Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 198: TRÔNG CÔ THẬT KHÓ COI

Trên đường đến công ty, cô nhận được điện thoại của cảnh sát.

Cô nghĩ là chuyện có liên quan đến vụ án, cần cô phối hợp điều tra, nhưng không phải.

“Xin hỏi là cô Tô Ánh Nguyệt đúng không? Tôi là người của cục cảnh sát.”

“Chào anh, là tôi đây.”

“Chúng tôi đã lấy lại được toàn bộ số tiền cô bị mất, còn bắt được người đã trộm đồ của cô…”

Cô không chú ý nghe câu sau cảnh sát nói gì nữa rồi.

Rõ ràng cô không báo án, tại sao lại nói đã lấy lại được toàn bộ số tiền cô bị mất.

Cảnh sát ở đầu bên kia mãi không thấy cô lên tiếng thì hỏi: “Cô còn đó không?”

“Chào anh, tôi đang nghe đây, cảm ơn anh, có điều lúc đó tôi nhờ hàng xóm báo án giúp tôi, bên anh có số của anh ấy không? Tôi không có số anh ấy, muốn cảm ơn anh ấy một câu.”

Cô thuận miệng bịa ra một lý do, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, ngoài Trần Minh Tân ra thì không còn ai khác.

Cảnh sát nghe cô nói vậy cũng chỉ mập mờ giải thích hai câu, nói họ cũng không biết rồi cúp máy.

Tô Ánh Nguyệt đã khẳng định, đây là tác phẩm của anh.

Dù sao tối qua, trong căn hộ chỉ có mình cô, rồi Trần Minh Tân đột ngột đến đó.

***

Cuộc gọi này của cảnh sát làm cho Tô Ánh Nguyệt đến Tô Thị rồi mà vẫn còn thất thần.

Nên khi Tô Yến Nhi đột nhiên từ đâu xuất hiện lôi cô đi, cô theo phản xạ có điều kiện cứ thế đi theo.

“Tô Ánh Nguyệt, là cô làm đúng không, là cô đã nói cho phóng viên biết đúng không?” Tô Yến Nhi kéo cô đến chỗ không người, lớn tiếng chất vấn cô.

Cô hồi thần lại, thấy vẻ mặt giận dữ của cô ta thì không trả lời thẳng câu hỏi, ngược lại quan sát cô ta kỹ càng hồi lâu: “Tô Yến Nhi, trông cô thật khó coi.”

Cô ta trừng mắt: “Cô!”

“Đúng là làm khó cô rồi, lúc này mà vẫn còn tâm trạng tới tìm tôi.” Tô Ánh Nguyệt sẽ không thừa nhận mình đã nói cho phóng viên biết, ai biết liệu cô ta có ghi âm lại hay không?

Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình càng phải cảnh giác.

“Xem ra, cô không đồng ý giao dịch tôi đề nghị lần trước.” Tô Yến Nhi bỗng đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lẽo.

“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi thật sự cân nhắc giao dịch đó à?” Tô Ánh Nguyệt cười nhạo, khóe miệng tràn đầy mỉa mai: “Sao IQ của cô không phát triển theo độ tuổi của cô vậy?”

Cô ta nghe vậy thì tức giận hét lên: “Cô im miệng!”

Từ nhỏ cô ta đã ganh tỵ với khuôn mặt xinh đẹp của Tô Ánh Nguyệt, càng đố kỵ hơn vì Huỳnh Tiến Dương thích cô.

Giờ cô ta bị hủy hôn, mẹ lại có khả năng là hung thủ giết người, hơn nữa hai chuyện này đều đã bị lộ ra ngoài.

Giờ cô ta đang trong tình huống rất tồi tệ, hoàn toàn không thể chịu đựng một câu nói xéo nào nữa.

Thế là cô ta giơ tay định tát Tô Ánh Nguyệt.

Cô vốn đang chú ý đến động tác của Tô Yến Nhi.

Thấy Tô Yến Nhi định giơ tay đánh mình thì cô nhanh nhẹn tóm ngược trở lại tay cô ta: “Không ai là thuận buồm xuôi gió mãi, ba cô cũng vậy mà cô cũng thế.”

Cô nghe nói, thành tích công việc gần đây của Tô Nguyên Minh rất bết bát, đã đàm phán rất nhiều vụ làm ăn, nhưng cái thì không thành công, cái thì sắp thành công lại bị người khác hớt tay trên.

Mặc dù không nên có tâm trạng này, nhưng quả thực cô thấy rất vui.

Tô Yến Nhi giận quá hóa cười: “Hừ! Chẳng lẽ cô cho rằng, một người luôn không được như ý, đột ngột trở nên thuận buồm xuôi gió được à?”

Nói xong, cô ta muốn rút tay mình về, nhưng phát hiện rút hai ba lần vẫn không rút ra được.

Tô Ánh Nguyệt hừ lạnh, túm chặt tay cô ta không buông, đáy mắt lóe lên ý cười xấu xa: “Nếu cô đã tới công ty rồi, sao không đi dạo một vòng? Người trong công ty rất thích cô, từ khi về nước cô chỉ đến làm có vài buổi, có lẽ mọi người đều nhớ cô.”

Nói xong, cô kéo tay Tô Yến Nhi đi vào tập đoàn Tô thị.

Vừa bước vào cửa chính, họ đã nhận được một loạt ánh mắt khác thường.

Đa số đều ngạc nhiên và quan sát.

“Cô cả Tô, giám đốc Tô.”

Nhân viên đi qua nhìn thấy hai người đều lên tiếng chào hỏi.

Tô Ánh Nguyệt hài lòng nhìn sắc mặt Tô Yến Nhi liên tục thay đổi, nhưng không thể không gắng gượng mỉm cười đáp lại từng người, ai bảo cô ta là cô cả Tô dịu dàng lại bình dị dễ gần chứ.

Lúc này, trong lòng Tô Yến Nhi lại buồn nôn muốn chết.

Trước mặt nhiều người, cô ta không thể vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Tô Ánh Nguyệt, cũng không thể đẩy ra, càng không có cơ hội diễn kịch.

Hơn nữa, cách gọi của mấy người này càng khiến cô ta khó chịu.

Trước đây, cô mới là giám đốc Tô.

Nhưng giờ chức vụ đó đã thuộc về Tô ÁNh Nguyệt, còn cô ta chỉ là cô cả Tô thôi.

***

Dạo một vòng trong công ty, sau khi nhận được hàng loạt ánh mắt ngưỡng mộ “tình chị em tốt giữa giám đốc Tô và cô cả Tô” rồi, cô mới buông Tô Yến Nhi ra.

Nếu không có hôn ước với Huỳnh Tiến Dương, và sự che chở của nhà họ Tô, thì tình cảnh của Tô Yến Nhi cũng sẽ chẳng tốt hơn cô là bao.

“Tô Ánh Nguyệt, cô đừng quá đắc ý!” Tô Yến Nhi vẫn nở nụ cười, nhưng lại nói với âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy với giọng hằm hằm.

Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười rất tươi, đáp lại: “Trước giờ tôi chưa từng đắc ý, là do cô luôn hùng hổ dọa người thôi.”

“Cô vốn không xứng ở lại nhà họ Tô! Càng không xứng được Huỳnh Tiến Dương thích.” Tô Yến Nhi tức đến phát run.

Tô Ánh Nguyệt gần như mất kiên nhẫn khi nghe Tô Yến Nhi nhắc đến anh ta.

“Tôi đã nói với cô bao lần rồi? Trong lòng tôi, Huỳnh Tiến Dương không bằng một ngọn cỏ, sao cô cứ cắn mãi không buông tôi thế?” Cô cảm thấy buồn cười, thật sự không hiểu anh ta có chỗ nào tốt.

Có thể là vì cả hai người đều đáng ghét như nhau, nên Tô Yến Nhi mới thích anh ta như thế.

Còn mạch não của Huỳnh Tiến Dương cũng có vấn đề, nếu không thì sao anh ta luôn cho rằng Tô Ánh Nguyệt cô vẫn thích anh ta chứ?

“Tô Ánh Nguyệt, chúng ta cứ chờ xem!”

Cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt với ánh mắt hung ác, lại nghĩ bản thân yêu Huỳnh Tiến Dương nhiều năm như thế, nhưng từ đầu đến cuối, anh chỉ luôn nhớ nhung Tô Ánh Nguyệt.

Còn Tô Ánh Nguyệt thì không hề để mắt đến người đàn ông mà Tô Yến Nhi thích.

Điều này khiến cô ta tức giận.

Bỏ lại câu nói hung hăng đó xong, Tô Yến Nhi liền bỏ đi.

Tô Ánh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay người về phòng làm việc.

Mấy ngày nay Tô Yến Nhi bận rộn chuyện của Dương Linh, nên không tới công ty làm việc.

Ra khỏi tập đoàn Tô Thị, Tô Yến Nhi ngồi vào xe, đập mạnh vào vô lăng, đáy mắt đều là sự căm hận khát máu: “Tô Ánh Nguyệt!”

Cô sẽ không bỏ qua như vậy đâu, cô và Tô Ánh Nguyệt vẫn chưa xong đâu.

Gần đây mọi chuyện của cô đều không được suôn sẻ, cô đang nghĩ cách, không cho Tô Ánh Nguyệt sống vui vẻ như thế.

Cô chợt nhớ tới Phan Viết Huy, lần trước bị người ta đánh gãy chân rồi mất tăm tích, người này rất nhu nhược.

Tô Yến Nhi suy nghĩ một lúc thì nảy ra một sáng kiến, lấy điện thoại ra gọi cho anh ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK