Mục lục
Ông Xã Thần Bí
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 217: RỐT CUỘC ANH MUỐN THẾ NÀO!

“Xác định là của tôi chứ?”

Tô Ánh Nguyệt khẽ nhíu mày, không phải là cô chưa từng nhận được hoa, chỉ là có người tặng hoa đến vịnh Vân Thượng, còn chỉ đích danh cô, chuyện này có hơi kì lạ.

Những người biết cô sống ở vịnh Vân Thượng, không nhiều.

Người đem hoa đến nghe thấy cô hỏi như vậy, khẽ cười, đưa bút cho cô: “Vị khách đó nói, cô gái được nhận hoa này rất xinh đẹp, sẽ không nhận nhầm được đâu.”

Tô Ánh Nguyệt nghe thấy vậy, bật cười, nhưng vẫn nhận lấy hoa rồi kí tên.

Ký xong, cô nhận lấy hộp hoa: “Còn có rất nhiều người đẹp hơn kìa.”

Người đem hoa đến đang đội mũ, nghe thấy vậy chợt bật cười: “Không thể nào, vị khách đó nói rồi, chỉ cần tôi gặp được cô thì sẽ biết được người tôi cần tìm chính là cô.”

Hả…

Có chuyện hoang đường như vậy ư?

Tô Ánh Nguyệt ngơ ra một lúc, mới gật đầu nói lời cảm ơn với anh ta.

Sau khi người anh ta rời đi, Tô Ánh Nguyệt ôm hộp hoa trở về.

Lúc cô bước vào trong biệt thự, Trần Minh Tân đang ngồi trên sofa xem TV.

Anh ngồi thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng cầm điều khiển không ngừng đổi kênh, dáng vẻ đó giống như anh đang ngồi họp vậy.

Tô Ánh Nguyệt bước vào, anh cũng không quay đầu lại, chỉ hỏi: “Về rồi à?”

“Ừm.” Tô Ánh Nguyệt vừa tháo dây cho Thịt Bò, vừa trả lời anh.

Cô tháo dây xong, ôm lấy hộp hoa bước đến, thấy Trần Minh Tân vẫn đang liên tục đổi kênh.

Tô Ánh Nguyệt tưởng rằng anh không tìm thấy kênh mà mình muốn xem, bèn hỏi: “Anh muốn xem cái gì?”

“Tùy tiện xem vậy thôi.”

Trần Minh Tân không đổi kênh nữa, nhưng vẫn không quay lại nhìn cô.

Tô Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn màn hình TV, trên đó đang chiếu phim hoạt hình.

Cô nghi hoặc quay sang nhìn Trần Minh Tân, đúng là anh xem một cách rất tùy tiện…

Cô không nói gì nữa, ôm hộp hoa lên tầng, nhân lúc Trần Minh Tân vẫn chưa nhìn thấy hộp hoa này, nhanh chóng nhìn xem là ai tặng, cũng tiện bề chuẩn bị tiêu hủy chứng cứ.

Tuy cô tạm thời vẫn chưa tha thứ cho ý định của Trần Minh Tân, nhưng cũng không nghĩ đến việc cố ý chọc tức anh.

Cô biết Trần Minh Tân là một người rất nhỏ nhen.

***

Trở về phòng ngủ, cô tháo hộp ra nhìn, trong đó là một bó hoa hồng vàng, và một tấm thiệp lớn.

Tô Ánh Nguyệt chớp chớp mắt, có chút kinh ngạc.

Trên tấm thiệp không đề tên người gửi cũng không có nhiều lời dư thừa, chỉ vẽ hai hình chibi, nhìn quần áo cũng biết được là một nam một nữ.

Cô gái trong hình đang chống nạnh, gương mặt rất tức giận nói gì đó, người con trai đang ngồi trên mặt đất, gương mặt tỏ vẻ hối lỗi, phía bên cạnh còn vẽ thêm vài nét bút, người con trai trông có vẻ đang run rẩy, bên cạnh viết ba chữ “Anh sai rồi”.

Bởi vì là hình chibi, vì vậy biểu cảm rất khoa trương, cũng rất sinh động, nhìn cũng có vẻ đáng yêu, Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mà bật cười.

Không đúng, hai hình chibi này trông có vẻ rất quen mắt…

Cô lại lên mạng tra ý nghĩa của hoa hồng vàng, trong lòng đã có đáp án.

Cô cất hoa vào trong hộp, giấu tấm thiệp trên người mình, quay người xuống tầng.

***

Trong phòng khách, TV vẫn đang bật kênh chiếu phim hoạt hình, Trần Minh Tân đang vò đầu ngồi trên sofa, không ngừng đứng lên rồi lại ngồi xuống, trông anh có vẻ đang rất lo lắng.

Thịt Bò không biết đã trèo lên sofa từ lúc nào, đang quỳ trên đó, chớp chớp mắt nhìn màn hình TV.

Tô Ánh Nguyệt cố ý tỏ vẻ bình tĩnh bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thịt Bò, nó liền chui vào trong lòng cô.

Cô ôm lấy Thịt Bò, khẽ vuốt ve lông của nó: “Biết rồi, cùng nhau xem hoạt hình đi.”

Trần Minh Tân quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên người Thịt Bò hai giây, giọng nói không nghe ra bất kì cảm xúc nào: “Lúc trở về em ôm cái gì vậy?”

“Có gì đâu.” Tô Ánh Nguyệt ôm lấy Thịt Bò trêu chọc nó, ánh mắt hướng về phía TV, không chút xê dịch.

“Không được phép nói dối.”

“Được thôi.” Gương mặt Tô Ánh Nguyệt trở nên bất lực quay sang nhìn anh: “Là hộp hoa, nghe nói người tặng là đàn ông, có điều là một người phụ nữ đã có chồng, đương nhiên em biết giữ trọn đạo làm vợ, vì vậy nên đã vất đi rồi.”

Nói xong, cô híp mắt cười quay đầu lại: “Có phải đang muốn khen em hay không?”

Khen cái con khỉ!

“Đúng vậy.” Trần Minh Tân nói xong liền quay đầu sang chỗ khác, mím chặt môi lại, đến cả hơi thở cũng lộ ra vẻ “anh đang rất tức giận, đừng có lại gần chọc giận anh”.

Tô Ánh Nguyệt cố nhịn ý cười trong lòng, lần đầu tiên cô không sợ dáng vẻ tức giận, lạnh lùng này của anh.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

Trần Minh Tân tức giận quay sang nhìn cô, nói xong dường như lại nghĩ đến điều gì đó, nhấc con chó đang làm ổ trong lòng Tô Ánh Nguyệt lên.

Giữa tiếng kêu nức nở của Thịt Bò, Trần Minh Tân ném nó xuống sàn nhà: “Đang nói mày đấy.”

Tô Ánh Nguyệt biết, Trần Minh Tân đang phát tiết lên người Thịt Bò.

“Ngoan ngoãn sang một bên chơi đi.” Tô Ánh Nguyệt đau lòng vuốt ve Thịt Bò.

Sau đó nhích đến gần Trần Minh Tân: “Không thì em đi nhặt về rồi xem là được mà, dù sao thì cũng là tấm lòng của người ta…”

“Em dám!”

Giọng nói của Trần Minh Tân trở nên kích động.

“Vậy anh muốn em phải làm sao? Em vất đi rồi thì anh tức giận, em muốn nhặt lại thì anh không cho, rốt cuộc anh muốn thế nào!”

Tô Ánh Nguyệt cố ý thể hiện vẻ không vui.

Vừa dứt lời, Trần Minh Tân liền đứng dậy sầm sầm đi lên tầng.

Tô Ánh Nguyệt vội vã nói: “Được rồi! Anh đừng tức giận, em đã xem được rồi!”

“Em đùa anh?” Trần Minh Tân quay người lại, híp mắt nhìn cô.

“Đừng tức giận, người ta cũng không dám chắc là anh mà, rõ ràng là đang ở cùng nhau, muốn tặng cái gì thì cứ tặng trực tiếp không phải xong rồi sao.”

Bây giờ Tô Ánh Nguyệt cũng đã không sợ dáng vẻ tức giận của anh nữa rồi.

Cô kéo lấy cánh tay anh, lấy tấm thiệp giấu trong người ra, vui mừng hỏi anh: “Đây là do anh vẽ sao?”

Trần Minh Tân kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, thấy hai mắt cô sáng bừng, hơi mất tự nhiên hỏi: “Thích không?”

Tô Ánh Nguyệt vội vàng gật đầu: “Vâng! Thế anh có biết vẽ chân dung không? Vẽ em, phải vẽ em cute vào!”

Trần Minh Tân khẽ nhíu mày: “Cute là cái gì?”

“Đáng yêu đó!” Tô Ánh Nguyệt nói xong cũng cảm thấy lời nói của bản thân không được rõ ràng lắm, bèn chỉ vào hình chibi trên tấm thiệp nói: “Chính là như vậy nè, như vậy rất cute đó!”

Trần Minh Tân nhìn vào tấm thiệp, sắc mặt đen thui.

Đây là cách mà anh nghĩ ra sau khi đã cân nhắc một thời gian dài.

Tặng những món đồ quý giá để bày tỏ ý xin lỗi, anh cảm thấy làm như vậy rất thiếu thành ý.

“Anh vẽ thêm một bản lớn hơn nữa có được không?”

“Em muốn làm gì?” Trần Minh Tân không trực tiếp trả lời cô, mà cảnh giác hỏi ngược lại.

Tô Ánh Nguyệt cười tươi: “Đóng khung rồi treo trong phòng ngủ của chúng ta!”

Trần Minh Tân khẽ nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Không được phép nói ‘không’! Phải suy nghĩ kĩ đi nha!” Tô Ánh Nguyệt nói xong liền chạy nhanh lên tầng, vui vẻ như một cô gái nhỏ.

Cho dù ban đầu anh còn cảm thấy cách này không được ổn thỏa cho lắm, nhưng thấy Tô Ánh Nguyệt vui vẻ như vậy, anh cảm thấy đề nghị treo tranh lên phòng của cô cũng không khó tiếp nhận cho lắm.

Dù sao ngoại trừ anh và Tô Ánh Nguyệt, cũng không có ai đến phòng ngủ của bọn họ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK