Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 219: CON GÁI GIỐNG EM, CHẮC CHẮN RẤT XINH ĐẸP

Mẹ mất sớm, ba vào tù, người nhà họ Tô coi cô như cái gai trong mắt, mười tám tuổi bị vu khống, bị đuổi ra nước ngoài…

Tô Ánh Nguyệt nhớ đến những điều này, đột nhiên bật cười, quay đầu lại nhìn Trần Minh Tân: “Trước đây em cảm thấy mình rất đáng thương.”

“Ừm, bây giờ thì sao?” Giọng nói của Trần Minh Tân có chút khàn, chứa đựng cảm xúc khác thường.

“Bây giờ em cảm thấy, em khá may mắn.” Tô Ánh Nguyệt kéo tay Trần Minh Tân, tách những ngón tay của anh ra.

Trần Minh Tân rũ mắt nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào khuôn mặt trắng trẻo của cô một lúc lâu, khẽ nói: “Anh cũng vậy.”

“Anh cũng sao cơ?” Tô Ánh Nguyệt không hiểu nhìn anh.

Trần Minh Tân không nói gì, nắm bàn tay cô vào trong lòng bàn tay của anh, ngón tay thon dài, dùng lực kéo Tô Ánh Nguyệt vào lòng.

Anh cúi đầu xuống trao cho cô một nụ hôn sâu.

Sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, Tô Ánh Nguyệt ngại ngùng nhận lấy nụ hôn của anh.

Trần Minh Tân cảm nhận được sự đáp lại của cô, tim anh khẽ run lên một hồi.

Đột nhiên, anh ôm chặt lấy cô, đi thẳng về phía giường.

Lúc anh đặt cô xuống dường, mới khẽ rời đầu đi, hai cánh tay ôm lấy cô, hô hấp dần thả lỏng, dường như đang cố gắng kiềm chế.

Cuối cùng Tô Ánh Nguyệt cũng có cơ hội để có thể hít thở, nhanh chóng hít vài hơi, lại nhìn thấy Trần Minh Tân đang cởi cà vạt.

Tô Ánh Nguyệt khẽ ngơ ra: “Anh… anh muốn làm gì?”

Trần Minh Tân cởi cà vạt một cách thiếu kiên nhẫn, nghe cô nói anh liền quay sang nhìn cô, mạnh mẽ tháo cà vạt ném sang một chỗ khác rồi mới nói: “Bỏ chữ ‘gì’ đi.”

Bỏ chữ ‘gì’ đi?

Sau khi Tô Ánh Nguyệt đọc lại một lần, gương mặt lập tức ửng đỏ, đến cả đôi tai của cô cũng nhiễm sắc hồng.

Cô cắn răng mắng anh: “Vô lại!”

Bình thường nhìn thì cao ngạo, lạnh lùng, vừa lên giường cứ như trở thành một con người khác.

“Vô lại cũng chỉ có mình em biết, ngoan, đừng động…”

“Đang là ban ngày đấy!”

“Ra là em thích buổi tối à? Yên tâm, tối nay có thể tiếp tục…”

***

Xong chuyện, Tô Ánh Nguyệt mệt đến mức không thể nhấc nổi tay.

“Cạch.”

Cửa phòng tắm được mở ra, Trần Minh Tân từ phía trong bước ra.

Tô Ánh Nguyệt giống như nhìn thấy một sinh vật đáng sợ nào đó, không khỏi kéo kéo chăn, quấn chặt cơ thể của cô lại, chỉ để lộ đôi mắt ra phía ngoài.

Trần Minh Tân thấy vậy, khẽ cong môi, nở một nụ cười rạng rỡ như gió xuân.

Anh vừa bước đến gần, Tô Ánh Nguyệt liền cảm nhận được hơi nóng của nước, và cả mùi sữa tắm trên cơ thể anh.

“Tránh ra!”

Tô Ánh Nguyệt không vui trừng mắt với anh, đôi lông mi dài giống như hai chiếc quạt nhỏ, khẽ phe phẩy.

Ý cười trên gương mặt Trần Minh Tân không hề giảm bớt, tim anh cảm thấy ngứa ngáy như có một chiếc lông vũ chạm vào, không kìm được mà đưa tay ra sờ vào đôi lông mi dài mà cong của cô.

Chơi đùa một lúc rồi so sánh lông mi của Tô Ánh Nguyệt so với lúc trước, anh mới rút tay về: “Sao lại dài được như vậy? Hồi nhỏ đã từng cắt sao?”

Anh nghe nói những người có lông mi dài, là do hồi nhỏ đã từng cắt qua.

Tô Ánh Nguyệt lớn tiếng nói: “Cắt cái con khi, em sinh ra đã vậy rồi! Trời sinh đã đẹp!”

Trần Minh Tân nghe cô nói vậy, khẽ híp mắt lại, không nói gì nữa.

Tô Ánh Nguyệt ý thức được bản thân vừa nói điều gì, khẽ hắng giọng để che dấu, rồi kéo chăn lên qua đỉnh đầu.

Trần Minh Tân buồn cười, bọc chăn lại rồi ôm cô lên, giọng nói mang vẻ dò hỏi: “Trời sinh sao? Nếu như sau này sinh con gái giống em, chắn chắn nó cũng sẽ rất xinh đẹp.”

Vừa nói xong, không khí liền trở nên kì lạ.

Tô Ánh Nguyệt thấy anh nhắc đến con cái, sắc mặt khẽ thay đổi, nhưng không nói gì.

Ngược lại là Trần Minh Tân, dường như anh có hơi căng thẳng, nắm chặt lấy tay cô: “Ý anh là, sau này…”

“Ừm.”

Tô Ánh Nguyệt khẽ đáp lại một tiếng, đưa tay khẽ đẩy anh ra, giữa hai người xuất hiện một khoảng cách, sắc mặt anh khẽ thay đổi, Tô Ánh Nguyệt có thể dễ dàng thấy được sự bất lực trên gương mặt anh.

Dường như cảm thấy bản thân đã nói sai, anh khẽ nhíu mày, mấp máy môi định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được, chỉ nhìn Tô Ánh Nguyệt.

Tô Ánh Nguyệt kéo kéo chăn nhìn anh, có chút bất lực đưa tay ra khẽ xoa mi tâm của anh: “Đã già hơn em rồi lại còn hay nhíu mày.”

Sao trước kia cô lại không nhận ra, người đàn ông này cũng có những lúc bất lực chứ?

“Chuyện con cái, chúng ta thuận theo tự nhiên có được không?” Tô Ánh Nguyệt hỏi anh.

Trần Minh Tân nghe cô nói vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu, rồi sau đó gật đầu một cách nghiêm túc.

Tô Ánh Nguyệt bật cười: “Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta nên nói với nhau nhiều hơn, đừng có mãi tùy tiện tức giận, có chuyện gì thì cứ nói ra, có được không?”

Đây mới là mấu chốt vấn đề.

Thân phận và địa vị của Trần Minh Tân, đã khiến anh hình thành lên một tính cách độc đoán.

Tô Ánh Nguyệt cũng không hiểu, sao người đàn ông mà có thể hô mưa gọi gió ở bên ngoài này, khi ở cạnh cô, lại trở nên chủ quan và không nói đạo lí như vậy.

Nhưng mà, dù xấu dù tốt, thì cũng đều là anh, cô đều có thể tiếp nhận.

Trần Minh Tân không hài lòng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”

Không tức giận thì có thể, dù sao cũng có một cách trực tiếp mà có hiệu quả hơn có thể làm dịu được cơn tức.

Tô Ánh Nguyệt cảm thấy, đây có lẽ là lần đầu tiên mà cô có thể thương lượng thành công với Trần Minh Tân.

Tuy quá trình có hơi thảm hại, nhưng mà, bởi vì đã thương lượng thành công với Trần Minh Tân, chút tức giận đó cũng đã bốc hơi rồi.

***

Buổi tối.

Tô Ánh Nguyệt vẫn như lời hẹn trở về nhà họ Tô, chỉ có điều, cô trở về cùng Trần Minh Tân.

Lúc hai người đến trước cửa biệt thự của nhà họ Tô, thì đã có người giúp việc đứng đợi ở đó từ sớm rồi.

Vừa xuống xe, Trần Minh Tân đã nắm lấy tay cô đút vào túi áo của anh.

Tô Ánh Nguyệt muốn nói thật ra cô cũng không cảm thấy lạnh lắm, nhưng thấy dáng vẻ không cho phép từ chối của Trần Minh Tân cô cũng không nói gì nữa.

Người giúp việc khom lưng chào, đồng thanh nói: “Cô hai.”

Gương mặt Tô Ánh Nguyệt lướt qua một ý cười chế giễu, trước kia khi cô về nhà, chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy.

Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Tô Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương như trong dự liệu của mình.

Tô Yến Nhi ngồi bên cạnh Huỳnh Tiến Dương, nhỏ giọng nói gì đó, Huỳnh Tiến Dương đang cầm điếu thuốc, dáng vẻ không tập trung.

Anh ta thấy Tô Ánh Nguyệt bước vào, ánh mắt khẽ sáng lên, lập tức đứng dậy: “Ánh Nguyệt, em trở về rồi.”

Tô Ánh Nguyệt không nói gì, quay đầu hỏi người giúp việc: “Ông nội đâu?”

Huỳnh Tiến Dương cướp lời của người giúp việc: “Ông nội đang ở trong phòng làm việc, em muốn tìm ông sao? Chúng ta cùng đi.”

Anh ta nói xong liền muốn kéo tay Tô Ánh Nguyệt đi, mà cố tình lơ đi Trần Minh Tân đang ở bên cạnh cô ấy.

Nhưng sao Trần Minh Tân có thể để cho anh ta chạm vào Tô Ánh Nguyệt được, đôi chân dài bước lên phía trước nửa bước, đứng chặn trước mặt Tô Ánh Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng: “Không cần làm phiền anh Huỳnh, tôi đi cùng cô ấy là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK