• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Qua một hồi lâu, Tiêu Viễn mới nghe được những tiếng bước chân rất nhẹ, nếu như không phải hắn cố gắng lắng nghe thì chắc chắn sẽ không thể phát hiện ra tiếng bước chân này.   

             Đầu tiên chủ nhân của tiếng bước chân dừng ở cửa sân một hồi, sau đó lại thận trọng tới gần, sau khi vào trong sân lại không tiếp tục đi về phía trước nữa... Bởi vì trong phòng có Hạ Linh Lăng mà cậu ta không chọc nổi, sau khi lén lén lút lút nhìn quanh trong sân nửa ngày lại thận trọng rời đi.  

             Đến tận đêm khuya, Tiêu Ngọc Long vẫn chưa thể ngủ được. Ánh mắt hắn ta âm nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt thỉnh thoảng lại biến đổi.  

             Lúc này cánh cửa bị đẩy ra, Tiêu Dương vội vàng đi đến. Tiêu Ngọc Long quay người, đưa mắt hỏi: "Sao rồi?"  

             "Ờm...", Tiêu Dương nhìn sắc mặt Tiêu Ngọc Long một chút, thận trọng nói: "Đệ vừa mới đi xem, hình như Tiêu Viễn… không ngủ ở gian ngoài".  

             "...", sắc mặt Tiêu Ngọc Long lập tức trầm thấp xuống.  

             Trong lòng Tiêu Dương vang lên tiếng lộp bộp, vội vàng nói: "Nhưng mà đại ca không cần lo lắng. Hạ Linh Lăng còn chẳng thèm ngó tới phủ thành chủ và công tử Vũ Văn gia, chắc chắn sẽ không thể coi trọng tên vô dụng Tiêu Viễn kia, hắn không bị đuổi ra, chắc là... chắc là thương hại hắn, sợ hắn bị chế giễu... Mặc dù bây giờ hắn ở cùng một phòng với Hạ Linh Lăng, nhưng tuyệt đối không có khả năng nằm trên một cái giường, nói không chừng đang nằm dưới đất thì sao... Chắc chắn là như vậy".  

             Sắc mặt Tiêu Ngọc Long vô cùng âm trầm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tiểu viện của Tiêu Viễn, hai tay xiết chặt: "Hạ Linh Lăng là người phụ nữ mà ta muốn, ai cũng không thể nhúng chàm… Ngày mai hẹn Tiêu Viễn ra ngoài cho ta, ta muốn đích thân thăm dò một chút! Tuyệt đối không thể để hắn chạm vào nàng!"  

             "Rõ!", Tiêu Dương vội vàng đáp.  

             Tiêu Viễn co ro trong góc tường đến quá nửa đêm mà vẫn không cảm thấy buồn ngủ chút nào. Hắn mở to mắt, nâng trái lên tay nhìn về phía chính giữa bàn tay. Bên trong bóng tối, hiển nhiên ánh sáng yếu ớt đến từ Trầm Tịch châu vô cùng bắt mắt.  

             Ở đại lục Thương Khung, mượn thần uy của Trầm Tịch châu, một mình hắn đã gây ra phong ba cho cả thiên hạ, khiến cả đại lục Thương Khung rung chuyển bất an... Nhưng cũng gần như tiếu hao hết tất cả độc lực!  

             Bây giờ Trầm Tịch châu đã dung hợp với cơ thể hắn, mặc dù Trầm Tịch châu đã trở thành một bộ phận của thân thể hắn, nhưng lại gần như không cảm giác được bất kỳ độc lực gì cả.   

             Trong trận đuổi giết kia, hắn đã dùng độc lực trong Trầm Tịch châu giết chết rất nhiều cường giả, nhưng cũng tiêu hao rất nhiều lực lượng của nó, khiến độc lực như dầu hết đèn tắt... Mà tiêu hao và dùng hết là hai khái niệm khác nhau. Dùng hết còn có thể phục hồi từ từ, tiêu hao lại là nguồn suối sức mạnh gần như cạn kiệt, có lẽ còn không thể khôi phục lại được.  

             Bây giờ Trầm Tịch châu cơ bản chỉ còn lại năng lực giải độc, rèn luyện và dung hợp... Đương nhiên, còn có trữ vật.  

             Bây giờ huyền mạch của mình tàn phế, độc lực của Trầm Tịch châu cũng đã hết, lại còn đang ở trong một tòa thành nhỏ chưa được ai để ý đến bao giờ.   

             Sau một đợt yên tĩnh lâu dài, trong lòng Tiêu Viễn cảm thấy vô cùng mờ mịt... Mình như thế này, đừng nói đến việc bảo vệ ông nội và cô nhỏ, ngay cả tư cách không bị trào phúng cũng không có...  

             Điều khiến hắn càng không có cách nào chịu được là... Mình còn chẳng có cả năng lực để đánh lại bà xã mình cưới vào cửa nữa!  

             Muốn có đầy đủ sức mạnh thì bước cơ sở nhất chắc là chữa trị huyền mạch bị phá hủy của mình.  

             Chữa trị huyền mạch...  

             Hạ Linh Lăng khẳng định huyền mạch của hắn không có khả năng khôi phục giống như người bình thường. Nhưng chuyện này đôi với hắn mà nói, cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, bởi vì hắn là truyền nhân y thánh! Sư phó không chỉ một lần nói với hắn… lý lẽ của y thuật giống như đạo nhân quả, có nhân tất có quả, có bệnh tật cũng sẽ có y thuật, trên thế giới này vĩnh viễn không tồn tại bệnh tật không có khả năng chữa trị, chỉ có thầy thuốc không đủ năng lực thôi.  

             Làm thế nào để chữa trị huyền mạch tàn phế, hôm nay Tiêu Viễn đã suy nghĩ cả một ngày. Huyền mạch của hắn không phải bị hao tổn lúc trưởng thành, mà là vừa sinh ra đã bị tổn thương, hoàn toàn tàn phế, hoàn toàn không có cách nào dùng cách bình thường để chữa trị. Như vậy muốn chữa trị, nhất định phải tinh lọc huyền mạch không trọn vẹn bây giờ, để nó sinh trưởng một lần nữa, quá trình này cơ bản không khác huỷ bỏ huyền mạch bây giờ rồi tạo ra một huyền mạch hoàn chỉnh khác.   

             Không nói đến việc nó khó thế nào, chỉ là mức độ nguy hiểm thôi đã cực kỳ cao rồi, huyền mạch liên kết với mệnh mạch, trong quá trình này chỉ cần hơi không cẩn thận là sẽ trực tiếp mất mạng.  

             Mà muốn phá hủy mạch cũ, tạo ra mạch mới, ít nhất cần có ba thứ...  

             "Thê tử, cô đã ngủ chưa?", Tiêu Viễn lên tiếng hỏi.  

             Nửa ngày sau vẫn không nhận được bất cứ câu trả lời nào.  

             "Khụ khụ, thê tử, không phải cô ngủ thật rồi đấy chứ?", Tiêu Viễn lại hỏi một lần nữa.  

             "Ta tên là Hạ Linh Lăng!", trong giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Linh Lăng có chút lạnh lẽo.  

             "Ta biết cô tên là Hạ Linh Lăng rồi", Tiêu Viễn gãi trán, rất kỳ quái nói: "Thê tử, ta có chuyện muốn hỏi cô một chút."  

             "Gọi ta là Hạ Linh Lăng!", Hạ Linh Lăng nổi giận.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK