Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi đó, đổng sự ấy dẫn đầu muốn bãi nhiệm Giang Vị Minh, cũng từng có giao hảo với Giang Khải Ứng. động thái này của Giang Cận mang tính chĩa mũi nhọn rất rõ ràng, nhưng bất đắc dĩ là chứng cứ rành rành.

Giang Cận đứng trên bục phát biểu, đối mặt với mọi người, rũ mắt nhìn lướt qua dưới khán đài, giọng nói không nhanh không chậm: “Chủ tịch cũ quả thật có chỗ thiếu sót, Lâm đổng một mặt bất mãn với năng lực của chủ tịch, đi đầu lên án công khai, nhưng bản thân lại có hành vi riêng tư không đúng mực, bố tôi tự biết năng lực không đủ chủ động xin từ chức, Lâm đổng ông còn định giấu giếm tới khi nào?”

(đổng: đây là viết tắt của từ 'đổng sự', đổng sự tương đương với thành viên ban giám đốc, thành viên hội đồng quản trị ở mình nhé.)

Nói xong giữ khoảng lặng trong giây lát, lại nói: “Có câu châm ngôn, to gan chết no, non gan chết đói, sự phát triển của công ty gắn bó mật thiết với các vị cổ đông, thời điểm mấu chốt vô cùng cấp bách của công ty, có vài người không chỉ mất đoàn kết, đi đầu dẫn chiến thì chẳng nói làm gì, còn lén lút lợi dụng dự án để mưu lợi cá nhân, chờ đến ngày hắn no căng, bụng chứa dầu mỡ nhưng toàn là vơ vét từ người các vị mà ra.”

Lời vừa nói ra, khiến cho một nhóm người suy nghĩ sâu xa, nhưng phe Lâm đổng lại chẳng phản chiến, thấy rõ đây chẳng qua là Giang Cận đánh trận tâm lý, chuyện nhận hối lộ rõ ràng có kỳ lạ, nhưng đặt ở hiện tại, càng có vẻ là Lâm đổng đuối lý.

Mặc dù rất nhiều người đều rõ Giang Vị Minh có vấn đề, nhưng lời của Giang Cận, vẫn dấy lên tác dụng đảo ngược càn khôn, khuấy cho thế cục càng ngày càng loạn.

Lâm đổng hết đường chối cãi, nói toạc ra là Giang Cận vì giữ gìn thanh danh nhà họ Giang, cố tình vu tội, dựa vào đó nhằm dịch chuyển sự chú ý.

Một đổng sự thuộc phe Giang hỏi ông ta: “Thế liên quan đến sự kiện nhận hối lộ, ông có gì muốn nói?”

“Tôi không làm!” Lâm đổng gần 60 tuổi, gương mặt phúc hậu thật sự bị chọc tức đến mức mặt đỏ gay cổ gân guốc.

Có người nói mỉa mai: “Ông từng thấy ai bị thần kinh mà thừa nhận mình có bệnh chưa?”

Một người rỉ tai Lâm đổng: “Đừng thanh minh, bọn họ có chuẩn bị mà đến, tương lai còn dài, nghĩ đối sách trước.”

Hội nghị bỗng nhiên thêm một khúc nhạc đệm như vậy, nếu Lâm đổng bị bãi nhiệm thì sẽ trống một vị trí đổng sự, sẽ phải chọn lại một đổng sự mới.

Giang Cận tuyên bố nghỉ giữa giờ hai mươi phút rồi lại tiếp tục.

Lâm đổng tức không chịu nổi, cởi khuy áo vest, chửi to đồ khốn họ Giang.

Lâm đổng ngồi ngay sau Giang Nhược, nghe thấy câu này, Giang Nhược lặng lẽ ngoái đầu nhìn nhìn.

Lâm đổng chợt ngẩn người, nín đỏ mặt run rẩy, mắt to trừng mắt bé với cô, “Không chửi cháu.”

Giang Nhược đi ra ngoài gọi điện thoại cho Giang Khải Ứng, thuật lại với ông ấy mấy nghị quyết tương đối quan trọng trong đại hội cổ đông.

Khi nói đến Lâm đổng nhận hối lộ bị bãi nhiệm, bên Giang Khải Ứng trầm mặc hồi lâu.

Mấy người Lâm đổng chiếm không ít cổ phần, cũng là dựa vào Giang Khải Ứng mà có hôm nay. Lúc Giang Khải Ứng xảy ra chuyện, mấy vị này tự biết bất lực, ào ào lựa chọn tự bảo vệ mình, Giang Khải Ứng cũng không oán trách.

Nhưng mấy người này đều không phải vô tình vô nghĩa, vừa thấy vụ kiện Giang Khải Ứng có chuyển biến tốt, Giang Nhược cũng lấy lại được cổ phần, đều đang nghĩ cách hỗ trợ.

Hiện giờ Lâm đổng chiếm cổ phần nhiều nhất trong số đó bị bãi nhiệm, cũng có nghĩa là lực lượng vẫn ủng hộ Giang Khải Ứng trong hội đồng quản trị càng ngày càng yếu.

Kết thúc cuộc gọi không bao lâu, trước khi kết thúc thời gian nghỉ, Giang Khải Ứng lại gọi điện thoại tới, nói muốn để cô vào hội đồng quản trị.

Giang Nhược nhíu mày: “Lý lịch của cháu không được, hơn nữa người bên phía Giang Vị Minh không thể nào đồng ý.”

“Trước tiên đừng cuống, bọn bác Lâm sẽ giúp cháu.”

Giang Nhược lo lắng tắt điện thoại.

Nửa sau cuộc hội nghị bắt đầu, nói đến việc trống một vị trí đổng sự, liền có người đề nghị bỏ phiếu cho Giang Nhược vào hội đồng quản trị, quả nhiên, nhiều vị cổ đông cùng đổng sự đều phản đối.

“Có thân phận gì trong lòng không biết à, một không kinh nghiệm hai chưa từng trải, trẻ con vắt mũi chưa sạch, biết hội đồng quản trị làm cái gì không?”

“Cháu gái Giang Khải Ứng, nếu thật sự cho cô ta vào hội đồng quản trị, ai biết có khi nào cô ta sẽ lợi dụng chức vụ làm mấy chuyện phi pháp không?”

“Một đứa con gái trẻ thế, biết cái gì, chỉ biết khuấy đục nước thôi.”

Trong khoảng thời gian ngắn, lời nói khó nghe ùn ùn không dứt.

Trong phòng hội nghị hơi nóng, Giang Nhược cởi áo khoác từ lâu, giờ phút này vẫn bị những câu này làm bực đến mức cả người vã mồ hôi, tiếng tranh luận càng ngày càng nhiều, bên trong kèm đủ loại chế nhạo khinh thường.

Giang Nhược tức quá bật cười, mở micro trước mặt, mặt vô cảm vỗ bàn một cái, “Nói đủ chưa?”

Không ai nghe lời cô, vẫn mạnh ai nấy nói, những gương mặt toát ra vẻ coi khinh.

Giang Nhược gạt một phát chiếc cốc trước mặt, một tờ văn kiện A4 rơi trên mặt đất, vệt nước lạnh thấu trên mặt đất dần dần nhòe trên giấy, mảnh cốc vỡ văng khắp nơi.

Phòng hội nghị tức khắc lặng ngắt như tờ.

Trước kia đại hội cổ đông ít nhiều đều sẽ nảy sinh tranh chấp vì xung đột quan niệm và lợi ích, tình cảnh rối loạn mắng chửi đánh nhau cũng không phải chưa từng có, nhưng chưa bao giờ thấy một người phụ nữ trẻ tuổi như vậy đập vỡ cốc ngay tại trận.

“Tôi hỏi, những câu như đánh rắm kia nói đủ chưa?” Giang Nhược vẫn ngồi đấy, khuỷu tay gác trên bàn, quay đầu ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua từng người một, dáng vẻ nghiêm nghị, xuất hiện ở trên gương mặt trẻ tuổi kia, lại có sức răn đe nhịp nhàng.

“Cô có thái độ gì đấy? Cô là cái thá gì?” Có người phản ứng lại, cau mày xem thường.

Đây chính là kẻ vừa rồi nói cô vắt mũi chưa sạch, không phải thành viên hội đồng quản trị, đầu bóng dầu bụng phệ, bộ dáng ngạo mạn hơn ai hết.

Giang Nhược nghiêm giọng đáp: “Chú có thái độ gì thì tôi có thái độ đó.” Chỗ này có đôi khi chính là phải so xem ai lớn giọng hơn ai, Giang Nhược cất giọng trầm bổng, trong điệu bộ mang vẻ tàn nhẫn, “Tôi chẳng là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một cổ đông nhỏ trong tay có 10% cổ phần thôi, xin hỏi thế chú là cái thá gì, chiếm bao nhiêu cổ phần, từng làm gì đóng góp cho công ty? Sống mấy chục năm, ở nơi công cộng ngang nhiên nói ra những lời mạo phạm vô tri, cơm chú ăn sách chú đọc suốt nửa đời người, đều bị dạ dày tiêu hóa thải ra khỏi cơ thể hả?”

Giang Nhược nắm micro kéo tới trước mặt, lại nhìn về phía một người phụ nữ, “Còn cô nữa, phụ nữ trẻ tuổi thì làm sao? Phụ nữ trẻ tuổi đào phần mộ tổ tiên nhà cô à? Chẳng lẽ cô không phải đi lên từ phụ nữ trẻ tuổi hả? Đừng tưởng rằng ăn nhiều hơn người khác mấy bát cơm, khóe mắt nhiều hơn người khác mấy nếp nhăn thì lợi hại hơn người khác đến đâu, chẳng phải cũng không có tí tiến bộ nào về mặt tư tưởng đấy à.”

“Tôi nghĩ các vị có thể ngồi vào đây, cũng đều là những người được tiếp nhận giáo dục tư tưởng cao cấp, sao lời nói ra lại khó nghe thế nhỉ? Còn có nguyên nhân vì tôi là cháu gái Giang Khải Ứng mà nghi ngờ tôi làm điều phi pháp, các người dám bảo đảm tổ tông mười tám đời xuất thân mỗi người đều trong sạch không? Hơn nữa ông nội tôi rơi vào cảnh hôm nay, người không mù đều nhìn ra được là vì ai.”

“Phản đối tôi vào hội đồng quản trị, nếu nghiêm chỉnh đề xuất ý kiến, bất kể là chủ quan hay khách quan, cho dù tôi không chấp nhận cũng sẽ lắng nghe, nhưng nếu không tôn trọng người khác, ở đó nói xằng nói xiên, quái gở chua chát, tố chất thấp hèn, vậy thứ cho tôi không khách sáo.”

Lúc Giang Nhược nói, bầu không khí dần dần hỗn loạn, nhưng cô cầm micro, âm thanh lớn, mỗi câu mỗi chữ đều vang vọng rõ ràng trong phòng họp.

Đầu dầu bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, mắt long lên gầm lên giận dữ như điên: “Tắt mic! Người đâu, tắt! ngay! mic! của con đàn bà thối tha này cho ông!!!”

Phòng họp mồm năm miệng mười đã nổ tung nồi rồi, Giang Nhược bị đầu dầu kia làm cho cáu đến nỗi nghẹn lồng ngực, tức quá hóa cười mà nói: “Chú này, nếu chú bị vấn đề về tinh thần, tôi nhờ người giới thiệu cho chú một bác sĩ khoa thần kinh, hoặc chú cũng có thể thử bớt nói vài câu bớt đánh rắm đi xem sao, cái này có lợi cho sức khỏe cả về thể xác và tinh thần.”

Giang Chu Mạn bị tạp âm micro xung quanh làm ầm ĩ đến mức đau người, nói với Giang Nhược: “Cô bớt nói mấy câu đi.”

Hồi trước người này tí nữa thì đánh nhau với Lâm đổng trong đại hội cổ đông thường niên, cũng là chúa phiền phức.

Giang Nhược cũng tức điên, rũ mắt nén cơn giận nói giọng khó chịu: “Dựa vào đâu mà tôi phải thế, là ông ta mồm thối trước!”

Chờ Giang Nhược phát tiết xong, Bùi Thiệu ra hoà giải, ý tứ là bảo hai bên đều xin bớt giận, cuối cùng vẫn bảo vị đầu dầu kia nói chuyện phải chú ý.

Đầu dầu đang nóng đầu, “Mẹ nó mày lại là đứa nào hả?!”

Bùi Thiệu nho nhã khí chất không sờn, trả lời khách sáo lịch sự: “Tôi là đại diện phát ngôn của Lục Hoài Thâm tiên sinh.”

“Cổ phần của Lục Hoài Thâm còn không phải là con đàn bà kia cho cậu ta sao, tí tuổi đầu đã học được cách ôm đùi người ta, đã biết cách đi cửa sau.”

Giang Nhược bắt chéo chân, nhìn ông ta đầy hứng thú: “Giữa vợ chồng chúng tôi chuyển tặng cổ phần thì chú làm sao? Chú bực dọc ghê thế, có phải muốn ôm đùi anh ấy mà không thành công? Nếu không tôi về thương lượng với anh ấy một chút, đưa đùi cho chú ôm thử?”

Cái tên Lục Hoài Thâm vẫn vang dội ở bên ngoài, ngoài đầu dầu bị lời Giang Nhược kích cho nổi trận lôi đình thì lực chú ý của những người khác đều tập trung ở hai chữ 'vợ chồng' trong lời Giang Nhược nói, thế là đua nhau tranh luận.

Mắt đầu dầu trợn ngược, đang định nói cái gì, Giang Cận mất kiên nhẫn khống chế hiện trường: “Im lặng! Cuộc họp này mở ra để các người cãi nhau hả? Các vị chú ý một chút lời nói cùng hình tượng bản thân.”

Hỗn loạn dần dần được bình ổn, Bùi Thiệu trấn an Giang Nhược, thời kỳ đặc biệt, bảo cô đừng nổi nóng.

Giang Nhược hít thở rất nhiều lần mới bình tĩnh lại.

Giang Nhược tưởng rằng mình hết cách vào hội đồng quản trị, phiếu phản đối chắc chắn chiếm đa số, không ngờ cuối cùng thế mà lại được thông qua dựa trên hơn một nửa số phiếu tán thành.

Lâm đổng cũng cảm thấy kinh ngạc, vốn dĩ chỉ muốn thử xem thôi, cũng không có ôm hi vọng quá lớn.

Giang Nhược càng không ngờ người có tác dụng mấu chốt thế mà là Giang Cận.

Giang Nhược không hiểu Giang Cận đang giở trò gì.

Bùi Thiệu cũng cau mày, vẻ mặt có phần lo lắng.

Không chỉ có Giang Nhược thấy kỳ quái, ngay cả Giang Chu Mạn và Giang Vị Minh hình như cũng không biết chuyện, một người không dám tin, một người nín nhịn cơn giận.

Sau khi tan họp, Giang Cận gọi Giang Nhược lại, nói có việc tìm cô, bảo cô lát nữa ở lại một tí.

Chờ người trong phòng hội nghị đi gần hết, Bùi Thiệu vẫn luôn ở cạnh Giang Nhược, Giang Cận nói có chuyện nói riêng với Giang Nhược, Bùi Thiệu không nhúc nhích, chờ ý Giang Nhược.

Giang Chu Mạn vẫn đứng cùng anh trai, Giang Cận bảo cô ta cũng đi ra ngoài, ánh mắt cô ta nhìn Giang Cận đầy phức tạp, do dự mấy giây mới xoay người rời đi.

Giang Nhược không muốn ở riêng một chỗ cùng Giang Cận, phòng hội nghị cực rộng vắng tanh, tĩnh lặng đến mức hơi khiến người ta sợ hãi, cô đề xuất ra ngoài nói, Giang Cận không từ chối, cùng cô ra một góc yên tĩnh bên ngoài.

Hai người đứng yên, Giang Cận cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: “Hôm nay bỏ phiếu tán thành cho cô là muốn cô giúp tôi một chuyện riêng.”

Giang Nhược cười khẩy, ma mới tin anh.

Nhìn sắc mặt cô rõ ràng không tin, Giang Cận cũng vuốt cằm một cái, mới nói ra mục đích: “Cô có thể đi thăm Minh Ngọc không?”

Giang Nhược khựng lại, Minh Ngọc từng nói, Giang Cận không cho cô ấy tiếp xúc với mình, thế mà Giang Cận lại chủ động bảo cô đi thăm Minh Ngọc.

Giang Nhược cảnh giác, sợ là cạm bẫy, lại sợ Minh Ngọc xảy ra chuyện gì: “Cậu ấy làm sao?”

“Cô ấy suýt chút nữa khiến bản thân chết chìm trong phòng tắm, hiện tại đang ở bệnh viện, người…” Giang Cận dừng một lát, xuất hiện biểu cảm nôn nóng Giang Nhược chưa từng thấy, “Người hơi không bình thường, bác sĩ nói là bệnh trầm cảm.”

Giang Nhược nhìn anh ta, phút chốc không lên tiếng, thật lâu sau cắn răng nói: “Tôi biết ngay anh là thằng cặn bã! Anh đã có vợ chưa cưới mà vẫn không thể buông tha cậu ấy, anh cứ phải ép chết cậu ấy mới cam tâm hả?”

Giang Cận nghiêm mặt: “Mẹ nó chứ sao tôi biết được Hứa Tư Nhẫm sẽ đi tìm cô ấy?” Anh ta vẫn luôn cho rằng Hứa Tư Nhẫm không biết sự tồn tại của Minh Ngọc, không biết làm sao cô ta phát hiện ra.

Sau khi Hứa Tư Nhẫm tìm đến cô ấy, thì cô ấy bắt đầu có chút không bình thường, có khi nói chuyện với cô ấy, cũng không biết cô ấy có đang nghe hay không, ánh mắt đều thảng thốt.

“Cả nhà anh đều là cặn bã! Anh tìm tôi có ích gì, anh mới là vấn đề lớn nhất! Anh đừng quấy rầy cậu ấy nữa là hơn hẳn mọi thuốc tốt.”

Giang Cận chẳng hề suy nghĩ, nói với vẻ mặt không biểu cảm: “Không thể nào, nghĩ thôi cũng đừng nghĩ.”

Giang Nhược sầm mặt nói tàn nhẫn: “Vậy anh chỉ có đợi cậu ấy chết thôi.”

Trước đây rất lâu Minh Ngọc đã tìm cô, khi nói chuyện cô đã cảm thấy Minh Ngọc có gì hơi sai sai, đặc biệt là nói đến Giang Cận. Cô vốn tưởng rằng mọi chuyện Minh Ngọc đều nghe theo Giang Cận, là vì cô ấy tự nguyện, nhưng lúc đó cô đã cảm thấy Giang Cận chặn mọi liên hệ của Minh Ngọc với thế giới bên ngoài, sớm muộn gì cũng bức điên cô ấy.

Giang Cận bỗng bật cười, nụ cười vừa trống rỗng vừa lạnh lẽo, “Sao cô biết cô ấy rời khỏi tôi, thì có thể sống tốt?”

Giang Nhược nhìn anh ta nói nghiêm túc: “Giang Cận, nói thật tôi cảm thấy người nên đi khám bệnh chính là anh.”

Giang Cận không tranh luận, nắm bả vai cô, khẽ nói bằng giọng ẩn nhẫn: “Cô nghe đây, bây giờ cô ấy không tiếp nhận điều trị, trạng thái rất không ổn, cô ấy không có bạn bè, tôi không tìm được người khác…”

Thời điểm bị anh ta túm lấy, Giang Nhược khiếp sợ, lại bị giọng khẩn khoản trong lời nói của anh ta làm ngơ ngác.

Bùi Thiệu ở chỗ xa trông thấy, bỗng nhiên xông tới ngăn giữa Giang Cận và cô.

Giang Cận nói: “Nể tình cô ấy là bạn của cô.”

Giang Nhược được Bùi Thiệu chắn ở đằng sau, nhìn Giang Cận hồi lâu, cô khẽ cụp mi mắt, quay người rời đi.

Sau khi đi khỏi, Bùi Thiệu hỏi cô: “Phu nhân, không sao chứ?”

Giang Nhược hồn vía lên mây lắc lắc đầu, “Không sao.”

Ra thang máy, Giang Nhược nhận được tin nhắn Giang Cận gửi, là địa chỉ một bệnh viện tư nhân, bao gồm số tầng cùng số phòng bệnh.

Giang Nhược liếc mắt, cất điện thoại, trong đầu tràn ngập kí ức thời điểm cô và Minh Ngọc lên trung học.

Minh Ngọc mặc đồng phục, nhát gan yếu đuối nhưng sẽ chịu phạt đứng cùng cô, Minh Ngọc chờ cô chép bài tập chờ đến khi bị muộn, cuối cùng tất cả biến thành Minh Ngọc mặc váy liền thân cao cấp cẩn thận dè dặt.

Lên xe, Bùi Thiệu hỏi cô đi đâu, Lục tổng dặn anh ta đưa Giang Nhược đi trước rồi mới về công ty.

Giang Nhược nắm dây an toàn, “Đi bệnh viện.” Sau đó nói địa chỉ cho anh ta biết.

Lúc này đã là giữa trưa, Bùi Thiệu đưa cô đến nhà hàng giải quyết bữa trưa trước rồi mới đưa cô đến bệnh viện.

Tới bệnh viện, Giang Nhược bảo Bùi Thiệu về trước, sau khi xong việc bên này cô sẽ tự gọi xe về.

Giang Nhược mua một bó hoa ở trên đường, là hoa bách hợp Minh Ngọc thích.

Phòng bệnh VIP một người, thiết bị rất đầy đủ, môi trường cũng yên tĩnh.

Đến cửa phòng bệnh gặp được một hộ lí đi ra, Giang Nhược giữ cô ấy lại hỏi: “Xin hỏi Minh Ngọc ở phòng bệnh này ạ?”

Hộ lí nói phải, “Cô tới vừa đúng lúc, cô ấy ngủ trưa mới vừa tỉnh.”

“Cảm ơn.”

Giang Nhược đẩy cửa phòng bệnh, Minh Ngọc đang ngồi trên giường, cô ấy nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, Giang Nhược không nhìn thấy chính diện cô ấy, chỉ cảm thấy cả người gầy đến nỗi chỉ còn khung xương, xẹp lép trong đồng phục bệnh nhân.

Nghe thấy tiếng bước chân, Minh Ngọc cũng không quay đầu lại, tưởng nhân viên y tế.

Mãi đến khi Giang Nhược gọi một tiếng: “Minh Ngọc.”

Giang Nhược thấy thân hình cô ấy dường như khựng lại, chí ít đã có phản ứng, cuối cùng mới đờ đẫn quay đầu sang.

Hà Nội, 7/2/2023

Thứ anh ta muốn không chỉ mỗi Minh Ngọc, thứ anh ta muốn còn là sự ngây thơ trong sáng khát khao tận sâu thẳm tâm hồn.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK