Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 216: MỘT CHÚT UY HIẾP

Cuối cùng, Trần Minh Tân dùng cách vô lại nhất để chứng minh là anh đã tỉnh.

Cho đến khi Tô Ánh Nguyệt mệt quá mà thiếp đi, Trần Minh Tân mới ôm cô đi phòng tắm.

***

Sáng sớm hôm sau.

Lúc Tô Ánh Nguyệt tỉnh lại thì Trần Minh Tân đã không còn ở bên cạnh.

Cô liền ngồi bật dậy, ngay đúng lúc này cửa phòng bị mở ra.

Trần Minh Tân bưng mâm đồ ăn đi vào.

Anh đang mặc đồ ở nhà, tay anh bưng mâm đồ đi vào rồi đóng cửa lại.

Anh giương mắt nhìn Tô Ánh Nguyệt đang ôm mền ngồi ở đầu giường, đôi mắt hoa đào mơ màng nhìn xung quanh.

Trần Minh Tân thấy dáng vẻ đó của cô, vẻ lạnh lùng chuyển thành ấm áp, dịu dàng hơn.

Anh sải dài bước chân đi đến chỗ cô, rồi đưa mâm đồ ăn đến trước mặt cô, giương mắt nhìn cô: “Ắn sáng.”

Tô Ánh Nguyệt sửng sốt nhìn anh, cô há hốc miệng, vì mới tỉnh giấc nên giọng nói vẫn còn chút mơ hồ: “Mấy giờ rồi?”

“Chín giờ rưỡi.”

Trần Minh Tân đi đến bên giường ngồi xuống, muốn xoa đầu cô.

Tô Ánh Nguyệt sực nhớ mình chưa mặc đồ, cô liền ôm lấy mền rụt người ra sau: “À.”

Cánh tay đưa ra của Trần Minh Tân bất chợt thừa thãi, anh híp mắt nhìn cô, vẻ mặt có chút nguy hiểm.

Trong phòng bất chợt yên tĩnh.

Tô Ánh Nguyệt ngửi thấy mùi đồ ăn, cô lặng lẽ nuốt nước bọt rồi nói: “Em đói rồi.”

“Đói thì mau dậy ăn đi.”

Trần Minh Tân vẫn ngồi ở bên giường bất động.

Tô Ánh Nguyệt cắn môi: “Em phải thay quần áo.”

Cô nói như vậy thì lẽ ra anh nên hiểu ý và đi ra ngoài chứ!

“Ừ.” Cuối cùng Trần Minh Tân cũng đứng dậy, nhưng không phải đi ra ngoài mà là đi về hướng tủ áo: “Để anh lấy quần áo giùm em.”

Tô Ánh Nguyệt bất lực nhắm mắt, cô kéo mền che qua đầu mình: anh không thể đi ra ngoài được sao…

Đâu phải là cô không biết lấy quần áo!

***

Trần Minh Tân lấy bộ đồ mặc ở nhà rồi quăng qua cho cô, sau đó anh đi ra ngoài.

Tô Ánh Nguyệt thở phào trong lòng, cô liền thay đồ rồi nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó bắt đầu thưởng thức bữa ăn sáng.

Trần Minh Tân vốn sinh sống ở nước ngoài trong thời gian dài, nên món Tây luôn là sở trường của anh, nhưng anh nấu món Trung cũng không tệ.

Đối với kiểu người đến cả nấu cơm còn không ổn như Tô Ánh Nguyệt mà nói thì tài nấu bếp của Trần Minh Tân cũng đủ để khiến cho cô phải ngưỡng mộ rồi.

Cô ăn sạch phần bữa ăn sáng mà Trần Minh Tân mang vào.

Lúc cô bưng mâm đồ ăn đi ngang qua phòng ăn, cô phát hiện Trần Minh Tân một mình ngồi ở trước bàn ăn, anh cầm điện thoại không biết đang làm gì.

Có vẻ như anh cảm nhận được Tô Ánh Nguyệt đang bước vào, anh nói mà không ngẩng đầu: “Em đem để vào trong rồi ra đây.”

Trong lúc nói chuyện, anh cũng không dừng động tác.

Tô Ánh Nguyệt tò mò không biết anh đang làm cái gì, cô mang bát đũa vào trong bếp rồi ra, lúc này Trần Minh Tân đã cất điện thoại đi.

“Em lại đây.”

Tô Ánh Nguyệt do dự chút, nhưng vẫn đi qua chỗ anh.

Cả buổi sáng, cách thức hai người tương tác nhau vẫn như trước đây không có gì thay đổi, chỉ có điều là Tô Ánh Nguyệt phát hiện vẻ mặt của Trần Minh Tân có gì đó như là vui sướng, hạnh phúc.

Trong khoảng thời gian này, anh ở nhà chăm sóc cho cô, nấu cơm cho cô, nhưng thực đơn mỗi ngày mỗi khác, không có món nào bị lặp lại, anh nói gì cô cũng nghe theo, không hề phản kháng, nhưng có vẻ như anh vẫn không hài lòng, mỗi ngày vẫn tỏ vẻ mặt khó chịu.

Tô Ánh Nguyệt cứ tưởng rằng là vì anh không còn yêu cô nữa, cho nên cô làm gì anh cũng không vừa lòng.

Nhưng bây giờ có vẻ không phải như vậy.

Tô Ánh Nguyệt ngoan ngoãn đi đến chỗ anh.

“Có chuyện…”

Cô đến gần, vừa mới mở miệng thì đã bị Trần Minh Tân đưa tay kéo cô vào lòng anh và để cô ngồi lên đùi anh.

“…gì?” Tô Ánh Nguyệt cố nói cho hết câu, nhìn ánh mắt sắc bén như chim ưng của Trần Minh Tân, cô không dám động đậy.

Mắt Trần Minh Tân sáng như đuốc nhìn cô: “Câu hỏi hôm qua anh hỏi em, em vẫn chưa trả lời anh.”

“Câu hỏi gì?” Tô Ánh Nguyệt nhỏ tiếng hỏi lại anh.

Cô cảm thấy chuyện đêm qua giống như là cô đang nằm mơ.

Những lời anh nói khiến cho cô nhất thời không phân biệt được câu nào là thật.

Và còn về câu nào là giả…

Người như Trần Minh Tân không thích nói dối.

“Em giả vờ sao?”

Trần Minh Tân híp mắt nhìn cô.

Tô Ánh Nguyệt có chút chột dạ cúi đầu, im lặng không nói gì.

Trần Minh Tân dường như khẽ thở dài.

“Tô Ánh Nguyệt.” Anh gọi cô.

“Dạ?”

Tô Ánh Nguyệt tò mò ngẩng đầu lên, nghênh đón cô là nụ hôn với hơi thở lạnh của Trần Minh Tân.

Cô bị bất ngờ không kịp đề phòng nụ hôn của Trần Minh Tân, trong lúc cô bị anh hôn mà không kịp phản ứng, chợt cô nghe được giọng nhỏ nhẹ của Trần Minh Tân: “Em không được giả vờ, những gì anh nói đêm qua đều là thật, em phải suy nghĩ kỹ càng.”

“Suy nghĩ” hai chữ được anh nhấn mạnh, trong giọng nói có chút uy hiếp.

Giống như nếu cô không đồng ý thì anh sẽ cho cô biết mùi.

Lúc đầu Tô Ánh Nguyệt còn cảm thấy ngượng ngùng, hừ lạnh một tiếng rồi chui ra khỏi lòng anh, cô cười không khác gì con hồ ly: “Đại tổng tài Trần, anh yên tâm, em sẽ thận trọng suy nghĩ.”

Cô cũng nhấn mạnh hai chữ ‘suy nghĩ’.

Trần Minh Tân nhìn dáng vẻ cười gian xảo của cô, anh hiểu ra được gì đó, sắc mặt anh tối lại, không nói gì nữa.

Lại làm cái mặt khó chịu rồi!

Cũng không biết tối hôm qua ai uống say về nhà, ôm cô không chịu buông tay, không biết ai còn tự khen mình đến nỗi trên trời có, dưới đất không có.

Làm cái mặt khó chịu thì ai mà không biết làm chứ!

Tô Ánh Nguyệt trề môi rồi quay người rời đi.

Trần Minh Tân nhìn theo bóng dáng của cô khuất dần sau cánh cửa phòng ăn, anh nhíu mày, sau đó đưa tay ôm trán, nở nụ cười.

***

Vài ngày tiếp theo, Tô Ánh Nguyệt cảm thấy ngày tháng trôi qua thật nhẹ nhàng.

Từ hôm mà hai người nói những câu đó ở phòng ăn, Trần Minh Tân trở nên kỳ lạ hơn.

Không có việc gì tự nhiên cười đã đành, cho dù cô ‘ngang ngược bướng bỉnh’ thì anh cũng không tỏ vẻ mặt khó chịu, không chỉ không đến công ty, mà còn không vào cả phòng sách làm việc.

Có thể nói là cả ngày đều ở bên cạnh cô, cô làm gì thì anh làm đó.

Sáng sớm, sau khi hai người ăn sáng xong, Tô Ánh Nguyệt chuẩn bị đưa chó đi dạo.

Thấy Trần Minh Tân cũng đi theo, cô tò mò hỏi anh: “Anh hôm nay lại không đến công ty à?”

Liên tiếp mấy tuần không đến công ty, vậy có ổn không?

Đại tổng tài gì gì đó không phải thường rất bận sao?

“Không bận.” Trần Minh Tân nói mà sắc mặt không thay đổi.

Vậy sao?

Tô Ánh Nguyệt thầm cảm thấy tội nghiệp cho Nam Sơn, hôm qua anh còn gọi điện bóng gió hỏi cô là: gần đây Trần Minh Tân có dự định đến công ty hay câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung để xử lý công việc không.

Nam Sơn thật tội nghiệp.

Cuối cùng thì Tô Ánh Nguyệt bất đắc dĩ nói: “Vậy thì đi chung.”

Kết quả khi đến cửa chính, Trần Minh Tân nhận được điện thoại, nói có việc nên không đi nữa.

“…”

Tô Ánh Nguyệt đành một mình dẫn Thịt Bò đi dạo.

***

Thịt Bò cứ nằng nặc đòi chạy, làm cho Tô Ánh Nguyệt giữ nó cũng tốn sức lực.

Đợi đến khi cả chủ và chó đều dừng lại, thì lúc này có người chạy xe máy dừng trước mặt cô.

“Xin chào, xin hỏi cô có phải là Tô Ánh Nguyệt không?”

Tô Ánh Nguyệt vừa kéo Thịt Bò đang vùng vẫy, rồi quay qua nhìn người đàn ông: “Có chuyện gì không?”

“Đây là hoa của một vị khách đặt ở tiệm hoa chúng tôi, phiền cô ký nhận giúp.” Vừa nói, người đàn ông đó vừa lấy hộp hoa ở ghế sau xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK