uông Trữ Hạ rồi cười khả ố rời đi.
Cánh cửa đóng lại, bóng tối lại một lần nữa nuốt chửng Uông Trữ Hạ.
Về phía Ôn Thế, hắn đang định giải thích với Uông Trữ Hạ thì cô cúp máy. Hắn gọi lại nhưng không ai bắt máy. Ôn Thế bắt đầu đi vòng quanh tại chỗ đầy lo lắng.
Uông Trữ Hạ gần đây mới tha thứ cho hắn, đồng ý chuyển về sống chung, giờ cô phát hiện thêm chuyện này, liệu cô có bỏ qua và chấp nhận lời xin lỗi hay không?
Ôn Thế lại gọi một cuộc điện thoại, vẫn trong tình trạng tắt máy. Hắn bắt đầu nhắn tin, liên tục nhưng đều rơi vào im lặng.
Hắn bực bội gạt đổ hết đồ vật trên bàn, tự trách bản thân đã làm ra hành động ngu ngốc khiến Hạ Hạ của hắn giận dỗi.
Cuối cùng không chịu được cảm giác ngồi trên đống lửa, hắn lao khỏi bệnh viện, chạy xe đến Mục thị. Hắn muốn gặp trực tiếp Uông Trữ Hạ để giải thích.
Do lần trước Ôn Thế tự tiện lên phòng gặp Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc liệt hắn vào danh sách đen, cấm tuyệt đối cho thành phần này lên văn phòng.
“Thưa ngài, nếu không có hẹn trước, ngài không thể trực tiếp lên văn phòng.”
“Tôi không hẹn gặp Mục tổng. Tôi muốn gặp cô Uông Trữ Hạ, phiền cô liên lạc với cô ấy xuống gặp người nhà.” Ôn Thế nắm chặt tay vì liên tục bị ngăn cản. Hắn chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục thế này.
“Xin lỗi thưa ngài, đang trong giờ làm việc, công ty có quy định nếu không phải khách hàng…”
Ôn Thế đi nhanh đến thang máy, bỏ ngoài tai lời lễ tân.
Bảo vệ đuổi theo nhưng không kịp, vội vàng ấn thang máy bên cạnh đầy hoảng sợ.
Ôn Thế lao ra khỏi thang máy, bảo vệ đuổi theo sát nút.
“Thưa ngài, ngài không thể vào…”
Nhưng Ôn Thế đã xông tới trước phòng thư ký, đẩy cửa thật mạnh, mang theo lửa giận đi vào.
Mục Anh Húc đang đứng cạnh thư ký Trần Hiên, giao cho cấp dưới mệnh lệnh nào đó, thấy ồn ào liền ngẩng đầu lên.
“Ôn thiếu gia, tại sao lần nào anh đến Mục thị của tôi cũng không hẹn trước vậy? Đây là nơi làm việc, đâu phải Ôn thị để anh thích đến thì đến, thích đi thì đi.”
Ôn Thế không có thời gian tranh cãi, lớn tiếng hỏi. “Mục Anh Húc, tôi tìm Uông Trữ Hạ, cô ấy đâu?”
Mục Anh Húc nghe nhắc đến cô phó thư ký nhỏ liền bực bội không kém. “Tôi cũng đang muốn tìm cô ta đây. Từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy đến làm việc. Đúng là vô trách nhiệm. Tôi cần xem xét lại việc giáng chức cô ta trong kỳ họp tới.”
Ôn Thế biết Uông Trữ Hạ không bao giờ vô cớ bỏ việc, đặc biệt là sáng nay cô vẫn sinh hoạt bình thường, không nhắc gì đến chuyện nghỉ làm hôm nay.
“Tôi không tin điều đó! Chắc chắn anh lại lợi dụng chức quyền sai bảo cô ấy chạy việc ở đâu rồi, đúng không?”
Mục Anh Húc mặt lạnh xuống, giọng trở nên hung ác. “Uông Trữ Hạ không đi làm hôm nay. Ôn thiếu gia muốn làm loạn ở Mục thị đúng không?”