Khả Hân biết ý tránh đi để hai người có không gian nói chuyện riêng, Anna lại nắm lấy cánh tay cô muốn cô ở lại. Khả Hân VỖ VỖ lên bàn tay Anna, lắc đầu nói
“Cô tự giải quyết đi, Vĩ Phong và Khả Vĩ còn chờ tôi ở trên lầu.”
Hoàng Thiệu Huy vừa vào nhìn thấy mấy tờ báo trước mặt Anna liền vội vàng giải thích:
“Em đừng có tin, toàn là báo lá cải thôi, anh thật sự chỉ bàn công việc với bọn họ.”
“Anh không việc gì phải giải thích với em” - Anna không mặn không nhạt nói.
“Anh phải giải thích chứ, anh không muốn em hiểu lầm” - Thiệu Huy vừa nói vừa lấy ra một ít món mà Anna thích ăn bày ra trước mặt cô.
“Đồ lần trước anh mang đến vẫn chưa ăn hết, dì Ba nói tủ lạnh sắp hết chỗ để thức ăn anh mang đến rồi” - Anna nhớ lại dì Ba thỉnh thoảng sẽ nói xa nói gần mấy câu với cô, chủ yếu là muốn cô biết Thiệu Huy thật lòng đối tốt với CÔ.
Thật ra những người ở đây đều là người tốt, ai cũng giống như Khả Hân thật lòng đối đãi với cô. Không chỉ vì cô từng có quan hệ tình cảm với Thiệu Huy mà còn vì cô là mẹ nuôi của Khả Vĩ. Nếu không phải cô bị cưỡng ép tới đây có lẽ cô sẽ rất tận hưởng ngày tháng ở nhà họ Lâm, giống như một cuộc nghỉ dưỡng.
“Em cũng không nói với anh là em muốn ăn gì, anh chỉ có thể mỗi lần đều đem hết đến, hy vọng là có thứ khiến em vui vẻ.”
“Anh biết thứ gì có thể khiến em vui vẻ mà.”
Rời khỏi nơi này, quay về Canada. Hoàng Thiệu Huy cười trừ không nói thành tiếng, thời gian càng trôi qua sự lạnh nhạt của Anna đối với cậu không còn là nhất thời nữa. Thiệu Huy cũng biết mình còn giữ cô ở đây chỉ là cố chấp kéo dài thời gian.
“Em chỉ muốn ra ngoài đi dạo, em còn chưa biết thành phố này có gì đẹp. Khả Hân lúc ở Canada còn được đưa đi thăm quan mấy vòng lận đó.” - Anna cười nói.
Thiệu Huy còn tưởng cô muốn rời đi, nghe Anna nói muốn cùng mình đi dạo thì ngay lập tức đồng ý:
“Đợi anh sắp xếp một chút.”
Mọi người đều biết David vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, muốn đưa Anna ra ngoài Thiệu Huy nhất định phải làm thật lặng lẽ. Nếu điều động nhiều người đến bảo vệ chẳng khác nào “lạy ông tôi ở bụi này”, Thiệu Huy cho người chạy một chiếc xe cậu chưa từng dùng trước đây rồi dùng nó đưa Anna ra ngoài.
Sau khi đã đi được một đoạn Anna mới thấy lạ quay sang hỏi Thiệu Huy:
“Chỉ hai chúng ta thôi sao?”
“Chúng ta ra ngoài hẹn hò mang theo nhiều người làm gì” - Cậu vui vẻ đáp.
Anna lườm Thiệu Huy không thèm chỉnh lại hai chữ “hẹn hờ” của cậu, cô nghĩ để Thiệu Huy có thể đưa cô ra ngoài ít nhất cũng điều động cả đoàn người. Hai người cùng đi dạo một vòng quanh thành phố, Thiệu Huy đóng vai một người hướng dẫn viên nhiệt tình giới thiệu cho cô về thành phố và những điều ở Canada khó mà thấy được.
“Anh đã đặt bàn ở tòa nhà cao nhất thành phố, đợi khi đêm xuống đèn lên em sẽ được nhìn thấy một bộ mặt khác của nơi này.”
Anna gật đầu, mặc dù biệt thự nhà họ Lâm không nhỏ nhưng suốt ngày cứ đi ra đi vào khiến cô tù túng vô cùng. Anna muốn ấn nút hạ kính xe xuống hít chút không khí tự do, Thiệu Huy vội vàng ngăn cô lại:
“Không nên để người khác chú ý.”
Anna có chút hụt hẫng nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Hoàng Thiệu Huy dừng xe trước tòa nhà chọc trời, cậu quay sang dặn dò Anna trước khi xuống xe.
“Anh vào kiểm tra lại lịch đặt bàn của chúng ta, em đừng đi đâu đấy nhé.”
Anna gật đầu đã hiểu, cô nheo mắt nhìn Thiệu Huy đã khóa cửa xe lại sau khi ra ngoài. Cô thở dài giữa bọn họ đã thiếu sự tin tưởng đến mức độ này rồi, cô nhớ lại khoảng thời gian yêu đương của hai người. Lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười, không chút nghĩ ngợi gì, cứ yêu thôi mặc kệ ngày mai thế nào.
Anna nhìn ra ngoài thấy Thiệu Huy chưa đi vào được tòa nhà đã bị vài người vây lấy, Thiệu Huy cố gắng thoát khỏi mấy người đó quay lại xe. Gương mặt cậu đầy khó xử quay sang Anna:
“Anh nghĩ chúng ta không lên đó được đâu, kiểu gì cũng bị viết đầy lên báo.”
“Không sao.” - Anna cũng không thiết tha gì bữa ăn ngắm thành phố về đêm gì đó - “Có chỗ nào vắng vẻ lộng gió không? Em muốn ra ngoài hít thở”
“Được, để anh chở em ra ngoại ô, có một ngọn đồi nhỏ nhìn thấy biển.” - Thiệu Huy nhớ đến nơi mà Vĩ Phong từng nhắc qua với anh.