"Ôi! Hạ Linh Lăng là viên ngọc quý của Cửu Châu Thành chúng ta, Tiêu Viễn này mà không có thân phận cháu trai ngũ trưởng lão Tiêu Môn thì còn chẳng bằng vũng bùn nữa. Ta hơn hắn gấp mấy lần luôn này! Thế giới này quá không công bằng!"
"Nữ thần trong mộng của ta phải làm thê tử của một tên vô dụng như thế, ta không cam tâm trời ơi!"
Tiêu Viễn ngồi trên lưng ngựa, đôi mắt như hồ nước sâu thẳm phản chiếu bầu trời đầy sao, thần thái sáng láng, tác phong nhanh nhẹn, mặc bộ hỷ phục đỏ thẫm, mái tóc dài tung bay sau lưng, toàn thân toả ra khí chất phiêu dật xuất trần. Đủ thứ âm thanh văng vẳng bên tai, tiếng nói chuyện rôm rả, là trung tâm của những ánh nhìn ghen tị, không cam lòng đến trào phúng, ghét hận, hâm mộ, khinh thường nhưng dường như hắn không cảm giác được gì, từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười điềm tĩnh trên môi làm hớp hồn không biết bao nhiêu thiếu nữ.
Mặc dù Tiêu Viễn không có huyền lực nhưng ngoại hình hoàn toàn không kém cỏi, so với Tiêu Ngọc Long cũng chỉ có hơn chứ không hề lép vế. Lại thêm hắn rất ít khi ra ngoài, lượng huyền lực quá ít ỏi khiến hắn trông vừa trắng trẻo vừa yếu ớt... Chẳng khác gì một tên trai tơ!
Thế nên cho dù ghen ăn tức ở Tiêu Viễn đến ngứa răng, vô số thanh niên tài tuấn vẫn không thể không thầm thừa nhận rằng, chỉ bàn về tướng mạo thì Tiêu Viễn nom cũng xứng đôi với Hạ Linh Lăng đấy.
"Ta cứ tưởng hôm nay tên Tiêu Viễn này sẽ ngồi kiệu chứ, không ngờ cưỡi ngựa luôn, mà nhìn khí chất, vẻ mặt xem... Không thấy giống lời đồn mấy nhỉ".
"Gớm! Thứ củi mục bị tất cả mọi người xem thường như hắn mà hôm nay được rước Hạ Linh Lăng viên ngọc quý của Cửu Châu Thành chúng ta về làm dâu, đắc ý quá trời, phải lộ mặt ra cho thiên hạ biết chứ?", có người nói với giọng căm tức.
"Nghe nói mấy đại thiếu gia Vũ Văn gia và công tử phủ thành chủ theo đuổi Hạ Linh Lăng đó giờ, ngươi có nghĩ họ sẽ tới cướp dâu không?"
"Không đâu! Tiêu Viễn chẳng là cái thá gì nhưng ông nội hắn lại là Tiêu Liệt, đệ nhất cao thủ của Cửu Châu Thành ta, thành chủ mà thấy ông ấy còn phải kính lễ nữa là. Con trai ông ấy qua đời, chỉ còn một thằng cháu, đương nhiên phải nuông chiều, người nào dám gây chuyện là Tiêu Liệt nổi cơn thịnh nộ ngay, ai mà muốn rước phiền toái vào mình chứ! Huống gì đây có phải ép cưới đâu, làm loạn kết thù với cả nhà họ Hạ luôn. Chắc giờ này công tử mấy gia tộc kia bị nhốt trong nhà cả rồi".
Đoàn rước dâu đi không nhanh không chậm, mất gần nửa giờ để đi hết hơn mười dặm.
"Tỷ phu!"
Mới đến gần cổng nhà họ Hạ thì tiếng hét to vang lên, một bóng người cường tráng, cao lớn chạy như bay về phía Tiêu Viễn. Người này trông vẫn còn nhỏ nhưng lại cao ít nhất là hai mét, cơ thể còn vạm cỡ như trâu, chạy rầm rầm đến mặt đất cũng hơi chấn động. Tiêu Viễn nhìn cậu ta chạy tới, nuốt nước miếng, mở to hai mắt nói: "Nguyên Bá! Chúng ta mới không gặp nhau gần một tháng thôi mà, sao đệ cao nhanh thế!"
Người đàn ông này... Chính xác hơn, cậu bé này chính là Hạ Nguyên Bá, đệ đệ Hạ Linh Lăng, năm nay mười lăm tuổi... Không sai, mới mười lăm tuổi thôi! Nhưng chỉ nhìn vào vóc dáng thì không ai nghĩ năm nay cậu ta vừa tròn mười lăm với chiều cao hơn hai mét... đây là chiều cao mà Tiêu Viễn phải cưỡi ngựa thì đỉnh đầu mới xem như ngang bằng, đã thế cậu ta còn nặng hơn 150kg. Nhưng ở cân nặng này mà Hạ Nguyên Bá không béo phì, cơ bắp của cậu ta gồ lên rất rõ, thấp thoáng sáng bóng như kim loại cho thấy chúng ẩn chứa sức mạnh lớn khủng khiếp. Huyền lực của Hạ Nguyên Bá chỉ mới ở cảnh giới Sơ Huyền cấp bốn, khá bình thường nhưng lại có sức lớn, cho dù giao thủ với người ở cảnh giới Sơ Huyền cấp sáu cũng không thành vấn đề.
Hạ Nguyên Bá là đồng bạn duy nhất của Tiêu Viễn, từ nhỏ cậu ta luôn gọi Tiêu Viễn là tỷ phu, hai người chơi với nhau từ bé đến lớn. Trước năm tám tuổi, Hạ Nguyên Bá còn da ngăm, người gầy còm, rất hay bị bắt nạt, sau tám tuổi thì như uống nhầm thuốc, chiều cao và cân nặng đột ngột tăng, lượng cơm ăn và sức mạnh cũng càng lúc càng đáng sợ, giờ đã mười lăm tuổi... Nhìn mặt thì còn thấy có đôi nét non nớt chứ dáng người thì... không khác gì quái thú!
Nghe Tiêu Viễn nói vậy, Hạ Nguyên Bá gãi đầu, bối rối đáp: "Cái này... đệ cũng hết cách rồi. Ngày nào cha cũng bắt đệ giảm cân cả nhưng đệ đói bụng thì đau khổ còn hơn chết nữa".