Cô bé? Một cô bé tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa trên người có vẻ mang theo rất nhiều vết thương.
Màu tóc cô bé xảy ra chuyện gì vậy? Đại lục Huyền Thiên có người mang mái tóc màu đỏ tự nhiên sao?
Tiêu Viễn cúi người, đưa tay nhẹ nhàng lay động bả vai cô bé: "Tiểu muội muội? Tiểu..."
Mới gọi một tiếng, giọng Tiêu Viễn đột nhiên ngừng lại, bàn tay lay động bả vai cô bé cũng thu hồi nhanh như chớp. Bởi vì cách lớp quần áo mỏng manh, tay hắn truyền tới cảm giác hoàn toàn lạnh lẽo, không hề có hơi thở ấm áp người sống nên có. Điều khiến hắn khiếp sợ nhất chính là lúc tiếp xúc thân thể cô bé, hắn rõ ràng cảm giác được một cỗ khí tức kịch độc!
Không sai! Là kịch độc... Một loại độc tức đáng sợ hắn chưa từng tiếp xúc, có độc tính mạnh hơn tất cả kịch độc hắn biết! Đáng sợ đến mức trong chớp mắt bàn tay hắn tiếp xúc, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng lên.
Cũng vào lúc này Tiêu Viễn mới giật mình phát hiện, dưới ánh trăng, thảm thực vật và cỏ dại bên người cô bé hiện ra màu đen mà không còn là màu xanh sẫm... Một loại màu cháy đen kinh khủng! Ngay cả đất đai cũng biến thành một mảnh đen kịt.
Trong lòng Tiêu Viễn lập tức cảm thấy rùng mình. Nếu như không phải hắn mang theo Trầm Tịch châu, vạn độc bất xâm, thì vào thời điểm chạm vào cô bé hắn đã bị độc chết.
Trên thế giới tại sao có thể có độc đáng sợ như vậy? Vật độc nhất trong thiên hạ chẳng phải là Trầm Tịch châu sao? Nhưng ban đầu khi sử dụng Trầm Tịch châu, hắn cũng chưa từng phóng xuất ra kịch độc kinh khủng như vậy! Thậm chí còn kém rất rất xa!
Chẳng lẽ trên thế giới này còn có thứ độc hơn Trầm Tịch châu?
Vì sao trong cơ thể cô bé này có độc đáng sợ như vậy? Còn nằm ở đây?
Vô số điều hoài nghi hiện lên trong đầu Tiêu Viễn. Nhưng không hề nghi ngờ, cô bé này đã chết. Kịch độc như vậy, đừng nói một cô bé, cho dù là siêu cấp cường giả cảnh giới Thiên Huyền, cũng đủ bị giết chết trong chớp mắt.
Tiêu Viễn nặng nề thở ra, sau khi do dự một lát, hắn lần nữa đưa tay đặt lên vai cô bé, chậm rãi lật lại thân thể không còn âm thanh. Tướng mạo của cô bé hiện ra trong tầm mắt của hắn dưới ánh trăng chiếu rọi, khiến hắn lần nữa ngây người, kinh ngạc nhìn cô bé, như thể đánh mất hồn phách, thật lâu không thể hoàn hồn...
"Tại sao có thể có... cô bé xinh đẹp như vậy...", linh hồn đang rung động của Tiêu Viễn phát ra tiếng hò hét mất khống chế.
Cô bé này cực kỳ đẹp, xinh đẹp đến yêu dị, câu hồn đoạt phách, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thậm chí hắn sẽ không tin một thiếu nữ thoạt nhìn rất nhỏ lại có thể phóng xuất ra mị lực kinh tâm động phách như vậy.
Tóc đỏ như yêu, mặt như bạch ngọc, các đường nét trên khuôn mặt đẹp đến cực điểm, kết hợp với nhau hoàn mỹ đến mức khiến người ta khó có thể tin.
Dung nhan tinh xảo của cô bé này làm Tiêu Viễn lật hết ký ức suốt đời cũng không tìm ra bất kỳ ngôn ngữ nào để điểm tô cho nó. Rõ ràng nhìn cô bé ở khoảng cách rất gần, nhưng trong lòng chiếm cứ cảm giác hư ảo sâu đậm... Bởi vì trong tiềm thức của hắn, căn bản không dám tin tưởng trên thế giới sẽ tồn tại dung nhan hoàn mỹ không tì vết như vậy.
Hạ Linh Lăng là đệ nhất mỹ nữ Cửu Châu Thành, trong toàn bộ đế quốc Vân Nam cũng gần như không có nữ tử nào có thể so sánh được. Lúc thấy khuôn mặt thật của nàng, Tiêu Viễn cũng chỉ ngắn ngủi thất thần. Mà lúc trông thấy dung nhan của cô bé này, hắn cảm giác linh hồn của mình như thể bị đánh một cái thật mạnh. Hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại bởi vì khuôn mặt của một người mà sinh ra tâm linh rung chuyển mãnh liệt như thế.