Diệp Huyền nghe điện thoại: “Chú Triệu, dạo này chú thế nào?”
“Không tốt, có chút chuyện bực mình!”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói chán nản của Thủ viên truyền đến: “Tứ Đại Thiên Vương vượt ngục lẩn trốn đến phía nam, bọn chúng trời sinh tính tình tàn bạo độc ác, có thể gây ra rắc rối lớn.”
“Mặc dù cháu không còn ở Chiến Bộ nữa, nhưng Tứ Đại Thiên Vương là do cháu bắt giam, vì vậy chú muốn cháu giúp đỡ lần nữa bắt giữ bọn chúng!”
Nghe ông nói như vậy, lông mày Diệp Huyền khẽ cau lại: “Thật trùng hợp. Đây không phải là nhiệm vụ mà Tiêu Băng Tuyết vừa nhắc tới sao?”
Diệp Huyền không muốn Tiêu Băng Tuyết hiểu lầm hắn bám theo cô: “Chú Triệu, cháu có thể không nhận nhiệm vụ này không?”
Thủ viên mỉm cười: “Số hiệu của chú ở Chiến Bộ là 001, mà số hiệu trước đây của cháu là chữ “Huyền” đặc biệt nhất.”
“Đừng quên, cháu là siêu át chủ bài mạnh nhất và bí mật nhất của Chiến Bộ chúng ta!”
“Quan trọng nhất, cháu là “Kiếm sư” của Long Quốc do chính cha cháu bổ nhiệm. Nhiệm vụ chính của cháu là giúp người dân Long Quốc an cư lạc nghiệp, xã hội phồn vinh yên ổn. Cháu nói xem, cháu có thể không đi sao?”
Nghe Thủ viên lôi cả cha mình ra, Diệp Huyền không khỏi cười khổ: “Chú đã nói như vậy, cháu không đi cũng không được, nhiệm vụ này cháu nhận.”
Sau khi kết thúc trò chuyện với Thủ viên, Diệp Huyền tìm trong chính tờ hôn thư lấy ra hôn thư với Tiêu Băng Tuyết.
Hôn thư có hai bản, mỗi bên giữ một bản.
“Thì ra cha cô ta là người phụ trách chiến khu, con gái kế thừa sự nghiệp của cha, nhưng tính tình có chút không tốt.”
Từ trên núi xuống, tâm tình Diệp Huyền rất tốt, cũng không bị ảnh hưởng bởi việc trực tiếp hủy hôn của Tiêu Băng Tuyết.
Lúc này, tin tức truyền đến từ trụ sở Chiến Bộ.
“Kính gửi Huyền Hạo đại nhân, một trong Tứ Đại Thiên Vương hắc ám – Sát Vương, đã bị Chiến Bộ xác định được vị trí.”
“Nữ chiến thần Tiêu Băng Tuyết đang cùng Cửu Chiến Thần Đông Nam đuổi tới, xin ngài chi viện khi cần thiết.”
Sau đó, điện thoại di động đặc biệt của Diệp Huyền nhận được một vị trí được mã hóa, là một sòng bạc dưới lòng đất ở ngoại ô Dương Thành.
“Được rồi, vậy đi bắt người này trước!”
Diệp Huyền vốn định trực tiếp ngự kiếm phi hành, nhưng hắn sợ dân chúng nhìn thấy sẽ hoảng sợ, đồng thời cũng sẽ bị chụp ảnh đưa lên tin tức.
Chuyện này ảnh hưởng lớn, không tốt lắm, vẫn là quên đi!
Đúng vậy, Diệp Huyền là một người tu tiên cường đại!
Ngự kiếm phi hành, không thành vấn đề với hắn.
“Chiến Thần xinh đẹp, chờ chút!”
Thấy Diệp Huyền đuổi theo, hai người phụ tá không khỏi nhìn nhau, giễu cợt: “Tiểu thư, cô thật sự không đoán sai chút nào. Tên chân bùn này thật sự đến yêu cầu tiểu thư bù đắp chuyện hủy hôn!”
Đôi mắt đẹp của Tiêu Băng Tuyết lạnh lùng, lập tức cảm thấy chán ghét Diệp Huyền, ngoài miệng nói không muốn, thân thể ngược lại rất thành thật!
“Có chuyện gì?”
Đối mặt với lời nói thờ ơ của cô, Diệp Huyền không hề để bụng: “Tôi muốn đi nhờ xe, coi như đền bù việc cô hủy hôn đi.”
“Cái gì?”
Ba người Tiêu Băng Tuyết sững sờ: “Sử dụng khoản bồi thường khổng lồ như thế này? Chỉ một chuyến đi miễn phí?”
Trong phút chốc, sắc mặt ba người bọn họ trở nên vô cùng u ám, vô cùng xấu hổ!
Bọn họ cảm thấy mặt mũi đang bị Diệp Huyền quất mạnh, bị quất sưng vù!
Tiêu Băng Tuyết tức giận đến đỏ mặt, tức giận hét lên: “Anh lãng phí cơ hội một bước lên trời như vậy hả?”
Diệp Huyền thờ ơ cười: “Tôi vốn là Thiên Vương, là con của Thiên Long hàng thật giá thật, sao cần phải một bước lên trời nữa?”
“Tôi hỏi cô, tôi có thể đi nhờ được không?”
“Vô lý!”
Tiêu Băng Tuyết tức giận đến thở gấp: “Diệp Huyền! Anh không cần phải hạ nhục tôi nữa! Tôi phải đi truy nã Sát Vương, không rảnh nói chuyện với anh, Vương phó quan, lái xe!”
Diệp Huyền cười lạnh: “Tôi tốt bụng nói với cô một câu, cô hung lớn, gặp nguy hiểm!”
“Ngực lớn?”
Tiêu Băng Tuyết sững sờ, vô thức nhìn xuống bộ ngực lớn của mình, nhớ lúc nãy Diệp Huyền nói muốn thảo luận về ưu điểm của nhau!
Mặt cô lập tức đỏ bừng vì tức giận!
“Diệp Huyền, anh là một kẻ không biết xấu hổ!”
Diệp Huyền liếc cô một cái, lạnh lùng nói: “Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi nói hung, ý là hung dữ! Nhìn xem, nữ phụ tá của cô không hung.”
“Cái gì?”
Nữ phụ tá cũng vô thức nhìn xuống ngực mình, thật sự nhỏ hơn nhiều so với Tiêu Băng Tuyết, bỗng nhiên đỏ mặt, tức giận:
“Đồ khốn nạn, lưu manh, cút đi, chết đi!”
Diệp Huyền cũng lười cùng bọn họ nói nhảm: “Vì các cô cũng đang ra sức vì đất nước, tôi sẽ cung cấp cho các cô một chút tin tức.”
“Sát Vương có một vết thương cũ ở đan điền bên phải, nếu tập trung công kích vào đó sẽ có hiệu quả tốt!”
“Bất quá thực lực các cô quá thấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của Sát Vương, vẫn nên để Chiến Bộ phái tướng lĩnh mạnh mẽ đến đối phó với hắn đi.”
“Ai cần ngươi lo, tên khốn kiếp, lưu manh đáng chết, cút đi!”
Tiêu Băng Tuyết và nữ phụ tá hét lớn, trong cơn tức giận đạp hết ga, phóng đi.
“Không nghe tôi nói à? Hừ, sẽ gặp thiệt thòi ngay thôi!”
Diệp Huyền cười ha ha: “Các người không cho tôi quá giang, tôi cũng có rất nhiều cách để đi Dương Thành!”
Vừa nói, Diệp Huyền vừa niệm chú!
Bầu trời đang trong xanh bỗng bị mây đen bao phủ, còn có sương mù dày đặc kéo dài hàng trăm dặm!
“Kiếm đến!”
Một tiếng pháp lệnh, bảo kiếm ra khỏi vỏ, theo ý niệm của Diệp Huyền lớn dần, nâng Diệp Huyền lên, bay vút đi!
…
Ba giờ sau.
Sòng bạc dưới lòng đất ở ngoại ô Dương Thành đang trong tình trạng hỗn loạn.
Tám người đang nằm trên mặt đất, người đầy vết thương, máu me đầm đìa, lâm vào hôn mê!
“Thật là rác rưởi, không có người nào biết đánh à?”
Thân hình Sát Vương cường tráng, cơ bắp lộ ra, thân cao hai mét, như một toà núi nhỏ!
Lúc này, gã dùng sức nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, nhìn Tiêu Băng Tuyết với ánh mắt đầy trêu chọc: “Chiến Thần xinh đẹp, chỉ còn lại cô.”
“Thật ghê tởm…”
Trên cánh tay Tiêu Băng Tuyết có một lỗ máu, máu không ngừng tuôn ra!
Nhìn Sát Vương với chiến lực kinh khủng trước mắt, trong lòng cô tràn ngập không cam lòng cùng phẫn nộ!
“Người đẹp Chiến Thần, sao cô phải tự tìm khổ mà đến trêu chọc ta thế?”
Sát Vương bước từng bước tới gần, khuôn mặt cười như quỷ dữ: “Ông đây ngồi xổm trong lao hơn mười năm, không chạm qua phụ nữ! Cô có dáng người gợi cảm như vậy, khuôn mặt xinh đẹp như vậy, chỉ cần khiến ta thoải mái, ta sẽ tha mạng cho cô!”
“Mơ tưởng!”
Tiêu Băng Tuyết nghiến răng nghiến lợi mắng: “Ngươi cực kỳ hung ác, coi như ta có chết trận cũng sẽ không khuất phục ngươi, Chiến Bộ của Long quốc nhất định sẽ bắt giữ, bỏ tù ngươi!”
Sát Vương cười vô cùng khinh thường: “Chỉ với mấy tên được gọi là Chiến thần như cô, có thể làm gì được ta? Chỉ cần tu tiên giả thủ đoạn thông thiên “Huyền Hạo” kia không xuất hiện, dưới gầm trời này không ai có thể trị được ta!”
“Huyền?”
Lông mày Tiêu Băng Tuyết nhíu lại: “Các cường giả thuộc Chiến Bộ của Long Quốc bọn ta đều có số hiệu bằng số, làm gì có cái danh hào “Huyền” nào? Lại còn tu tiên giả có thủ đoạn thông thiên? Nói nhảm gì thế!”
“Dừng!”
Vẻ mặt Sát Vương tràn đầy khinh thường: “Được rồi, cô chỉ là một chiến thần nho nhỏ, cấp bậc quá thấp, biết không đến cái cấp bậc kia rồi!”
“Huyền Hạo là sự tồn tại mạnh nhất của Chiến Bộ Long Quốc, Tứ Đại Thiên Vương chúng ta đều bị hắn bắt, một mình hắn đem bọn ta đến ngục giam dưới đáy biển!”
“Cũng may tên tàn nhẫn “Huyền Hạo” kia đã không còn ở Chiến Bộ nữa, nếu không ta cũng không dám vượt ngục! Bây giờ để ta yêu thương ngươi chút nào!”
Sát Lục Vương cười đến vô cùng gian trá, muốn khi dễ Tiêu Băng Tuyết tại chỗ!
“Tên khốn nạn!”
Tiêu Băng Tuyết tức giận đến mức không thể tưởng tượng được hậu quả khi bị Sát Vương ức hiếp, cô chợt nhớ đến thông tin nho nhỏ mà Diệp Huyền đã nói: ‘Sát Vương có một vết thương cũ ở đan điền bên phải, tập trung tấn công vào nó…’
Vào thời khắc sinh tử mấu chốt, Tiêu Băng Tuyết cũng chỉ có thể cắn răng liều mạng, đột nhiên tấn công vào phía bên phải đan điền của Sát Vương!
“Hự!”
Sát Vương phát ra một tiếng thét thảm thiết, phun ra một ngụm máu: “Chết tiệt, sao ngươi biết đan điền của ta có vết thương cũ? “
“Lời của Diệp Huyền thật sự có tác dụng?”
Tiêu Băng Tuyết lòng tràn đầy không thể tin!
Đáng tiếc cánh tay của cô bị thương không nhẹ, đòn tấn công vừa rồi không phát huy được sức chiến đấu bình thường của cô!
Cho nên Sát Vương chỉ bị đánh mạnh mà nôn ra máu, không mất đi sức chiến đấu!
Đáng tiếc, nếu sớm nghe theo lời Diệp Huyền nói, mọi chuyện cũng sẽ không tệ như vậy!
Nhất thời, Tiêu Băng Tuyết cảm thấy vô cùng hối hận!
Phanh!
Khuôn mặt của Sát Vương dữ tợn, vặn vẹo, giận dữ đấm một quyền làm Tiêu Băng Tuyết bay xa hơn mười mét, khiến bụi đất bay lên:
“Con khốn này, dám đả thương tao, tao phế mày!”
Sát Vương dùng hai tay nâng một tảng đá lớn!
“Khốn khiếp…”
Tiêu Băng Tuyết cho rằng lần này mình sẽ hy sinh vì đất nước!
Ngay thời khắc sinh tử này…
Trong khói bụi, bóng lưng của một người đàn ông đột nhiên xuất hiện!