“Papa là papa, cha là cha, cha rất nhớ con, rất thương con. Con gọi cha Có được không?”
“Em đừng ép con bé, với con bé anh là người lạ mà, được nhìn thấy con là anh vui lắm rồi.” - Hai mắt anh hơi ửng đỏ, anh không biết sao khi được nhìn thấy Khả Vĩ thế này anh rất xúc động.
“Dù con bé không quen thì cũng phải để con bé biết anh là cha của nó.” - Khả Hân vẫn luôn lo sợ Khả Vĩ sẽ xa cách với Vĩ Phong, vậy nên khi có cơ hội cô luôn muốn hai người bọn họ có thể vun đắp tình cảm.
“Không sao đâu, thời gian còn nhiều, đợi đến lúc anh có thể ở bên con bé mọi ngày, anh sẽ từ từ dạy nó gọi cha.”
Lâm Vĩ Phong của trước đây chưa từng có ý định sẽ có con, nhưng tổn thương ở tuổi thơ khiến anh mất niềm tin vào gia đình và đặc biệt là tình thương giữa cha và con. Anh không dám chắc mình có thể trở thành một người cha tốt hay không, có lẽ anh sợ mình sẽ giống cha mình trước đây. Nhưng Khả Vĩ ở trước mặt anh giống như ánh dương ấm áp chiếu rọi phần ký ức u tối đó. Con bé khiến anh tin và khao khát được trở thành một người cha tốt.
“Em và con chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
“Sao em biết hôm nay là sinh nhật?” - Vĩ Phong ngây người, anh nhớ mình chưa từng nhắc Với cô.
“Em từng thấy ngày sinh của anh ở trên giấy đăng ký kết hôn của chúng ta” - Khả Hân cười đáp.
Nhắc đến tờ giấy kết hôn đó Vĩ Phong lại thấy có lỗi, nếu anh sớm để có được biết đến nó thì bọn họ sẽ tiết kiệm được một khoảng thời gian dày vò vô nghĩa.
“David để em gọi cho anh như này sao?”
“Anh ta dạo này thật sự đổi tính rồi, đúng không khả Vĩ, cha nuôi dạo này trở nên rất tốt.”
Con bé không hiểu câu nói của mẹ nhưng vẫn nhoẻn miệng cười, còn vỗ vẫy tay với Vĩ Phong trong màn hình. Thiên thần bé nhỏ giúp bọn họ gỡ bỏ từng nút thắt một, xoa dịu cả những niềm đau bên trong họ.
“Khả Hân, em đang ở ngoài vườn sao? Em và con mau vào nhà đi, nhiệt độ bên ngoài vẫn còn thấp lắm”
“Khả Vĩ muốn chơi xích đu, em với con bé ngồi một lát không sao đâu” - Cô lại tiếp tục khuyến khích Anju nói chuyện với Vĩ Phong - “Hôm qua mẹ dạy con đếm đến số mấy rồi, con đếm cho cha nghe đi.”
Lâm Vĩ Phong chỉ biết ngồi đó ngắm nhìn hai mẹ con họ, miệng cười không khép lại được. Đây có lẽ là sinh nhật vui vẻ nhất của anh từ sau khi mẹ anh qua đời. Giây phút này anh nhận ra dù ông trời có thử thách anh thế nào, có dày vò anh ra sao thì tất cả cũng là vì để anh chứng minh rằng mình xứng đáng có được gia đình nhỏ này.
“Năm nay anh đã hai mươi chín tuổi rồi, sang năm là ba mươi rồi” - Vĩ Phong đột nhiên cảm thán, thời gian thật sự trôi rất nhanh.
“Anh yên tâm đi, em sẽ không chê anh giờ đâu.”
Một nhà ba người cười đùa vui vẻ không hề hay biết Andrew đang ở đằng xa quan sát toàn. bộ cuộc nói chuyện của họ.