Đối mặt với giọng điệu kiêu ngạo của Dương Duy, Triệu Cường không dám nóng nảy mà ngược lại nắm lấy hai tay anh ta, trên mặt nở nụ cười!
"Tổ trưởng Dương, tôi thấy anh là nhân tài, năng lực. xuất chúng!"
"Quý tập đoàn có được người như anh phụ trợ, về sau nhất định có thể trở thành tập đoàn đứng đầu thành phốt"
"Tổ trưởng Dương, tương lai anh nhất định phải cho. tôi cơ hội hợp tác nhiều hơn nhé!"
"Nhân tiện, xin anh giúp tôi nói tốt với anh Diệp một chút, xin anh ấy tha thứ cho những lời nói và hành động thất lễ hôm nay của tôi! Là do tôi hồ đồ, làm trễ nải công tác của các anh"
Nhìn cảnh tượng này, ông Dương cứ tưởng mình đang bị ảo giác!
Đây là thật sao? Từ khi nào mà đứa cháu trai này của ông trở nên lợi hại như vậy? Thế mà có thể khiến cho Triệu Cường gọi là “anh Dương” trước mặt mọi người?
Các cổ đông và giám đốc khác cũng thấy cảnh tượng trước mắt thật khó tin!
Ngược lại, trong lòng Dương Duy quả thực là sảng khoái cực kỳ!
Anh ta thực sự muốn hét lên thật to – Đại ca Diệp Huyền quá ngầu quá lợi hại!
"Ai thèm quan tâm chuyện gì đang xảy ra chứ, hiện tại chính là thời khắc mình tỏa sáng, giả ngầu có bị gì không thì tính sau đi, hiện tại phải thể hiện!"
Dương Duy xua tay: "Triệu tổng, ông quá khen!"
Nhưng mà Triệu Cường lại nghiêm túc nói: "Không hề quá! Anh Dương, những lời này đều là lời thật lòng của tôi, anh và anh Diệp Huyền là những người trẻ tuổi thông minh nhất, có năng lực nhất mà tôi từng gặp!"
"Anh Dương, anh còn có chuyện gì muốn tôi làm không, nếu không, tôi có thể trở về được không?" Trong lúc nịnh nọt, Triệu Cường cũng thăm dò hỏi Dương Duy.
Dương Duy trong lòng vui tươi hớn hở, phất phất tay rất vui vẻ: "Ông có thể trở về, sau này nhớ kỹ phải chú ý một chút. Bên chỗ anh Diệp, tôi sẽ nói tốt giúp ông vài câu."
Nghe Dương Duy nói như vậy, Triệu Cường lập tức thở phào nhẹ nhõm!
Ông ta nịnh nọt nấy giờ chính là chờ một câu này của Dương Duy!
Sau khi tươi cười cúi chào Dương Duy một lần nữa, ông ta rời khỏi phòng họp.
"Chuyện gì xảy ra vậy?”
Lâm Văn Bạch sững sờ một lúc rồi mới kịp phản ứng lại, vội vàng ra lệnh cho Lâm Thanh Nham: "Thanh Nham, con đi tiễn Triệu tổng đi!"
Nghe Lâm Văn Bạch nói vậy, Triệu Cường vội vàng dừng lại, quay đầu lại mỉm cười nói: "Không cần làm phiền cô Lâm, tôi tự mình xuống lầu được rồi, cô ở lại đi"
Nhìn Triệu Cường đang cười rạng rỡ, cha con Lâm Thanh Nham vẫn cảm thấy chuyện này đầy kỳ quái!
Chuyện này quá phi thực tết Triệu Cường rời khỏi phòng họp đã hai phút nhưng tất cả giám đốc và cổ đông trong phòng họp vẫn chưa lấy lại tinh thần!
Lúc này, Dương Duy lên tiếng: "Lâm tổng, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tập đoàn giao phó, tôi có thể đi rồi chứ?"
Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm Dương Duy từ trên xuống dưới một hồi, sau đó nói: "Vậy cậu trở về tổ tám của bộ phận dự án trước đi!"
'Tâm trạng của ông Dương rất phức tạp, ông đang định xin lỗi Dương Duy thì Dương Duy đã lên tiếng trước!
"Ông nội, vừa rồi ông tát con, con không để ý chút nào!"
"Sở dĩ ông tức giận như vậy là vì có mấy con chuột nhắt nhảy nhót muốn làm chuyện xấu, muốn phá hư sự đoàn kết nội bộ tập đoàn chúng tal"
"Thưa các vị lãnh đạo, tất cả các vị đều bị mấy con chuột đó dắt mũi rồi!"
Trong lúc nói, Dương Duy cố ý nhìn về phía hai cha con Lục Kiên!
Nghe vậy, trong lòng ông Dương nháy mắt trở nên ấm áp dễ chịu, cảm thấy rất vui mừng!
Cháu trai của ông cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi!
Tuy nhiên, mặt mũi cha con Lục Chí Phàm tràn đầy tức giận!
Bọn họ làm sao có thể không biết con chuột mà Dương Duy nói đến chính là họ!