Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 227: RỐT CUỘC CẬU LÀ AI?

“Đồ bỏ đi!”

Sau khi Tô Thành mắng to với đầu bên kia điện thoại xong liền dập máy.

Ông ta nắm chặt điện thoại một cách tuyệt vọng, nhìn về phía Trần Minh Tân trong ánh mắt mang theo sự dò xét: “Là cậu làm? Rốt cuộc cậu là ai?”

Tô Thành khí thế hùng hổ hỏi xong trong lòng lại đột nhiên dâng lên một trận hoảng sợ.

Nếu như Trần Minh Tân thật sự chỉ dùng một cuộc điện thoại đơn giản liền có thể xử lý êm thấm chuyện mà ông ta trăm phương ngàn kế không giải quyết được, vậy người này cũng quá đáng sợ rồi.

Trần Minh Tân nhìn cũng không thèm nhìn ông ta, chỉ đưa tay giơ đồng hồ lên nhìn thoáng qua, mi tâm cau lại, lầm bầm lầu bầu nói: “Đã qua thời gian tốt nhất ăn điểm tâm.”

Anh hoàn toàn không thèm để mắt đến Tô Thành, sờ lên đầu Tô Ánh Nguyệt: “Đi, về nhà làm bữa sáng cho em ăn.”

Nói xong liền kéo Tô Ánh Nguyệt vẻ mặt vẫn còn đang ngơ ngác đi ra ngoài.

Mấy người vệ sĩ vây quanh bọn họ tự giác tránh ra một lối để bọn họ rời đi.

“Ba…”

Tô Nguyên Minh vẫn luôn đứng ở bên cạnh tận mắt thấy tất cả mọi chuyện liền vội vàng tiến lên đến đỡ Tô Thành trên mặt vẫn còn đang kinh ngạc.

Thấy Tô Thành không để ý đến mình ông ta liền vội vàng lên tiếng hỏi: “Ba, ba không sao chứ?”

Tô Thành khoát tay áo đẩy ông ta ra đi đến trên ghế sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Vừa rồi tên cấp dưới ở đầu bên kia điện thoại nói, vị trước đó đã đả thông quan hệ kia đột nhiên liền gọi điện thoại tới nói chuyện mở rộng vụ án này không thể làm.

Tên cấp dưới kia nói rất khó hiểu, là có người có chức vị cao hơn so với vị đã đả thông quan hệ kia nhúng tay vào.

Nếu như quả thật là một cuộc điện thoại kia của Trần Minh Tân liền giải quyết được chuyện kia, như vậy…

Hai người trở lại trong xe, Tô Ánh Nguyệt ngồi khoanh tay quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó lại quay đầu nhìn Trần Minh Tân.

Trần Minh Tân vừa khởi động xe vừa mở miệng nói: “Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn.”

“Tôi… Ngắm phong cảnh đương nhiên là quang minh chính đại nhìn rồi.” Tô Ánh Nguyệt quay đầu lại nhìn anh, chững chạc đàng hoàng nói.

Trần Minh Tân nhếch khóe môi, đưa một ngón tay chỉ vào khuôn mặt của mình: “Cho em một cơ hội để biểu đạt sự sùng bái của mình đấy.”

Hả?

Tô Ánh Nguyệt giật mình, giờ phút này Trần Minh Tân thật sự giống với Trần Minh Tân lúc uống rượu say mà.

Đặc biệt… là tính cách.

“Ai muốn hôn anh chứ, thực sự là…”

Tô Ánh Nguyệt vừa nói chuyện mặt lộ vẻ ghét bỏ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại xoay người lại thật nhanh nghiêng đầu tiến gần đến mặt Trần Minh Tân đang chuẩn bị hôn lên đó thì Trần Minh Tân lại đột nhiên quay đầu đi, nụ hôn kia vốn nên nên rơi vào trên mặt liền như thế rơi vào trên môi Trần Minh Tân.

Ha ha.

Tô Ánh Nguyệt nháy nháy mắt, rụt người lại rất nhanh.

Trần Minh Tân ý tứ sâu xa nhìn cô một cái không nói gì.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy cái nhìn này của anh so với nói gì đó còn đáng sợ hơn.

Cô lúng túng một hồi mới lên tiếng hỏi anh: “Sao Huỳnh Tiến Dương lại chọc tới anh vậy, còn đem người ta đánh bị thương nặng như vậy…”

Sau khi hỏi xong Tô Ánh Nguyệt lại càng nghi ngờ, không có khả năng là bởi vì cô đấy chứ…

“Sao em biết là anh ta chọc tới tôi? Nhỡ đâu là tôi muốn đánh anh ta thì sao?” Loại chuyện như thế này cũng không phải là anh chưa từng làm.

Đương nhiên là cô vợ nhỏ của anh sẽ không biết được chuyện này.

Tô Ánh Nguyệt lầm bầm một câu: “Anh cũng không phải là người không biết lý lẽ.”

“Lý lẽ?” Trần Minh Tân nhắc lại hai chữ này một lần, bỗng nhiên lại nở nụ cười.

Lý lẽ? Cô không biết có quyền thế cũng là một loại lý lẽ sao?

“Cười cái gì chứ, em đang hỏi anh đấy!” Tô Ánh Nguyệt trừng mắt liếc anh một cái.

Trần Minh Tân ngưng cười, sắc mặt khôi phục lại vẻ bình tĩnh vốn có, nghĩ nghĩ nói: “Là anh ta chọc tôi trước nên tôi không nhịn được.”

“Anh ta chọc tới anh như thế nào?” Tô Ánh Nguyệt càng cảm thấy tò mò.

Trần Minh Tân bắt đầu giả câm, mặc kệ cô có hỏi thế nào thì anh vẫn không mở miệng.

Tình hình của Huỳnh Tiến Dương cũng không tốt lắm, chảy máu trong lồng ngực, gãy mất một chiếc xương sườn.

Bệnh viện mà Huỳnh Tiến Dương đang nằm điều trị kia vừa hay lại là của nhà Lục Thời Sơ mở.

Chuyện liên quan tới Huỳnh Tiến Dương cũng là do Lục Thời Sơ chủ động gọi điện thoại hỏi Tô Ánh Nguyệt, lúc này mới nói cho cô biết.

“Nghe qua giống như thật sự nghiêm trọng…” Tô Ánh Nguyệt tự lẩm bẩm.

Bên đầu kia điện thoại Lục Thời Sơ nghe thấy nói như vậy thì khẽ cười một tiếng: “Nếu như muốn làm giám định thì cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, chỉ là nghe qua có chút nghiêm trọng.”

“Ừm, tôi đã biết, cảm ơn nha.”

Tô Ánh Nguyệt nói lời cám ơn, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng tìm Trần Minh Tân.

Ngày hôm qua từ lúc trở về, hai người cũng không hệ nhắc lại chuyện của Huỳnh Tiến Dương, bên kia cũng không có tin tức nào truyền đến.

Tô Ánh Nguyệt vốn định là hôm nay sẽ tới thăm Huỳnh Tiến Dương một chút.

Cho dù nói thế nào đi chăng nữa thì Trần Minh Tân đánh người cũng là không đúng.

Cô có chút phiền lòng chính là phải làm sao mới thuyết phục được Trần Minh Tân cũng đi thăm Huỳnh Tiến Dương.

“Đang bận sao?” Tô Ánh Nguyệt gõ cửa một cái sau đó mới đẩy cửa ra đi vào.

Trần Minh Tân thấy cô tiến đến liền đem Laptop trước mặt khép lại: “Có chuyện gì à?”

Anh đứng lên ngồi vào một bên ghế sofa, rót hai ly nước sau đó ra hiệu cho Tô Ánh Nguyệt ngồi lại đây.

Tô Ánh Nguyệt nhu thuận đi qua ngồi xuống.

Cầm ly nước lên nhấp một ngụm nhưng vẫn không biết phải mở miệng như thế nào.

Trần Minh Tân thấy cô có vẻ như có lời muốn nói nhưng dáng vẻ lại giống như không dám mở miệng liền nhíu mày: “Trước đó là ai nói với tôi chúng ta phải trao đổi với nhau nhiều hơn?”

“Ách…” Tô Ánh Nguyệt nghẹn họng, nói là cô nói thế nhưng có đôi khi thật sự cảm thấy không có cách nào mở miệng được!

Trần Minh Tân thấy cô vẫn không có ý định mở miệng liền sâu kín lên tiếng nói: “Vết thương trên lưng em thế nào rồi? Hôm nay tôi đi cùng em tới bệnh viện kiểm tra lại nhé.”

“Không còn cảm giác gì, đã tốt hơn nhiều rồi không cần kiểm tra nữa đâu…” Tô Ánh Nguyệt lắc đầu từ chối.

“Tôi nói cần là cần.”

Trần Minh Tân nói xong liền đứng dậy đem áo khoác treo ở trên ghế làm việc cầm tới, kéo Tô Ánh Nguyệt liền ra cửa.

Chờ lúc tới bệnh viện rồi Tô Ánh Nguyệt mới hậu tri hậu giác biết được chuyện gì xảy ra.

“Đi kiểm tra trước đã.”

Trần Minh Tân dẫn theo cô xe nhẹ đường quen tìm tới phòng làm việc của Lục Thời Sơ.

Tô Ánh Nguyệt: “…”

“Anh Trần?” Trên mặt Lục Thời Sơ hiện lên một vòng kinh ngạc, hơi nghiêng đầu liền nhìn thấy Tô Ánh Nguyệt bị anh lôi kéo ở phía sau, anh ta lên tiếng chào hỏi cô: “Ánh Nguyệt.”

“Anh Thời Sơ.” Tô Ánh Nguyệt có chút lúng túng nhìn anh ta phất phất tay.

“Ngồi xuống trước đã.”

Lục Thời Sơ mời hai người ngồi xuống sau đó đi lấy nước cho bọn họ.

Từ lúc bước vào đây đến giờ khuôn mặt Trần Minh Tân vẫn nghiêm túc như cũ, anh nhận ly nước Lục Thời Sơ đưa tới nói: “Tìm một bác sĩ ngoại khoa nữ tốt nhất nơi này của các cậu dẫn tới đây.”

“Làm phiền anh…” Tô Ánh Nguyệt có chút lúng túng nhìn Lục Thời Sơ cười cười.

Lục Thời Sơ thấy vậy khẽ nhíu mày: “Bị thương sao?”

Anh ta là Phó viện trưởng, ngoại trừ lúc những nhân vật lớn tới đây mà không thể không ra mặt làm phẫu thuật thì vẫn còn phải tham gia các loại hội nghị, ba anh ta dường như muốn đem bệnh viện giao cho anh ta để rảnh tay cho nên bây giờ anh ta đã bận bịu tới mức vượt quá cả sự tưởng tượng của mình rồi, chuyện lúc trước nghe nói cũng chỉ là do nhắn mấy tin nhắn với Tô Ánh Nguyệt nên mới biết.

Tô Ánh Nguyệt vội vàng lên tiếng: “Không có việc gì đâu, đã tốt hơn nhiều rồi.”

Lục Thời Sơ cũng không hỏi thêm nữa, tìm một bác sĩ nữ tới làm kiểm tra cho Tô Ánh Nguyệt.

Lúc Tô Ánh Nguyệt rời đi theo bác sĩ nữ kia, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Lục Thời Sơ và Trần Minh Tân.

Lục Thời Sơ đưa điếu thuốc cho Trần Minh Tân nhưng Trần Minh Tân chỉ nhận lấy chứ không hề đốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK