Đồ khốn!
Dù thế nào đi nữa thì tôi mới là người vợ có hôn thư đàng hoàng của anh, anh và Trương Vẫn Thanh công khai thể hiện
tình cảm như thế này, coi tôi chết rồi à?
"Chị Thanh Nham, chị cũng cũng nhân lúc còn nóng nếm thử một cái đi!"
Trương Vẫn Thanh là một người phụ nữ xinh đẹp có EQ cao, cô lập tức nhận ra sự bối rối của Lâm Thanh Nham nên vội vàng đưa bánh ngọt cho Lâm Thanh Nham.
"Các người ăn đi, tôi… Tôi không ăn đâu."
Lâm Thanh Nham gượng cười, giả vờ khách khí!
Trên thực tế, vào lúc này, trong lòng cô đã rơi vào trạng thái đấu tranh nội tâm dữ dội!
Cô thật sự rất muốn nếm thử cái bánh ngọt này, xem nó có thực sự ngon như Diệp Huyền nói hay không!
Không ngờ Trương Vãn Thanh lại rất chân thành: "Chị Thanh Nham, chị nếm thử một cái đi, tôi đã làm rất nhiều, vì muốn để anh Diệp Huyền và các đồng nghiệp cùng nếm thử."
"Tuyệt vời!"
Dương Duy và Chu Mục Vũ đang trốn phía sau không khỏi tràn đầy kinh hỉ!
Bởi vì khoảnh khắc nhìn thấy Trương Vấn Thanh mở hộp giữ nhiệt thì bọn họ đã bị mê hoặc sâu sắc bởi những chiếc bánh ngọt thơm phức này rồi!
Bọn họ vội vàng lao tới!
Bánh vừa vào miệng, mắt họ sáng lên rồi lập tức giơ ngón tay cái lên một cách chân thành: “Bánh này ngon quá! Cô Vẫn Thanh, cô quá tuyệt!"
Nhìn thấy bộ dáng này của mấy người Dương Duy, Lâm Thanh Nham không khỏi nuốt nước bọt!
Thấy vậy, Diệp Huyền giêễu cợt: "Lâm tổng, nếu muốn ăn thì cứ thừa nhận thôi, còn giả vờ gì nữa, đừng bảo là cô ghen tị với tài nấu nướng của Vẫn Thanh chứ?"
Bị Diệp Huyền nhìn thấu tâm tư, sắc mặt Lâm Thanh Nham đột nhiên trầm xuống: "Tại sao tôi lại ghen tị với Vãn Thanh?" Tôi chỉ đang khách khí với cô ấy mà thôi, ai giống như anh, không biết xấu hổi"
Trong lúc mắng, Lâm Thanh Nham nhét một miếng bánh ngọt vào miệng!
Hàm răng khế cắn, hương vị bánh ngọt lập tức kích hoạt toàn bộ vị giác của Lâm Thanh Nhaml
Quá ngon!
Trong lòng Lâm Thanh Nham không thể không thừa nhận sự thật này, đồng thời, trong lòng càng thêm ghen tị với Trương Vấn Thanh!
Chính xác mà nói, cô rất ghen tị với Trương Vấn Thanh!
Lâm Thanh Nham là trưởng nữ của nhà họ Lâm, được nuông chiều từ nhỏ, đã đến tuổi này nhưng cô hầu như chưa từng chạm qua việc nhà!
Đừng bảo là làm ra những chiếc bánh ngọt ngon như vậy, ngay cả bảo cô đi mua thì cô cũng không biết mua chúng ở đâu!
Nhưng mà…
Trương Vẫn Thanh cũng là trưởng nữ, ngoại hình cũng không thua kém Lâm Thanh Nham chút nào!
Về công việc, cô nàng là đệ tử chân truyền của bác sĩ Trương, tiền đồ vô hạn!
Hơn nữa còn nấu ăn ngon như vậy!
Không có so sánh thì không có đau thương, một khi so sánh, Trương Vấn Thanh ở rất nhiều mặt đều trái ngược với Lâm Thanh Nhaml
Chẳng trách tên khốn Diệp Huyền lại thích ở bên cạnh Trương Vẫn Thanh đến vậy. Nếu cô là đàn ông thì cũng sẽ
thích một người phụ nữ như vậy!
Đây cũng là lần thứ hai trong đời Lâm Thanh Nham cảm thấy bản thân không sánh bằng người phụ nữ khác!
Lần thứ nhất là khi cô gặp nữ thần quốc dân – Chiến thần Tiêu Băng Tuyết!
"Chị Thanh Nham, bánh ngọt tôi làm có mùi vị thế nào?"
Trương Vẫn Thanh chớp chớp đôi mắt đẹp, mong chờ ý kiến của Lâm Thanh Nham!
"Ừm, không tệ!"
Trên mặt Lâm Thanh Nham hiện lên một nụ cười!
Tuy nhiên, Diệp Huyền lại khinh bỉ cười một tiếng: "Cái gì mà không tệ, rõ ràng là rất tốt! Lâm tổng, rất khó thừa nhận mình không bằng người khác sao?"
Nụ cười trên mặt Lâm Thanh Nham lập tức biến mất, hận không thể xé nát Diệp Huyền!
Tên khốn kiếp này! Cô lập tức lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, nhưng ngoài miệng lại nói chuyện với Trương Vấn Thanh: "Vẫn Thanh, bánh ngọt cô làm quả nhiên rất ngon!"
"Nhưng mà mắt nhìn người của cô thì có chút sai lầm!" "Có một số người là con sói già xấu xa đội lốt cừu non!"
Nói xong, cô nhìn Diệp Huyền bằng một ánh mắt dữ tợn, sau đó xoay người rời điI
"Chậc!"
Diệp Huyền không khỏi thầm măng trong lòng: "Cô nàng Lâm Thanh Nham này lúc nào cũng khó chịu với mình!"
"Anh Diệp Huyền, đừng tức giận!"
Trương Vẫn Thanh dịu dàng khẽ thì thầm: "Chị Thanh Nham không thấy được anh tốt, nhưng em có thể thấy được!"
"Vãn Thanh, vẫn là cô hiểu tôi!" Diệp Huyền cười dịu dàng!
Trương Vẫn Thanh cảm thấy Diệp Huyền thích mình, trái tim sắp nhảy ra ngoài!
Cảnh này được Dương Duy nhìn rõi
Sau khi Trương Vấn Thanh ra về, Dương Duy kéo Diệp Huyền qua một bên như tên trộm: "Đại ca, đôi khi có quá nhiều hoa đào lại rất dễ trở thành kiếp nạn hoa đào!"
"Hử?" Diệp Huyền khó hiểu trừng mắt nhìn anh ta.
"Anh không nhận ra sao?"
Dương Duy cười thần bí: "Hiện tại anh đang đứng ở ngã tư hoa đào nở rộ! Trương Vãn Thanh thích anh, chị Thanh Nham cũng thích anh!"
"Cái gì?"
Nghe vậy, Diệp Huyền không khỏi giật mình: "Phải không vậy? Có chuyện như vậy sao?”