Những điều này là cô học từ anh, chỉ cần khiến cho người khác không biết mình đang nghĩ gì thì phần thắng chắc chắn thuộc về mình.
“Cô có muốn dùng cốc cà phê không?” – Một nữ cảnh sát đi đến hỏi.
“Cảm ơn, tôi không khát.” – Cô lịch sự đáp lại.
Nữ cảnh sát kia vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục hỏi:
“Cô đến thăm người thân sao hay là đến bảo lãnh?”
Khả Hân cong môi cười không đáp, khi nãy luật sư đã dặn dò cô. Vụ án của Lâm Vĩ Phong rất đặc biệt, chỉ những người có thẩm quyền cao mới có thể xem hồ sơ. Vậy nên bất kỳ ai đến dò hỏi cô đều không có ý tốt, rất có thể là để bán tin tức cho phía báo chí.
Nữ cảnh sát kia thấy không thể khai thác được gì chỉ đành rời đi.
Khả Hân đợi không quá lâu thì luật sư Thanh Hải đã đi ra, cô đứng dậy đi theo anh ta. Trước khi Khả Hân đi vào phòng, luật sư không quên nói nhỏ vào tai cô:
“Nhị thiếu gia nói rất có thể có người nghe lén, một lát phu nhân nói chuyện chú ý một chút.”
Khả Hân gật đầu, sau đó đẩy cửa bước vào. Trong phòng chỉ có đúng một chiếc bài dài và hai chiếc ghế ở hai đầu. Cô không kìm được xúc động muốn lao qua ôm lấy anh nhưng rất nhanh một chiếc loa ở góc phòng đã nhắc nhở cô và anh không thể tiếp xúc cơ thể.
“Em cứ ngồi bên đó đi.” – Lâm Vĩ Phong lên tiếng, dù đã cố nhưng giọng nói không giấu nổi sự mệt mỏi.
Khả Hân kéo ghế ngồi xuống, cô ngắm nhìn anh ở phía đối diện, chỉ qua một đêm, trông anh tiều tụy đi rất nhiều. Râu dài hơn, quầng thâm hốc mắt sâu hút, cô giấu tay mình dưới bàn, bấu chặt vào nhau, kiềm chế bản thân không được rơi nước mắt.
“Anh ngủ không được sao?”
“Có chút không quen.” – Lâm Vĩ Phong nhẹ giọng đáp – “Thanh Hải cũng thật là, tự dưng đưa em đến đây làm gì, bọn họ càng ngày càng thích làm chuyện dư thừa.”
“Em đến gặp anh là chuyện dư thừa sao?”
“Không có, không có, ý anh không phải như vậy.” – Vĩ Phong vội giải thích – “Anh không muốn em đến những nơi này, không muốn em nhìn thấy anh bây giờ.”
Anh luôn muốn làm người vững chãi nhất, làm người đàn ông đáng tin nhất để che chở em, không phải là khiến anh lo lắng như bây giờ, đây là suy nghĩ không nói ra của Vĩ Phong.
“Dù em ở nhà hay em đến đây, em sẽ đều lo lắng y như vậy.” – Khả Hân nghẹn ngào.
Lâm Vĩ Phong chỉ ước gì bản thân có thể lao qua bên đó mà ôm ghì lấy cô, chưa bao giờ khoảng cách vài bước chân lại trở nên xa xôi như vậy.
“Ngoan, anh không sao, anh sẽ rời khỏi đây sớm thôi.”
“Anh cũng không cần lo, mọi chuyện ở nhà vẫn ổn. Em biết điều kiện trong này không tốt lắm nhưng anh ráng chịu đựng mấy ngày. Đợi anh trở về rồi, em sẽ không hay giận dỗi anh nữa, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh.”
Đôi mắt long lanh của cô không rời khỏi anh dù chỉ là một khắc, từng lời nói như sửa ấm cả cõi lòng Vĩ Phong. Có những lời này của cô, anh còn gì phải bận tâm nữa, chỉ cần dốc sức tìm cách rời khỏi đây thôi.
Khả Hân khẽ nhìn lên camera trong gốc sau đó hơi hạ giọng hỏi:
“Anh nghĩ có phải là Phan Khánh Nguyên không?”
“Khả Hân.” – Anh gằn giọng xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc – “Những chuyện này em không nên nhúng tay vào, đã có người khác xử lý rồi.”
“Anh đâu thể cả đời giữ em ở ngoài những chuyện này. Em cũng không thể vờ như không biết, em chỉ có thể học cách tiếp nhận nó mà thôi.”
“Không cần, anh không muốn em…”
“Vĩ Phong, chuyện của anh sao lại không phải chuyện của em?” – Ánh mắt cô nhìn anh tha thiết – “Anh Vĩ Thành cũng muốn em đứng ra xử lý chuyện trong nhà, không ai trốn tránh được cả.”
Lâm Vĩ Phong có chút bất lực ngã người ra ghế, không phải anh không muốn để Khả Hân nhún tay vào chẳng qua là anh muốn bảo vệ cô. Hơn nữa vũng bùn này, một mình anh ở trong đó là đủ rồi. Nhưng hôm nay cô đã khiến anh nhìn rõ, bọn họ là vợ chồng, không có cách nào anh có thể giữ cô thanh sạch khi bản thân anh nhơ nhuốc.
“Không phải Phan thị.”
Khả Hân mỉm cười gật đầu, câu vừa rồi của anh là đang chính thức chấp nhận chuyện cô sẽ can thiệp vào chuyện của gia tộc.
“Mấy ngày này em hạn chế ra ngoài, nếu có ra ngoài đều phải mang theo vệ sĩ. Em chỉ cần ở yên trong nhà, anh đã dặn dò bọn họ có tin tức gì cũng sẽ báo cho anh Vĩ Thành một tiếng.”
“Em biết rồi….”
Bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian để nói chuyện rất nhanh Khả Hân đã phải rời đi. Hai người nhìn nhau đầy lưu luyến, cuối cùng Lâm Vĩ Phong đành dứt khoát quay đi trước.
Khả Hân hít một một hơi thật sâu, chỉnh lại nón của mình rồi bước ra ngoài, luật sư Thanh Hải vẫn còn việc phải xử lý nên không về cùng cô. Cô mở điện thoại nhìn thấy cuộc gọi của Kim Chi, chắc Kim Chi đọc được tin tức trên báo nên lo lắng gọi cho cô.
Khả Hân soạn một tin nhắn nói Kim Chi không cần lo, mọi chuyện vẫn ổn rồi gửi đi. Ngoài cuộc gọi của Kim Chi còn một người nữa rất đặc biệt, Phan Khánh Nguyên.
Khả Hân nhìn số điện thoại của cậu ta một lúc, quyết định nói Tiến Trung lái xe đến Phan thị. Cô vừa bước xuống xe, mấy người vệ sĩ từ một chiếc xe phía sau cũng bước xuống theo.
“Không cần theo tôi lên đâu.”
“Không được phu nhân, chúng tôi không thể rời khỏi phu nhân nửa bước.” – Tiến Trung đứng chặn phía trước, không cho Khả Hân bước vào một mình.
“Vậy anh theo tôi lên nhưng người còn lại ở ngoài chờ, dù sao đây cũng là công ty kinh doanh của người, mang theo quá nhiều vệ sĩ vào không tốt.”
Khả Hân đi đến chỗ lễ tân, không đợi được hỏi cô đã nói trước:
“Thông báo với phó chủ tịch của mấy người, Khả Hân đến tìm.”
Lễ tân không lạnh mà cũng thấy run, vội vàng mỉm cười tiếp đón Khả Hân nhiệt tính, người bên cạnh ngay lập tức gọi điện lên phòng phó chủ tịch. Không cần biết người phụ nữ này là ai, chắc chắn là người không thể làm mất lòng.
Lúc Phan Khánh Nguyên nghe thư ký thông báo còn tưởng là nghe lầm, sau đó cậu ta lập tức lao xuống sảnh. Lúc nhìn thấy Khả Hân, Phan Khánh Nguyên không khỏi khựng lại, người đứng đó không còn là đàn em mà cậu ta từng biết nữa rồi.
“Có thời gian nói chuyện một chút không?” – Khả Hân chủ động đi đến trước mặt cậu ta.
Phan Khánh Nguyên đứng nghiêng qua, bấm thang máy, làm động tác mời với cô:
“Được, lên phòng anh sẽ tiện hơn.”
Trong thang máy Tiến Trung đứng chặn giữa Khả Hân và Phan Khánh Nguyên, ánh mắt nhìn Phan Khánh Nguyên cũng không được dễ chịu. Khả Hân lại lên tiếng trước:
“Anh cũng biết đang xảy ra chút chuyện, ra ngoài tôi đều phải mang theo người, anh không cần để tâm.”
“Không có gì, không có gì.”
Khả Hân bảo Tiến Trung chờ ngoài cửa, cô cùng vào phòng với Phan Khánh Nguyên.
“Phu nhân, cô để tôi vào cùng đi.”
“Không xảy ra chuyện gì đâu.” – Khả Hân biết Phan Khánh Nguyên dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không làm tổn hại đến cô, vả lại khi nãy Vĩ Phong cũng nói không liên quan đến Phan thị.
Hai người ngồi đối diện nhau, cảm giác hoàn tác khác với bất kỳ lần gặp nào trước đây. Thư ký mang trà vào mời Khả Hân, là trà cô thích, Khả Hân biết là Phan Khánh Nguyên cố tình dặn dò thư ký chuẩn bị.
“Có thể đổi cho tôi một ly cà phê không?”
“Đổi cà phê đi.” – Phan Khánh Nguyên khó khăn mở miệng nói với thư ký, Khả Hân nói như vậy chính là muốn vạch rõ giới hạn với cậu ta.
Khả Hân cầm tách cà phê lên, ngửi nhẹ một hơi không uống:
“Vì sao anh lại gọi cho tôi?”
“Anh biết được chuyện của Lâm Vĩ Phong nên lo lắng cho em."
“Anh đang nói thật hay đang giả mèo khóc chuột đó?” – Khả Hân nói dứt câu cũng đặt tách trà ‘cạch’ xuống bàn.
“Ý em là sao? Em cho rằng người hại Lâm Vĩ Phong là anh sao?”
“Anh chẳng phải là người bị tình nghi nhiều nhất à, anh lại còn đang đảm nhận thi công đại lộ phía Đông. Nếu không phải anh nặc danh tố cáo thì còn ai có thể làm nữa?” – Khả Hân thuận nước đẩy thuyền muốn thử Phan Khánh Nguyên.
“Anh không tốt đẹp gì nhưng anh làm anh sẽ nhận. Chuyện này không phải anh làm.” – Khánh Nguyên nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lý do tôi phải tin lời anh nói là gì?”
Phan Khánh Nguyên lúc này mới nhận ra bản thân đang bị cô dồn ép:
“Em có biết nếu Lâm Vĩ Phong thật sự xảy ra chuyện thì Phan thị cũng liên lụy hay không? Phan thị và Phong Đỉnh lúc này đang ở cùng một chiếc thuyền, anh không thể tự đục thuyền của mình như vậy.”
“Biết đâu anh chẳng thà chịu lỗ một lần mà hạ được Vĩ Phong?” – Khả Hân nhướn mày nhìn Phan Khánh Nguyên, ánh nhìn đầy thách thức.
“Anh không làm chuyện thiệt người hại mình như vậy. Hơn nữa Phan thị và Phong Đỉnh có hợp tác sâu rộng, không ai lại từ bỏ lợi ích cả.”
“Phải, không ai sẽ từ bỏ lợi ích vì chút chuyện xưa cỏn con đó.”
“Khả Hân, em tin anh đúng không?”
Khả Hân cười mỉa mai:
“Tôi không tin anh, tôi tin chồng của mình.”
Phan Khánh Nguyên nghẹn họng, lời đến miệng cũng không nói ra được.
“Vĩ Phong sớm đã nói chuyện này Phan thị không liên quan.”
“Thế nhưng em vẫn đến đây gặng hỏi anh? Em xem anh là trò cười à?” – Phan Khánh Nguyên chua chát nói.
“Xác nhận chắc chắn Phan thị không can dự là chuyện tốt cho đôi bên mà.” – Khả Hân cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm – “Anh là đơn vị thi công trực tiếp của dự án đó, nếu không phải anh tố cáo, anh nghĩ ai còn khả năng đó?”
Phan Khánh Nguyên thật sự có chút tức giận, không muốn trả lời câu hỏi của cô nhưng bọn họ bây giờ không phải quan hệ đàn anh đàn em nữa rồi. Khả Hân đại diện cho Lâm Vĩ Phong, đại diện cho lợi ích, chuyện bọn họ nói là chuyện công không còn là chuyện tư.
“Bằng chứng kể đó tố cáo vô cùng đầy đủ và chi tiết, có những số liệu chỉ có đơn vị thi công hoặc bên đấu thầu là Phong Đỉnh biết, vậy nên chắc chắn không phải người ngoài làm giả.”
“Ý anh là Phong Đỉnh có nội gián?”
Chuyện này ai cũng đã nghĩ đến nhưng người Phong Đỉnh đều là theo Vĩ Phong khởi nghiệp từ những năm đầu tiên. Còn nhân viên mới thì không cách nào chạm tay vào những tài liệu mật đó.
“Đó là một trong hai khả năng thôi, còn một bên nữa.” – Phan Khánh Nguyên đưa tay lên chỉ về Khả Hân – “Nhà họ Đặng.”
Lần này đến Khả Hân cứng họng, đúng là cô đã bỏ qua nghi điểm này. Người có khả năng hãm hại Lâm Vĩ Phong nhất hẳn là gia đình của chú cô. Chính Vĩ Phong đã khiến họ tiêu tán hơn một nửa sản nghiệp, họ cũng chính là đơn vị thi công công trình đầu tiên, những gì Phan thị và Phong Đỉnh biết, họ cũng biết không thiếu thứ gì.
“Cảm ơn anh, thông tin này rất hữu ích.” – Khả Hân điều chỉnh lại trạng thái đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Phan Khánh Nguyên đột nhiên đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt cô hỏi:
“Từ khi nào em biết Vĩ Phong là chồng em? Em không hận anh ta lừa gạt em sao?”
“Những chuyện đó đâu còn quan trọng nữa, đều là chuyện cũ, chuyện cũ thì xóa hết đi.” - Khả Hân bình thản đáp.
“Khả Hân, em thay đổi rồi.”
“Khánh Nguyên, anh cũng thay đổi rồi.” – Cô nói xong thì xoay người mở cửa bước đi.
Bọn họ đều không còn dáng vẻ của ngày trước nữa, dường như bọn họ đều chán ghét dáng vẻ hiện tại của đối phương. Hay nói đúng hơn, bọn họ còn có chút chán ghét dáng vẻ của chính mình. Nhưng dù là trước đây hay bây giờ và cả sau này, hai người cũng không đi cùng nhau.
Phan Khánh Nguyên bất lực ngồi xuống, Khả Hân trong ký ức của anh hôm nay chính thức chết rồi. Bọn họ từ nay về sau gặp gỡ chỉ có thân phân đối tác mà thôi.
Khả Hân trở về nhà, bảo quản gia gọi cho Lê Thời giúp mình, sau đó đem nghi vấn về chú của cô nói với cậu ta, muốn cậu ta thử điều tra theo hướng đó.
Lê Thời tất nhiên không có ý kiến gì nhưng dù sao Khả Hân cũng họ Đặng, vẫn cảm thấy có chút kiêng kị. Khả Hân nhận ra chỗ khó xử của Lê Thời, không mặn không nhạt nói:
“Không cần quan tâm đến quan hệ của tôi với bọn họ, nên làm gì thì cậu cứ làm như vậy.”
“Có câu này của cô thì tôi yên tâm rồi.”
Khả Hân dập máy, tay ngay lập tức ôm lấy bụng, bụng cô có chút đau, không biết có phải do đứa nhỏ cũng lo lắng cho cha nó hay không.
“Dì Ba, một lát đưa thức ăn tối lên phòng giúp con.” – Khả Hân lại đưa mắt tìm quản gia – “Có tin tức gì anh cứ lên báo tôi, tôi không ngủ sớm đâu.”
Ai nhìn thấy Khả Hân thế này đều đau lòng, chỉ là không thể giúp được gì nên cũng không khuyên được. Hiện tại chỉ có Lâm Vĩ Phong bình an trở về mới là liều thuốc tốt nhất đối với cô mà thôi.
Khả Hân cởi bỏ nón có mạn che mặt ra, tẩy trang, rửa mặt, cô nhìn bản thân xa lạ trong gương. Cô đúng là không hợp với dáng vẻ này, gồng mình lên rất mệt mỏi. Khả Hân không ngại vì Vĩ Phong mà cố gắng chỉ là đó không phải cuộc sống mà cô vẫn luôn mơ ước.
“Nếu lúc này anh ở bên cạnh em, chắc em đã không thấy khổ sở như vậy…”
Dương Trạch và Hoàng Thiệu Huy bên này cũng không ngồi yên, lần này khác với mọi lần. Lâm Vĩ Phong mà bọn họ biết không bao giờ rơi vào thế bị động như thế này.
“David chắc chắn đã nhúng tay vào chuyện này nhưng hắn làm thế nào thì tôi chịu.” – Hoàng Thiệu Huy day day thái dương.
“Không phải Phan thị thì cũng là mấy người Đặng Thế Tùng.” – Dương Trạch nốc cạn một ly Whisky đầy.
“Nếu thật sự là Đặng Thế Tùng thì chị dâu tính làm sao?”
“Không cần lo, Khả Hân không còn là cô gái lần cuối cùng cậu biết đâu, nếu thật sự là Đặng Thế Tùng làm. Nói không chừng chính Khả Hân còn tự mình thanh lý môn hộ.”
“Cũng thật làm khó cho cô ấy.” - Hoàng Thiệu Huy nói xong lại thở dài, cậu là một trong những người nắm mạng lưới thông tin lớn nhất thành phố vậy mà lại không thể đào ra được David.
“Chúng ta ngoài này còn có rượu uống có thịt ăn không biết Vĩ Phong ở trong đó thế nào."
“Chẳng qua là ở vài ngày thôi.” – Trạch Dương lườm cậu – “Sớm muộn gì cũng ra.”
Hoàng Thiệu Huy là người tích cực nhất trong bọn họ nhưng lần này cậu cũng thấy sợ, bởi vì cậu không thể nắm được bất kỳ dấu vết nào của David. Lâm Vĩ Phong có lẽ sẽ thuận lợi thoát thân trong vụ này nhưng sau này có may mắn được vậy nữa không thì không biết được.
“Thành phố này là địa bàn của chúng ta, David có thể vươn tay rộng như vậy, rốt cuộc thế lực chống lưng cho anh ta mạnh đến đâu chứ?”
“Sợ sao?” – Trạch Dương nhướn mày.
“Không, chỉ thấy hứng thú, lâu rồi chẳng gặp chuyện gì đau đầu như vậy.”
Trạch Dương gật đầu, mấy năm nay đúng là thuận lợi quá cũng nhàm chán:
“Đợi Vĩ Phong ra ngoài rồi, chúng ta tìm hắn đòi đủ cả vốn lẫn lãi.”