"A, được thôi!" Tiêu Viễn gật đầu, sau đó nghiêm trang hỏi: "Thê tử, nếu như cô đến Băng Vân Tiên Cung, cô có cách nào để lấy được Thất Huyền Linh Lung Thảo, Tử Mạch Thiên Tinh, Huyền đan của Huyền thú cảnh giới Địa Huyền không?"
Ba thứ mà Tiêu Viễn nói tới khiến đôi mắt phượng khép hờ của Hạ Linh Lăng lập tức mở ra: "Ngươi muốn làm gì?"
"Chắc là cô có cách lấy được thật nhỉ?", thấy Hạ Linh Lăng không trực tiếp bác bỏ, Tiêu Viễn lập tức hy vọng hỏi.
Hạ Linh Lăng hơi nhíu mày, chậm rãi nói: "Ta chưa nghe nói về Thất Huyền Linh Lung Thảo bao giờ, Huyền đan của Địa Huyền thú cần săn giết Địa Huyền thú mới có thể thu được, toàn bộ đế quốc Vân Nam có bao nhiêu người có thể săn giết Địa Huyền thú chứ? Cho dù Băng Vân Tiên Cung có, nhất định cũng sẽ ít như sừng lân.
Mà Tử Mạch Thiên Tinh thì cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mua được, là chí bảo thiên địa khiến bốn tông môn lớn đều điên cuồng! Lấy được một viên cũng đủ để bù đắp được vài chục năm khổ tu. Ba thứ này đừng nói là ta, cho dù là cung chủ cũng gần như không có khả năng lấy được cùng lúc".
Lồng ngực của Tiêu Viễn phập phồng một lát, sau đó nhắm mắt lại, mãi mà không nói gì.
"Ngươi muốn lấy được ba thứ này, rốt cuộc là muốn làm gì?", Hạ Linh Lăng chủ động hỏi.
"Chữa trị huyền mạch", Tiêu Viễn thành thật trả lời.
"...Ta không giúp được ngươi", Hạ Linh Lăng nói, đồng thời nàng cũng không tin ba thứ này có thể chữa trị được huyền mạch. Nếu không, chắc chắn sư phụ của nàng sẽ không thể không biết.
Tiêu Viễn lắc đầu, không quan tâm lắm nói: "Đúng là ba thứ này không phải thứ mà người bình thường có thể lấy được, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi", hắn dừng lại một chút, nhỏ giọng nói: "Thê tử, cô nói xem sau khi cô trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?"
"Không cho phép gọi ta là thê tử! Ta tên là Hạ Linh Lăng!", Hạ Linh Lăng không thể nhịn được nữa, giọng nói đã lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Tiêu Viễn lại là không thèm để ý chút nào, ung dung nói: "Ta cưới cô, cô gả cho ta, chúng ta đã bái thiên địa, ngàn người chứng kiến, đi hết tất cả trình tự rồi. Bây giờ ta là phu quân của cô, cô là thê tử của ta, ta không gọi cô là thê tử thì gọi là gì?"
"...", Hạ Linh Lăng đột nhiên không phản bác được, sau một lúc lâu mới hờ hững nói: "Được rồi, tùy ngươi".
Tiêu Viễn lập tức nhếch miệng cười... thê tử này không sờ được không thể chạm vào, nhưng vẫn phải chiếm chút lời ngoài miệng chứ!
"Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của ta đâu... Sau khi cô trở lại Băng Vân Tiên Cung, chúng ta còn gặp lại nhau nữa không?", Tiêu Viễn hỏi lần nữa.
"Không", Hạ Linh Lăng trả lời.
"Cũng được!" Tiêu Viễn gật đầu, sau đó tựa đầu vào bức tường đằng sau, nhắm mắt nói: "Thật ra cô nên về Băng Vân Tiên Cung sớm hơn, mà không cần lo lắng cho ta. Lấy thiên phú của cô, vốn cũng không nên ở lại Cửu Châu Thành nho nhỏ này, càng không nên bị ta kéo chân sau. Sau khi cô đi, công khai thân phận, có cái tên tuổi phu quân của đệ tử Băng Vân Tiên Cung, ít nhất trong Cửu Châu Thành này sẽ không có ai dám công khai hãm hại ta, bởi vậy ta cũng sẽ sống an nhàn hơn chút... À đúng rồi, chắc cô không để ý đến việc ta nạp thiếp đâu nhỉ?"
"...Tùy ý", Hạ Linh Lăng không chút thay đổi sắc mặt nói.
"Ừm, cái này còn tạm được, nếu không cả đời cô không còn gặp lại ta mà còn không cho ta nạp thiếp nữa thì chắc chắn ta sẽ nghĩ đến việc bỏ cô".
Cho dù trong lòng Hạ Linh Lăng tĩnh lặng như nước thì lúc này cũng sinh ra xúc động mãnh liệt đạp hắn ra ngoài.
Lúc này, nàng chợt thấy Tiêu Viễn đứng dậy đi ra ngoài cửa, lập tức hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"
"Không ngủ được, đi ra ngắm sao một chút", Tiêu Viễn trả lời, đồng thời trong lòng lại lẩm bẩm: Người phụ nữ đáng ghét này, ta sẽ ngồi xổm cả đêm ở đây, để xem cô có thể ngủ được không!
Hạ Linh Lăng không nói gì thêm, Tiêu Viễn đẩy cửa phòng đi ra bên ngoài.
Nửa đêm, mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh. Tiêu Viễn đứng trong sân, nhìn bầu trời đầy sao, mặc dù ánh mắt vẫn kiên nghị như cũ, nhưng ở sâu trong lòng lại có vẻ mê man lắng đọng không thể xua đi được.
Hôm nay là ngày đầu tiên hắn sống lại, mặc dù tâm tính có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia, nhưng thân thể huyền mạch tàn phế lại khiến hắn cho dù có tâm cảnh mạnh đến đâu cũng không thể tìm được đường ra khỏi tình cảnh trước mắt.
Nếu như có thể lấy được Thất Huyền Linh Lung Thảo, Tử Mạch Thiên Tinh, cùng một viên Huyền đan của Địa Huyền thú, như vậy hắn còn năm phần chắc chắn có thể chữa trị huyền mạch của mình, nhưng lấy năng lực hiện tại của hắn, muốn lấy được bất cứ thứ nào trong ba thứ kia đều khó hơn cả lên trời.
Nói cho cùng, chung quy trong thế giới này thực lực là trên hết. Không đủ thực lực, muốn thực hiện suy nghĩ trong lòng thì chỉ có thể nói suông.
Rốt cuộc mình nên là thế nào...
Lúc này, một chút rung động rất nhỏ truyền từ trong lòng tay trái Tiêu Viễn đến, hắn nâng tay trái lên theo bản năng, bất ngờ nhìn thấy đồ án của Trầm Tịch châu trong lòng bàn tay phóng ánh hào quang nhỏ yếu, chớp lóe theo một tần suất rất nhanh.
Con ngươi của Tiêu Viễn lập tức hơi co vào, bỗng nhiên quay người nhìn về phía phương bắc.
"Chẳng lẽ là..."
Trầm Tịch châu ngoại trừ độc lực kinh khủng và năng lực rèn luyện mạnh mẽ ra thì còn có một loại năng lực đặc biệt khác, đó chính là năng lực cảm ứng đối với chất độc hoặc dược liệu cao cấp! Lúc có chất độc hoặc dược liệu cao cấp ở trong phạm vi nhất định xung quanh, nó sẽ cảm giác được, sau đó lấp lóe ánh sáng chỉ hướng về phía vị trí đó…
Nhưng điều kiện đầu tiên nhất định phải là nguyên liệu có cấp bậc cao nhất! Đối với Trầm Tịch châu mà nói, cấp cao nhất ở trong mắt nó không phải cùng một khái niệm với cấp cao nhất trong mắt loài người. Ở đại lục Thương Khung, hắn chỉ gặp Trầm Tịch châu lấp lóe sáu lần, mỗi một lần đều tìm được những báu vật tuyệt thế!
Ngày đầu tiên trở về cái đại lục Huyền Thiên, thế mà Trầm Tịch châu đã xuất hiện loại cảm ứng này! Gần đây có ẩn giấu bảo vật gì sao?