Hoàng Thiệu Huy cau mày không vui nhưng vẫn miễn cưỡng đi theo David. David đã đưa ra lời khiêu chiến nếu cậu không đi theo thì chẳng khác nào nhận thua.
Khu vực hành lang bên ngoài khá vắng người, hầu như chỉ có bọn họ, mọi người đều trung ở bên trong phòng nơi diễn ra bữa tiệc. Thiệu Huy đứng khoanh tay nheo mắt đợi xem David sẽ nói gì.
“Anna đã chia tay với anh rồi, một quý ông sẽ không đến làm phiền người yêu cũ.”
“Chuyện của chúng ta không liên quan đến anh.”
David gật gù, đúng vậy không liên gì đến anh ta cả nhưng anh ta cứ muốn xen vào.
“Nếu Anna muốn quay lại với anh thì đã không cư xử như thế.”
“David!” - Thiệu Huy cắt ngang lời anh ta - “Đừng vòng vo, chúng ta thừa hiểu nhau nên không cần nói mấy đạo lí đó đâu. Rốt cuộc mục đích của anh là gì?”
“Không ngờ có ngày tôi được nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát thế này của anh” - David vậy mà lại bật cười, so với Thiệu Huy thì trông anh ta chẳng có chút nào nghiêm túc cả.
David đưa tay vào trong áo khoác, chầm chậm lấy ra một thứ, Thiệu Huy bên này ngay lập tức thay đổi sắc mặt bày ra tư thế phòng thủ.
“Anh định làm gì?”
“Đừng căng thẳng chứ” - Trong tay David lúc này là một con dao cổ điển chuyên dùng trong quân đội.
Hoàng Thiệu Huy lúc này chỉ muốn chửi thề mà thôi, trong tay David đang cầm dao mà bảo cậu bình tĩnh thế nào được.
“Nếu tôi thật sự muốn làm gì anh thì dùng súng không phải nhanh hơn dao này sao?” - David
vừa nói vừa vuốt ve con dao trong tay.
Hoàng Thiệu Huy cười nhạt, để bước vào bữa tiệc này đều phải qua một cửa an ninh nếu mang súng theo thì David sao có thể vào đây.
“Anh không mang được súng nên mới mang con dao này.”
“Thật ra nó là một món quà lúc tôi còn nhỏ, không phải dùng làm vũ khí đâu.”
David nói dứt lời đột nhiên ném con dao đến chỗ của Thiệu Huy, Thiệu Huy bắt lấy con dao, gương mặt đều là dấu chấm hỏi.
“Anh làm trò gì vậy? Đưa cho tôi làm gì?”
“Đâm tôi đi” - David mặt không cảm xúc bước từng bước lại gần Hoàng Thiệu Huy.
David tiến một bước Thiệu Huy lại lùi một bước, cậu đang cố nghĩ xem anh ta rốt cuộc đang nghĩ gì trong đầu.
“Đổi lại là Vĩ Phong chắc chắn sẽ không do dự mà đâm anh nhưng tôi không hận anh tới mức đó.”
David khẽ nhếch mỗi khiêu khích:
“Có chắc là không hận tôi đến mức đó không? Vì tôi thật sự sẽ không để anh tiếp cận Anna thêm một lần nào nữa.”
Hoàng Thiệu Huy vẫn luôn nghĩ mục tiêu của David là Khả Hân nhưng giờ phút này cậu đã nhận ra, Anna cũng không nằm ngoài đó và rất có thể Anna mới thật sự là người mà David muốn giữ lại cho bằng được. Bàn tay cầm dao của cậu đột nhiên siết chặt, nhìn thẳng vào David nói:
“Đừng mơ tưởng đến cô ấy!”.
“Anna đến cùng tôi ở trong một căn nhà, việc học bác sĩ của cô ấy là tôi phụ trách. Anna cũng đang làm việc cùng tôi, người nên dừng tơ tưởng rốt cuộc là tôi hay là anh?”
Mỗi câu của David nói ra điều có sát thương chỉ mạng với Thiệu Huy, lúc này cậu mới nhận ra mình có cuộc sống và Anna không có can hệ gì cả.
“Anh nói nhiều như vậy chẳng qua là muốn khích tối đâm anh thôi, mặc dù tôi không hiểu lý do nhưng tôi không mắc bẫy thôi” - Mặc dù vô cùng khó chịu nhưng Thiệu Huy vẫn giữ được một cái đầu lạnh.
Trên mặt David thoáng có chút thất vọng, anh ta cứ nghĩ sẽ làm Thiệu Huy kích động được. David đột nhiên lao tới giữ chặt lấy cánh tay đang cầm dao của Thiệu Huy, dứt khoát kéo nó đâm về phía mình.
Thiệu Huy chưa kịp định hình chuyện gì thì hiện trường đã thành cậu cầm dao đâm vào bụng của David, máu tuôn ra không ngừng thấm ướt cả áo của David và tay áo cậu. Anna vừa đi ra hành lang đã nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng hét lên:
“Hai người đang làm gì vậy hả?”
David ngẩng đầu lên cười với Thiệu Huy, so về độ điên có lẽ cậu không thể nào bằng được với anh ta.