“Ồn ào!”
Sở Ninh giơ tay, cách không đánh ra.
Rầm!
Không khí chấn động, sóng khí ào ào ập tới, mênh mông cuồn cuộn làm cơ thể mấy Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm nổ tung.
Cùng lúc đó.
Đoá hoa trong tay Sở Ninh lại tan ra như khối băng tan chảy, một luồng khí vô hình truyền vào trong cơ thể, lao thẳng lên đầu.
“Đây là bảo vật có thể nâng cao sức mạnh tinh thần!”
Sở Ninh chấn động trong lòng.
Thân thể hắn đã đạt tới Siêu Phàm Cực Cảnh, sức mạnh tinh thần cũng rất quan trọng.
Muốn tiếp tục thăm dò.
Sức mạnh tinh thần cũng là một ải khó vượt.
Điều đáng tiếc là hoa này hiệu quả không cao, luồng khí nhanh chóng tan biến.
“Cũng đúng!”
“Dù sao nơi này cũng chỉ là khu vực tôi luyện Siêu Phàm Nhất Cực của vị yêu nghiệt kia!”
“Chỉ e là đám hoàng tử, hoàng nữ kia đã tiến vào trong rồi!”
Sở Ninh hiểu ra.
“Tiếp tục đi về phía trước!”
Giọng Tần Hoa Ngữ truyền tới.
Bí cảnh Hoá Long phủ bụi hơn 10 năm, hiện giờ mở ra, linh khí tích tụ cũng đã nâng cao phẩm chất không ít dược liệu.
Tần Hoa Ngữ di chuyển, đang không ngừng ngắt hái.
“Yên tâm, ta có thể tự bảo vệ mình!”, thấy Sở Ninh im lặng, Tần Hoa Ngữ nhoẻn miệng cười, nghiêng nước nghiêng thành.
Trong lòng Sở Ninh có tia nước ấm chảy qua.
Hắn biết Tần Hoa Ngữ không muốn liên luỵ mình, ảnh hưởng việc tìm kiếm bảo vật.
“Bảo vệ nàng ấy cho tốt! Không được rời xa dù chỉ một tấc, nếu ngươi làm được, Sở Ninh ta sẽ nhớ ơn này”.
Sở Ninh nhìn sang Hạng Bàng, môi nhúc nhích: “Ngày khác ta sẽ dẫn quân Bắc Vương tới võ triều Hàn Y một lần!”
Nếu không có Hạng Bàng khuyến khích, Tần Hoa Ngữ sẽ không bỏ lại nhiều người như thế trên đường.
Khoé mặt Hạng Bàng giật giật.
Không chờ hắn ta đáp lại, Sở Ninh đã biến mất.
“Mẹ kiếp, ta đúng là xui tám đời mà!”, Hạng Bàng lầm bầm nhưng vẫn cầm gậy sắt bảo vệ bên cạnh Tần Hoa Ngữ.
Hắn ta mới tiến vào Đỉnh Tuyệt Siêu Phàm, cao lắm cũng chỉ có thể loanh quanh ở khu Nhất Cực, nếu đi xa hơn sẽ gặp nguy hiểm.
Cái ơn này của Sở Ninh xứng đáng để hắn ta nghiêm túc làm việc.
Đúng lúc này.
Âm thanh xôn xao nổi lên chung quanh.
Trong bí cảnh, tiếng nổ đáng sợ vang lên, từng gốc cây cổ thụ nổ tung, núi non cũng lắc lư.
Một thanh niên mặc áo gấm, tóc như thác, cơ thể cường trắng bay nhanh tới.
Người này trẻ tuổi hơn Vạn Kỷ Ương, khí thế cũng thâm sâu hơn, sau lưng có đôi cánh tạo ra áp lực làm cho lá cây, sương mù tạo ra ảo cảnh.
Ánh mắt thanh niên lạnh lẽo, bao quát trời cao đất rộng, không nói gì những tu giả ven đường đều lui bước.
“Thái tử Đông Thắng, người này lại tới đây...”, Hạng Bàng thầm thì.