Mục lục
Không Hề Đáng Yêu - Tây Phong Chước Chước
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thu Mai chủ động đứng dậy theo: “Tôi tiễn cậu nhé, em rể.”

Lục Hoài Thâm giơ tay ngăn cản: “Không cần đâu.”

Hứa Thu Mai kiên trì: “Không sao, có vài bước chân, tôi đi đóng cửa.”

Đi tới cửa, Hứa Thu Mai muốn nói lại thôi “Ầy” một tiếng, gọi anh lại, “Tôi thật sự có thể tới tìm cậu hả?” Trong tay Hứa Thu Mai vẫn cầm tấm danh thiếp kia.

Lục Hoài Thâm nhướn mày: “Đương nhiên có thể.”

Hứa Thu Mai ngại ngùng tựa vào cửa: “Được, hẹn gặp lại.” Nói xong lại nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, cậu có thể gọi tôi là Sisley.”

“Ừ, Sisley.”

Cửa đóng lại, nụ cười trên mặt anh chợt tắt ngấm, lạnh lùng hừ một tiếng, đi xuống tầng.

Hứa Thu Mai khép cửa xong, cầm tấm danh thiếp kia đánh giá tới lui, bước chân nhẹ tênh, thậm chí còn ngân nga mấy câu hát không thành giai điệu.

Kiều Huệ nhìn mà lồng ngực tưởng chừng thắt lại!

Bà xịu mặt xuống, cố hết sức duy trì ngữ khí khách sáo nhã nhặn, “Mai Mai à, mấy ngày tới mau chóng tìm việc đi, mấy hôm nữa bà trẻ của Giang Nhược từ nước ngoài về, phải đổi máy bay ở thành phố Đông Lâm, bà ấy ghét thời gian trung chuyển quá lâu, nên dứt khoát mua tách vé máy bay, định ở đây hai ngày.”

Gián tiếp lệnh đuổi khách, Hứa Thu Mai tất nhiên nghe hiểu.

Cô ta ra vẻ ngoan ngoãn nói: “Vâng, cháu sẽ tìm.” Công việc mà, đương nhiên sẽ tìm, không phải Giang Nhược giúp cô ta tìm, mà là cô ta đi tìm Lục Hoài Thâm để đòi.

Cô ta vào phòng, nằm sấp trên giường gửi WeChat cho bạn.

“Hôm nay tao nhìn thấy chồng em họ tao, thật sự đẹp trai phi thường!”

“Ảnh đâu?”

“Tao đâu thể chụp ảnh ngay trước mặt người ta hả, lão tổng tập đoàn đa quốc gia, anh ấy cho tao danh thiếp… tao cảm thấy anh ấy có ý với tao.”

“Mày điên rồi à, người ta sao có thể có ý với mày? Mày có mặt có ngực hay có mông? Có xinh bằng em họ mày không?”

“Cái đó rất khó nói nha, chẳng phải đàn ông đôi khi chỉ thích thứ bên ngoài thôi sao?”

Bằng không thì sao Lục Hoài Thâm có thể dính dáng với Đỗ Thịnh Nghi, Đỗ Thịnh Nghi tuy phong cách đẹp, có khí chất, nhưng tướng mạo thiên về thẩm mĩ của người nước ngoài hơn, đường nét gương mặt Giang Nhược vẫn thanh tú hơn một chút.

Ai ya, người đàn ông này ấy mà… không thử xem, ai biết được đâu?

Ngày hôm sau Hứa Thu Mai cầm danh thiếp tìm được đến Bác Lục.

Lễ tân nhìn lướt qua cô ta, hỏi cô ta tìm ai bằng thái độ đạt tiêu chuẩn.

Cô ta nói: “Tìm Lục tổng của bọn cô, Lục Hoài Thâm.” Cô ta bày danh thiếp ra, “Đây là danh thiếp anh ấy cho tôi, các cô có thể gọi điện thoại lên hỏi thử.”

Lễ tân gọi điện thoại đến văn phòng thư kí tổng giám đốc, thư kí trực nối máy cho Lục Hoài Thâm, lễ tân báo có một chị cầm danh thiếp của anh đến tìm anh.

Qua giây lát, lễ tân hỏi: “Xin hỏi chị tên là gì?”

“Sisley.”

Lễ tân nói: “Xin lỗi, họ và tên tiếng Trung.”

“Hứa, Thu, Mai.”

Lễ tân nói: “Chị ấy tên là Hứa Thu Mai.”

Lục Hoài Thâm mới vừa mở họp xong, đang bàn việc với người ta, căn bản đã quên khuấy việc này, nói không quen biết, bảo cô ta đi đi.

Lễ tân chuyển lời, bảo cô ta đi đi.

Hứa Thu Mai cuống quýt, nói lớn tiếng: “Vậy cô bảo với anh ấy tôi tên là Sisley! Anh ấy đã nói tôi có thể tới tìm anh ấy, anh ấy sẽ cho tôi công việc!”

Giọng cô ta quá to, kéo tới không ít ánh mắt, lễ tân hết cách, đành làm theo, nói với Lục Hoài Thâm: “Lục tổng, chị ấy bảo chị ấy tên là Sisley.”

Lục Hoài Thâm ngừng một lát, nói: “Cho cô ta lên.”

Hứa Thu Mai lên đến tầng văn phòng tổng giám đốc, một thư kí đã chờ riêng ở đằng kia, Hứa Thu Mai cảm thấy có phần được sủng ái mà lo sợ.

“Hứa tiểu thư phải không? Tô họ Bùi, là thư kí của Lục tổng, hiện tại Lục tổng đang ở tiếp khách, chị tới phòng nghỉ chờ một lát trước, tôi bảo người pha cho chị ly cà phê.”

Hứa Thu Mai nói: “Tôi không uống cà phê, cho tôi nước soda đi.”

“Được.”

Thời điểm Giang Nhược nhận được điện thoại của Lục Hoài Thâm là vừa mới xuống bàn siêu âm, làm kiểm tra xong bác sĩ đưa cho cô một bức ảnh đen trắng, nếu không phải bác sĩ chỉ ra, cô căn bản không thể tìm thấy dấu chấm bé ti hơn 5 tuần tuổi kia ở đâu.

Điện thoại chợt vang, trái tim Giang Nhược run lên, mỗi lần Lục Hoài Thâm gọi điện thoại cho cô đều như kiểu canh chuẩn thời gian vậy.

Giang Nhược nhận điện thoại không lên tiếng, Lục Hoài Thâm hỏi: “Bây giờ đang ở đâu?”

“Có chuyện gì?”

Lục Hoài Thâm nói từ tốn: “Có đứa tên là Hứa Thu Mai chạy đến công ty anh, bảo là chị họ em, có chuyện này không?”

Giang Nhược nghe thấy ba chữ Hứa Thu Mai, cảm thấy chán nản cả buổi trời, cô tuyệt đối không ngờ tới Hứa Thu Mai bản lĩnh thế, đã đến DS, hiện tại lại náo loạn đến Bác Lục.

Lục Hoài Thâm đổi sang giọng điệu nghiêm túc: “Em có muốn qua đây xử lý không?”

Bác sĩ nói cô hơi có hiện tượng sẩy thai sớm, progestogen quá thấp, đã kê progesterone cho cô, cũng bảo cô nhất định phải giữ bình tĩnh ôn hòa, phải chú ý nghỉ ngơi bổ sung dinh dưỡng, phải tránh quá vui quá buồn.

Giang Nhược hít vào thở ra mấy lượt, mới tạm thời khôi phục bình tĩnh, “Tôi lập tức sang ngay.”

Hà Nội, 8/12/2022

Là ai? Là ai cho con mụ Hứa Thu Mai sự tự tin ấy? Bước ngay ra đây cho tôi!!!

Nhưng chẳng may cho chị ta gặp trúng thằng em rể chày cối. Đến ông nội mà nó còn dám mang ra lợi dụng như trò đùa nữa là *cười xấu xa*

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK