Ở Đại Hạ Vũ Triều, Thủy Nguyệt Tông chủ cũng được coi là truyền thuyết.
Mấy chục năm nay từng áp đảo đến mức nhóm võ của Đại Hạ không ngóc đầu lên được, đến nay vẫn vững vàng đứng đầu bảng.
Nếu không phải Thủy Nguyệt Tông chủ tuổi già sức yếu thì đã sớm có thể tiến vào Quân Siêu Phàm, làm sao có thể tụt lại phía sau Phạm Huyền Cơ.
Sau nhiều năm nghỉ ngơi dưỡng sức, huyết khí Thủy Nguyệt Tông chủ vẫn thịnh vượng như biển, nội tức hùng hồn đến mức tận cùng.
Nhưng vào lúc này.
Thủy Nguyệt Tông chủ nhận ra nội tức cường đại của mình thật sự đang biến mất nhanh chóng.
Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Thủy Nguyệt Tông chủ không khỏi thở hổn hển.
Tu giả Vũ Cảnh tim đập như sấm, miễn nhiễm với nóng lạnh.
Như bà ta cũng không mắc bệnh, sao nội tức lại biến mất không lý do vậy?
"Lão thân ngược lại muốn xem là người phương nào đang giở trò quỷ!"
Thủy Nguyệt Tông chủ đè nén cơn hoảng loạn, không khỏi thở hổn hển, bà ta lại bước thêm một bước.
Đường đường đứng đầu bảng, sao có thể dễ dàng bị dọa sợ được!
Đi được bước thứ hai, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thủy Nguyệt Tông vặn vẹo, ngã phịch xuống đất.
Ngay sau đó.
Máu của bà ta chảy ngược, kinh mạch uốn cong như rồng có sừng, sau đó như dây đàn bị đứt đoạn.
Phụt!
Thủy Nguyệt Tông chủ cuộn tròn trên mặt đất, không ngừng co giật, phun ra một ngụm máu lớn, tất cả mọi người đều sững sờ.
Tiến lên một bước, nội tức biến mất.
Ở bước thứ hai, kinh mạch bị đứt gãy.
Lời uy hiếp Thủy Nguyệt Tông chủ đã trở thành sự thật!
Một vị địa đan sư vội vàng tiến lên kiểm tra Thủy Nguyệt Tông chủ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Thủy Nguyệt Tông chủ bị trúng độc!"
"Trúng độc?"
"Làm sao có thể!"
Hai chữ này khiến khuôn mặt của tất cả các vị khách trở nên kinh hãi.
Việc điều chế độc dược cũng giống như luyện đan vậy, đều cần phải thành thạo y lý, thuộc về thuật đạo.
Muốn đầu độc Thủy Nguyệt Tông chủ thì ít nhất phải là đan sư ra tay mới được.
Nhưng phóng tầm mắt nhìn hết Đại Hạ Vũ Triều, đan sư xuất hiện khi nào vậy?
Huống hồ.
Trong toàn bộ quá trình, bọn họ cũng không nhận thấy được điều gì khác thường!
"A!"
"Người đứng đầu bảng còn chưa đi được ba bước thì đã ngã xuống, là ta đã quá xem trọng bà ta ".
Một nữ tử mười tám mười chín tuổi chậm rãi bước tới.
Nàng ta mặc một chiếc váy lụa màu đỏ, giống như ngọn lửa đang phập phồng, ngũ quan tinh xảo như đồ thủ công mỹ nghệ, cộng thêm một đôi chân ngọc thon dài, có thể nói là hại nước hại dân.
Tiểu Minh Vương phi Dư Vi đã xem như tuyệt đẹp, nhưng so với nữ tử này thì cũng không thể sánh bằng.
Mỗi bước nàng ta đi đều tỏa ra một hương thơm thoang thoảng, khiến các vị khách nam có mặt đều thất thần, hoàn toàn quên mất nữ nhân này có thể khiến Thủy Nguyệt Tông chủ ngã xuống đất không dậy nổi.
"Ngươi, ngươi là đan sư?"
"Vì sao ở Đại Hạ Vũ Triều chưa từng nghe nói đến ngươi vậy!"
Một vị đan sư run rẩy rẩy mở miệng, thức tỉnh mọi người.
Nghiên cứu thuật đạo còn khó hơn thăng cấp võ đạo.
Địa đan sư có thể thừa hưởng được danh hiệu cao quý ở Đại Hạ chứ đừng nói đến một đan sư tuổi còn trẻ như vậy.
Tin đồn.
Một đan sư có thể chấn hưng vận mệnh quốc gia, có thể so sánh với một đội quân!
"Không phải ai cũng theo đuổi danh vọng trục lợi như các ngươi đâu".
Nữ tử liếc nhìn người vừa nói, khiến hô hấp của người sau cũng đông cứng lại.
Điều này tương đương với việc thừa nhận!
Đại Hạ Vũ Triều thật sự xuất hiện đan sư, hơn nữa còn trẻ tuổi như vậy!
Một khi tin tức truyền ra, không chỉ có các vương của Đại Hạ mà ngay cả võ chủ Đại Hạ cũng sẽ không thể ngồi yên.
"Ôi, nữ tử Tần Hoa Ngữ này thật sự là càng ngày càng độc".
"Bình tĩnh thản nhiên đánh ngã lão thái bà kia".
Dương Diệp và Yến Tử Lăng nhỏ giọng nói với nhau.
Đại Hạ Bắc Cảnh, chiến tranh vẫn đang tiếp diễn, cũng tạo ra được rất nhiều người tài giỏi.
Tần Hoa Ngữ là một trong bốn vị tướng lĩnh dưới quyền của Bắc Vương, đan thuật vô song, nhưng lại càng thích sử dụng độc, bọn họ gọi nàng ta là 'Độc vương'.
"Muốn giống như lão thái bà kia không?"
Tần Hoa Ngữ đã đi đến gần đó, một câu nói khiến hai người vội vàng câm miệng.
Nói giỡn à.
Tần Hoa Ngữ từng đánh ngã Bắc Vương, làm sao bọn họ chống đỡ được?
Nhìn thấy Tần Hoa Ngữ ngồi bên cạnh, Sở Dao nghiêng đầu.
Sao nàng ấy lại cảm thấy cho dù là Hắc Bào kiếm khách hay Mộc Đao tu giả thì bọn họ đều đến đây vì Sở Ninh vậy?
Còn vị được nhắc đến khi nãy…
Tần Hoa Ngữ chính là nữ tử có dung mạo khuynh thành, tư chất vô song trong lời nói của Nhân Đồ?
"Ha ha!"
"Thật không ngờ chuyến đi lần này còn có thể gặp được một tôn đan sư".
"Đây là may mắn của bổn vương, cũng là may mắn của Đại Hạ".
Sở Dao còn chưa kịp đặt câu hỏi thì một nam tử gầy yếu cầm quạt xếp, mặc trường bào giao long xuất hiện trong vòng vây của Minh Vương quân.
"Tiểu Minh Vương đến!"
"Bái kiến Tiểu Minh Vương!"
Cho dù là các quan khách hay những người theo dõi buổi lễ đều hai mắt sáng rỡ, cung kính hành lễ.
"Không cần đa lễ".
Khóe môi Tiểu Minh Vương nở nụ cười, nhưng đôi mắt nheo lại đang nhìn chằm chằm Tần Hoa Ngữ.
Thân là con trai trưởng của Minh Vương, từ khi vừa sinh ra thì y đã đứng trên đỉnh cao quyền thế, sống cuộc đời say sưa chè chén ôm mỹ nhân trong lòng.
Nhưng đây là lần đầu tiên y gặp được một mỹ nhân như vậy, hơn nữa đối phương còn là một vị đan sư.
Y vẫn luôn ở phía sau màn.
Thấy Dương Diệp và Yến Tử Lăng, y đã có ý định xuất hiện, mang theo tâm tư thu phục bọn họ.
Gặp Tần Hoa Ngữ, tự nhiên không nhịn được.
"Cô nương, ta là nhi tử của Minh Vương ở Đại Hạ Vũ Triều, đã tiến vào Vũ Cảnh".
"Hôm nay quận trưởng, đan sư, vũ, địa vũ, tất cả đều đến hành lễ với ta", Tiểu Minh Vương mỉm cười, thể hiện tư thế hùng mạnh.
"Ồ?"
Tần Hoa Ngữ hơi ngẩng đầu: "Sáu năm qua, Bắc Cảnh ở Đại Hạ đã mấy lần báo nguy, ngươi có từng dấn thân vào chiến trường chưa?"
Nụ cười của Tiểu Minh Vương nhất thời cứng đờ.
"Đại Hạ Vũ Triều, những năm gần đây xuất hiện không ít cường giả Vũ Cảnh, ngươi có từng giết chết người nào chưa?", Tần Hoa Ngữ lại hỏi.
Tiểu Minh Vương trầm mặc.
"Một nam nhân rõ ràng có sức mạnh và dũng khí nhưng lại không có lòng canh giữ đất nước, thật sự không hiểu ngươi khoe khoang cái gì".
Khóe môi của Tần Hoa Ngữ hiện lên nụ cười mỉa mai, đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía Dư Vi.
"Dáng người bình thường, dung mạo bình thường, tu vi cũng tầm thường".
"Có lẽ người nào đó mắt mù nên mới có thể xem trọng ngươi!"
Lời nói của Tần Hoa Ngữ khiến toàn bộ hiện trường đều rơi vào yên lặng chết chóc.
Vị nữ tử này, lời nói không chút lưu tình, quả thực là tát thẳng vào mặt Tiểu Minh Vương và Dư Vi.
Sở Ninh đang uống rượu một mình, nghe vậy thì suýt chút nữa bị sặc.
Trong bốn vị tướng lĩnh của Bắc Cảnh, chỉ có Tần Hoa Ngữ dám đối xử với hắn như vậy.
"Người đâu, bắt nữ tử này lại cho ta!"
Một âm thanh sắc bén phát ra từ miệng của Dư Vi.
Kể từ khi nàng ta dùng thân phận Tiểu Minh Vương phi thì quá khứ của nàng ta và Sở Ninh đã trở thành một vết nhơ.
Vào lúc này, Tần Hoa Ngữ chẳng những nhắc tới mình ở trước mặt mọi người, còn dám đánh giá nàng ta như vậy!
Thái độ của Tiểu Minh Vương đối với Tần Hoa Ngữ khiến nàng ta cảm thấy có nguy cơ.
Trong phút chốc, sát ý mờ mịt quét qua như một cơn gió mạnh.
Một nhóm Minh Vương quân tràn vào, bao vây quảng trường đến mức chật như nêm.
"Tiểu Minh Vương, nữ nhân này quá mức vô lễ, để chúng ta đến giúp ngài!"
Những cường giả của bảng và Địa bảng trong số khách mời đều đang tranh giành thể hiện. Minh Vương quân đang áp sát Tần Hoa Ngữ khiến cho sắc mặt của tộc nhân trong Sở gia trở nên ảm đạm.
Bởi vì Sở Ninh và Sở Dao cũng bị bao vây.
"Hai vị".
"Nếu các ngươi đến đây hành lễ với ta thì xin mời tránh ra, kẻo sẽ bị thương ngoài ý muốn!"
Tiểu Minh Vương cũng không có ý định ngăn cản Dư Vi, chỉ nói với Dương Diệp và Yến Tử Lăng.
Về phần Sở Ninh, bị y xem nhẹ.
Y biết người nào đó trong miệng Tần Hoa Ngữ là nói về Sở Ninh.
Giai nhân như vậy lại thích người khác!
Chỉ dựa vào điểm này thì cho dù Sở Ninh có mạnh đến đâu cũng không thể chống lại được.
Tuy nhiên.
Dương Diệp không có phản ứng, Yến Tử Lăng lại cười như không cười.
Tướng lĩnh ở Bắc Cảnh chỉ kính trọng Bắc Vương.
"Các ngươi có ý gì đây?", trong lòng Tiểu Minh Vương bắt đầu nổi giận.
Hai vị ẩn sĩ này.
Nếu có thể thu vào dưới trướng thì phụ thân của y nhất định sẽ rất vui. Nhưng phản ứng của hai người này lại khiến y cực kỳ mất mặt.
"Ngươi thật sự nghĩ rằng chúng ta đến đây là vì ngươi sao?"
Tần Hoa Ngữ cảm thấy bất đắc dĩ trước sự trì độn của Tiểu Minh Vương, sau đó chỉ vào Sở Ninh đang ngồi yên một bên: "Hôm nay, ngươi cần hành lễ với hắn".