“Anh có thể chính thức dọn về phòng của mình rồi chứ?” – Lâm Vĩ Phong đang thay thuốc ở chân cho Khả Hân vừa hỏi.
“Dù sao đây cũng là nhà anh, phòng nào không phải của anh.” – Khả Hân bĩu môi.
“Bây giờ là nhà em rồi.” – Lâm Vĩ Phong sửa lại lời cô – “Trước đây thì đây là phòng của anh nhưng sau khi kết hôn thì là hôn phòng, nếu em không cho anh vào, anh chỉ đành xuống phòng khách.”
Khả Hân nhớ lại cảm thấy mình đúng là ngốc hết thuốc chữa, nếu đây là phòng của Lâm Vĩ Thành sao Vĩ Phong lại tự nhiên như vậy. Tắm ở đây, ngủ ở đây, đồ dùng trong phòng lại quen thuộc với anh như vậy.
“Anh không dọn vào, dì Ba với quản gia lại nói bóng gió với em rằng anh đáng thương ra sao nữa mà xem.”
Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, rõ ràng là muốn anh dọn vào nhưng vẫn xấu hổ lấy người khác làm cớ.
Buổi tối, hai người nằm trên giường, Khả Hân nằm gọn trong lòng Vĩ Phong, bọn họ đã ngủ cùng nhau không biết bao lần nhưng lần này thật khác biệt.
“Nếu như anh không thích em, có phải đợi khi anh Vĩ Thành ổn rồi anh sẽ ly hôn với em không?” – Đột nhiên Khả Hân nghĩ đến khả năng này, nếu anh không thích cô thì rồi cô cũng sẽ bị vứt khỏi nhà họ Lâm như một món đồ không ai cần.
“Bây giờ anh cũng có thích em đâu.”
“Anh dám!” - Khả Hân trừng mắt với anh.
Lâm Vĩ Phong hôn trán cô dỗ dành:
“Thật ra lúc đầu anh định sẽ làm vậy nhưng từ khi em bước vào căn nhà này mọi dự định của anh đều xáo trộn. Sau đó, anh thấy em rất thú vị cũng biết em không phải người tâm cơ. Dần dần, anh nghĩ em làm phu nhân nhà họ Lâm cũng không tệ, nếu nói anh nên có một người vợ như nào thì đó hẳn là dáng vẻ của em.”
Hay nói đúng hơn là, dáng vẻ em có anh đều thích.
“Anh bắt đầu thích em từ lúc nào?”
“Từ lúc nào…” – Lâm Vĩ Phong hồi tưởng lại, không biết từ lúc nào, từ chán ghét trở thành quan tâm rồi yêu thích – “Vậy em nói trước đi, từ lúc nào em đã u mê anh, có phải là từ lần gặp đầu tiên không?”. ngôn tình hay
“Anh đừng ảo tưởng nữa, em chắc chắn là đầu óc không ổn mới phải lòng anh.” – Khả Hân miệng nói thế nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh.
“Đầu óc không ổn thì càng tốt, vậy anh không sợ em chạy mất.”
“Sau này gia đình chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đúng không?”
Gia đình… Lâm Vĩ Phong nghe Khả Hân hỏi mà giật mình, gia đình chính là khái niệm mơ hồ nhất với anh. Có lẽ nhờ cô, anh sắp có được gia đình thật sự của mình rồi.
“Anh nhất định sẽ bảo vệ em, bảo vệ gia đình của chúng ta.”
Khả Hân đột nhiên nhớ đến một chuyện, nghĩ nghĩ một lúc mới mở lời:
“Anh có cùng anh Vĩ Thành sang Mỹ không?”
“Thời gian đầu hẳn là anh phải đi cùng anh ấy, nếu em muốn, em có thể đi cùng.” – Anh nhéo nhẹ mũi cô – “Sợ anh đi lâu quá sao?”
Khả Hân bĩu môi gạt tay anh ra:
“Ai thèm nhớ anh, em chỉ hỏi vậy thôi, em đi theo vướng tay vướng chân. Vậy bác sĩ Bạch Mai sẽ đi chứ?”
Đây mới là điều Khả Hân thật sự quan tâm, cô không không dám khẳng định Bạch Mai có tình ý với Vĩ Thành. Nhưng ai lại không muốn có một người chị dâu như vậy trong nhà, nghĩ tới Lý Tuyết Dung đủ khiến cô rùng mình rồi.
“Hẳn là vậy, anh Vĩ Thành có vẻ rất nghe lời cô ấy, bác sĩ Kiên nói bao lâu không được. Bạch Mai vừa đến một tháng, mọi thứ đã tốt hơn rất nhiều.”
“Anh nghĩ anh Vĩ Thành có thể thích cô ấy không?”
Lâm Vĩ Phong mím môi không đáp, Khả Hân cũng trộm thở dài, nói đến si tình thì thật sự không ai có thể qua được Vĩ Thành.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Khả Hân không thấy Vĩ Phong đâu, cô kéo ngăn tủ ra nhìn thấy thuốc trong đó cũng hết rồi. Nhẩm tính lại thì cũng tới lịch tái khám của bác sĩ rồi.
“Dì Ba, Vĩ Phong, anh ấy đi làm rồi sao?” – Khả Hân đi xuống lầu hỏi.
“Nhị thiếu gia lúc sáng đang uống cà phê thì có điện thoại gọi đến, sau đó đi luôn. Cậu ấy có dặn khi nào phu nhân dậy thì nói phu nhân không cần lo, trưa cậu ấy sẽ về ăn cơm với phu nhân.” – Dì Ba thuật lại.
Khả Hân nghĩ nghĩ rồi nhìn xuống bụng mình, hai người cũng đã làm lành rồi. Bọn họ là vợ chồng chính thức, đứa bé này không còn phải lo chuyện thân phận nữa, cô cũng nên nói anh biết rồi.
“Dì Ba, dì nói quản gia sắp xếp xe cho tôi, trưa tôi đi tìm anh ấy.”
“Được, được, Tiến Trung luôn trực sẵn ở nhà, phu nhân muốn đi đâu cứ nói với cậu ta.”
Dì Ba vẫn luôn muốn tìm cơ hội xin lỗi cô nhưng Khả Hân đã thể hiện thái độ không muốn nhắc lại chuyện này nên dì Ba cũng thuận theo tự nhiên mà cư xử như trước.
Khả Hân quay về phòng xác nhận lại lịch hẹn với bác sĩ, cô nhìn lại bụng mình, thật sự là đã to lên một vòng. Cứ theo đà này chẳng mấy chốc là to ra trông thấy.
“Không biết bảo bối trong bụng mẹ là con trai hay con gái đây?” – Khả Hân nói khẽ - “Hay là một lát siêu âm luôn, mẹ cũng chưa hỏi cha con thích con trai hay con gái hơn nhưng con đừng lo, cha mẹ chắc chắn sẽ thương yêu con thật nhiều.”
Khả Hân không đi đến công ty Phong Đỉnh, lần trước đến có một lần đã bị nhân viên ở đây dọa cho một trận. Khả Hân đi thẳng đến bệnh viện, Tiến Trung thấy phu nhân bảo mình chở tới bệnh viện thì không khỏi lo lắng.
“Phu nhân, cô không khỏe sao?”
“Không có gì đâu, một lát Vĩ Phong sẽ đến với tôi.”
Khả Hân vào xác nhận lịch hẹn với ý tá, ý tá vẫn là người lần trước, không ngờ y tá vẫn nhớ cô.
“Hôm nay trông cô hồng hào hơn trước rất nhiều, đứa bé chắc chắn rất khỏe mạnh.”
“Cảm ơn cô.” – Khả Hân cúi đầu điền thông tin, ở mục đi cùng người thân lần trước không thể đánh dấu vào, lần này có thể rồi.
“Người thân của cô một lát mới đến sao?”
“Chồng tôi tan làm sẽ đến.” – Khả Hân mỉm cười hạnh phúc.
“Anh ấy đến lần đầu đúng không? Vậy để tôi sắp xếp cho anh ấy nghe tim thai, các bố nghe tim thai của con đều xúc động.”
Khả Hân vui vẻ gật đầu:
“Vậy phiền y tá sắp xếp cho chúng tôi.”
Khả Hân ngồi trong phòng chờ nghĩ đến chuyện Vĩ Phong còn chưa biết tin cô mang thai, hôm nay trực tiếp cho anh nghe tim thai không biết phản ứng của anh sẽ ra sau. Cô nghĩ đến vẻ mặt bất ngờ của anh, vô cùng mong chờ gọi điện cho Vĩ Phong.
“Anh xong việc chưa?”
“Còn một ít việc.” – Giọng nói của anh nghe không được thoải mái lắm – “Em đang đợi anh về ăn trưa sao?”
“Anh đang bận lắm hả? Có thể đến bệnh viện một lúc không?”
“Bệnh viện? Em có sao không?” – Lâm Vĩ Phong bên kia đứng bật dậy khỏi ghế, vô cùng lo lắng.”
“Không có, em không sao.” – Khả Hân ngay lập tức trấn an anh – “Lần đó anh đưa em đến bệnh viện nhưng có việc đi mất, em có đặt lịch khám ở đây hôm nay. Anh đến với em được không?”
Lâm Vĩ Phong nghe thế mới thở ra một hơi, nhẹ giọng nói:
“Được, anh đến…”
“Tổng giám đốc, thanh tra đã đến dưới sảnh rồi!”
“…”
“Vĩ Phong, Vĩ Phong, có chuyện… tút… tút…”
Bàn tay cầm điện thoại của Khả Hân không khỏi run lên, giọng nói khi nãy chen vào hình như là của thư ký Khánh. Giọng nói của cô ta vừa hốt hoảng vừa gấp gáp, rốt cuộc là thanh tra đến có chuyện gì?
Khả Hân cắn chặt môi, trong đầu cô có một dự cảm không lành. Cô đứng dậy muốn đi tìm anh.
“Cô ơi, lịch hẹn của cô sắp đến rồi.” – Một y tá bước ra ngăn cô lại.
“Xin lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay.” – Khả Hân không để ý tá nói thêm lời nào nữa chạy vội ra xe Tiến Trung chờ sẵn bên ngoài.
“Phu nhân, có chuyện…”
“Đi Phong Đỉnh, nhanh!”
Gương mặt căng thẳng của cô thiếu chút nữa dọa sợ Tiến Trung, cậu ta ý thức được có chuyện rồi, không hỏi thêm gì nữa phóng xe lao đi. Tiến Trung dừng xe trước tòa nhà công ty, Khả Hân ngay lập tức nhận ra có mấy chiếc xe cảnh sát ở phía trước.
Khả Hân vội vàng mở cửa xe bước xuống, cô chưa kịp chạy đến cửa đã nhìn thấy hai thanh tra cùng Lâm Vĩ Phong bước ra. Dù cho anh không bị còng tay nhưng chỉ cần nhìn liền biết anh đang bị bọn họ dẫn giải về điều tra.
“Vĩ Phong…” – Khả Hân đứng lặng người tại chỗ, cả người giống như bị rút hết sức lực.
Lâm Vĩ Phong nhìn thấy Khả Hân thì vô cùng đau lòng, anh khẽ lắc đầu cố bày ra vẻ mặt không sao với cô. Cho đến khi cánh cửa xe đóng lại, Lâm Vĩ Phong vẫn không ngừng lại khẩu hình miệng ‘Đừng lo’ với cô. Chiếc xe chở theo anh chầm chậm rời đi.
“Vĩ Phong…”
Khả Hân cảm thấy trời đất bỗng nhiên quay cuồng, cô từ từ ngã xuống, Tiến Trung và thư ký Khánh vội vàng lao đến đỡ lấy cô.