• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"...", Tiêu Viễn cạn lời. Mới mười lăm tuổi mà đã thế này thì trưởng thành... không dám tưởng tượng luôn!  

 

Hắn từng thấy lượng cơm của Hạ Nguyên Bá rất nhiều lần, may mà sinh ra tại nhà họ Hạ, chứ cậu ta mà sinh ra tại gia đình bình thường thì chắc ăn tới táng gia bại sản luôn quá.  

 

"Há há, tỷ phu, hôm nay huynh chính thức trở thành tỷ phu của đệ rồi", Hạ Nguyên Bá nở nụ cười thật thà. Cậu ta rất vui vì tỷ tỷ trở thành thê tử của Tiêu Viễn, đến nỗi cứ mong ngày này tới thật nhanh. Vì đối với cậu ta, có một người vợ lợi hại như tỷ tỷ thì sẽ không ai dám khinh thường Tiêu Viễn nữa.  

 

"Vào thôi, bên tỷ tỷ đã chuẩn bị xong rồi", nói tới đây, Hạ Nguyên Bá vỗ trán: "À quên, đệ đi mở cổng nữa chứ".  

 

Dứt lời cậu ta chạy vào cổng nhà họ Hạ, lúc chạy nhanh giống y hết một ngọn núi thịt núng na núng nính.  

 

Đoàn rước dâu đi vào nhà họ Hạ, vừa vào cửa thì Tiêu Viễn đã thấy Hạ Hoằng Nghĩa nhìn mình với nụ cười mỉm trên môi. Hắn vội vàng xuống ngựa, đi tới trước mặt ông ta rồi cung kính hành lễ: "Hạ thúc thúc".  

 

"Haha, đã lúc này rồi còn gọi ta là thúc thúc à?", Hạ Hoằng Nghĩa cười nhân ái. Vóc dáng ông ta không cao, đã tuổi trung niên nên ít nhiều cũng hơi phát tướng, thậm chí trông khá thật thà chất phác nhưng cả Cửu Châu Thành không ai dám khinh thường ông ta.  

 

 

 

Tiêu Viễn nhìn xuống dưới, kính cẩn sửa lời: "Nhạc phụ đại nhân".  

 

Hắn rất kính trọng Hạ Hoằng Nghĩa vì ông ấy là huynh đệ kết nghĩa của phụ thân. Từ thuở bé đến giờ, hắn phải chịu biết bao sự ghẻ lạnh nhưng Hạ Hoằng Nghĩa luôn quan tâm đến hắn. Dù Tiêu Viễn bị hư hại huyền mạch từ khi sinh ra nhưng Hạ Hoằng Nghĩa vẫn giữ lời hứa năm đó với phụ thân khi Hạ Linh Lăng mười sáu tuổi đã chủ động gả nàng cho Tiêu Viễn.  

 

"Haha, tốt lắm!", Hạ Hoằng Nghĩa gật đầu, đưa tay vỗ vai Tiêu Viễn: "Viễn Nhi, từ hôm nay trở đi, ta giao Linh Lăng cho con đấy. Tuy con không phải đại anh hùng, không phải người quyền quý nhưng vì con là con trai của Tiêu Ưng nên ta rất yên tâm khi giao phó con gái ta cho con. Phụ thân Tiêu Ưng của con là một người tài giỏi, trọng tình trọng nghĩa, kết nghĩa huynh đệ với ông ấy là chuyện ta sẽ không bao giờ hối hận. Con là con của Tiêu Ưng, cho dù huyền mạch bị hư hại thì ta cũng không tin mai này con chỉ là một người bình thường".  

 

"Đối xử với con gái ta thật tốt, mấy tin đồn nhảm kia cứ mặc kệ".  

 

Tròng mắt Tiêu Viễn hơi đảo qua, hắn từ từ gật đầu đầy chắc nịch: "Nhạc phụ đại nhân đừng lo, bây giờ ai cũng khinh thường con nhưng rồng ẩn dưới đáy biển tất sẽ có ngày thức tỉnh, đến lúc đó, con sẽ khiến tất cả những người xem thường con và chế giễu nhà họ Hạ có đứa con rể vô dụng ngoan ngoãn câm miệng".  

 

Hạ Hoằng Nghĩa ngẩn người... Ông ấy đã quen với dáng vẻ yếu đuối, nhu nhược, cách nói năng nhỏ nhẹ và sự tự ti thường xuyên bất giác lộ ra của Tiêu Viễn rồi, vậy mà giờ đây hắn hùng hồn nói ra những lời như thế với mình, đã thế ánh mắt còn sắc bén, vẻ mặt thản nhiên, đôi mắt sâu đến nỗi khiến ông ấy không thấy rõ được... Khác hẳn dáng vẻ nhu nhược trước đây.  

 

"Tốt!", Hạ Hoằng Nghĩa gật đầu, lại vỗ vai Tiêu Viễn: "Ta tin rằng con trai của Tiêu Ưng không phải người tầm thường, ta sẽ chờ đến ngày con rồng ấy bay xa. Được rồi phía Linh Lăng đã chuẩn bị xong, đi thôi".  

 

Được hai phù dâu đỡ, cuối cùng Hạ Linh Lăng cũng bước ra trước mắt Tiêu Viễn. Nàng đội phượng quan màu đỏ thẫm, từ phượng quan rũ xuống một bức mành châu che phủ toàn bộ gương mặt, không ai có thể thấy rõ dung nhan và vẻ mặt của nàng lúc này. Mái tóc đen dài buông lơi sau lưng, mặc hỉ bào đỏ thẫm thẳng thớm may bằng vải gấm, in hoa văn Tứ Hỉ Như Ý, buộc đai ở eo để lộ vòng eo thon thả, bên hông đeo đai ngọc linh lung rũ tua rua gắn ngọc đầy tinh tế xuống, chân đi giày tơ vàng, trang phục hoa lệ và lộng lẫy.  

 

Hạ Linh Lăng được phù dâu đỡ chậm rãi tiến về phía Tiêu Viễn đang ở bên cạnh kiệu hoa, mỗi một bước đi đều nhẹ nhàng và trang nhã như đi trên mây. Cùng là đi, nữ tử bình thường là đi bộ còn nàng thì như tiên tử giữa mây trắng, dáng đi quá đỗi thường thấy lại đẹp không thể tả, Tiêu Viễn nhìn cũng thấy cảnh đẹp ý vui.  

 

Cuối cùng, Hạ Linh Lăng tới trước kiệu hoa, hai phù dâu buông tay lùi lại. Theo tập tục tổ chức hôn lễ của đế quốc Vân Nam, tân lang sẽ đỡ tân nương vào kiệu hoa. Tiêu Viễn tiến lên chìa tay với Hạ Linh Lăng, nàng cũng nhẹ nhàng đưa tay lên... Sau đó, ngay khoảnh khắc tay Hạ Linh Lăng sắp sửa đặt lên tay Tiêu Viễn, hắn bỗng cảm nhận được cơn lạnh thấu xương khiến bàn tay thậm chí cả cánh tay phải vừa nhức nhối vừa cứng ngắc, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Tay Hạ Linh Lăng chỉ che tay Tiêu Viễn chứ không chạm, nàng nhẹ nhàng ưu nhã cất bước vào trong kiệu hoa... Còn trong mắt những người bên cạnh thì nàng vẫn đặt tay lên tay Tiêu Viễn rồi được hắn đỡ vào.  

 

Cảm giác rét lạnh trên tay chậm rãi biến mất, cánh tay Tiêu Viễn rủ xuống, khuôn mặt dửng dưng, không nói một lời. Trừ lúc chân mày khẽ chau lại có cái lạnh ập đến đột ngột ra thì không còn biểu cảm nào khác, cũng không hề phát ra một chút âm thanh nào.  

 

Nếu lúc này vén mành châu trên đầu Hạ Linh Lăng lên sẽ thấy đôi mắt đẹp của nàng thoáng qua vẻ ngạc nhiên, chốc lát sau lạnh nhạt trở lại.  

 

Tiêu Viễn lên ngựa, đoàn rước dâu trùng trùng điệp điệp di chuyển, đoàn đưa dâu của nhà họ Hạ cũng theo sát đằng sau, đi thẳng tới Tiêu Môn.  

 

Lại qua nửa giờ, đoàn người trở lại cổng nhà họ Tiêu. Họ đã đi một quãng đường khá lâu nhưng xuôi buồm thuận gió, sóng yên biển lặng, hoàn toàn không xảy ra màn kịch nhiều người tới cướp dâu làm không ít người thấy bất bình thất vọng.  

 

Tiêu Liệt đứng ở cổng đón khách từ sớm. Lẽ dĩ nhiên, hầu như khách mời đều đến vì Tiêu Liệt và nhà họ Hạ, còn đến vì Tiêu Viễn thì đếm trên đầu ngón tay. Với danh tiếng của Tiêu Liệt ở Cửu Châu Thành cùng với việc nhà họ Hạ có nhiều mối quan hệ thì khách đông là chuyện dễ hiểu. Người đứng xem ngoài cổng chính nhà họ Tiêu thì nhiều không kể xiết khiến đường đi chật cứng và lộn xộn. Hiển nhiên mục đích của những người này đều là chứng kiến cảnh mỹ nhân đẹp nhất Cửu Châu Thành xuất giá.  

 

Kiệu hoa của Hạ Linh Lăng từ từ dừng lại, một góc rèm được vén lên trong tiếng huyên náo, thị nữ của nàng Hạ Đông Linh nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, đến rồi ạ".  

 

Sau đó, một bàn tay chìa ra được Hạ Đông Linh đỡ lấy, rồi chậm rãi đi xuống. Khoảnh khắc Hạ Linh Lăng ra ngoài kiệu hoa, âm thanh ầm ĩ đau tai xung quanh bỗng nhiên im bặt, thay vào đó là tiếng hít hơi vang lên hết lần này đến lần khác.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK