Tông Đạo của Liệt Dương Tông có 9999 bậc thang, còn có ngàn vị đệ tử trông coi Tông Đạo.
Khắp Liệt Dương Quận, ai có thể vượt qua?
Nhưng sắc mặt Sở Ninh bình tĩnh, khoảnh khắc hắn giẫm chân lên bậc thứ nhất, mây khói dập dờn cuốn về phía Sở Ninh, như núi nặng đè người.
Oành một tiếng vang giòn.
Thân hình Sở Ninh thẳng tắp như tùng, không hề di chuyển, bậc thang dưới chân lại vỡ vụn.
Oành! Oành! Oành!
Sở Ninh vững vàng đi lên, mỗi bước rơi xuống đều sẽ có một bậc thang vỡ nát.
Hắn không những xông lên Tông Đạo, còn đang hủy diệt đại trận trấn sơn!
Sở Nguyên và Sở Dao cũng xuống xe kéo.
Bọn họ đi sau lưng Sở Ninh, mây khói bay bay không thể gần người, không chịu ảnh hưởng của đại trận trấn sơn.
Còn Lữ Thạch đang kêu gào thảm thiết, gã ta bị Nhân Đồ xách lên, cùng bước lên Tông Đạo.
"Cái gì?"
Đệ tử trên Tông Đạo đều lộ vẻ khiếp sợ.
Suốt sáu năm qua, Sở Ninh gần như không xuất đầu lộ diện, cho đến hôm qua bọn họ mới nghe nói Sở Ninh trở lại.
Sở Ninh từng bị mất huyết thống thần linh, sao giờ lại có bản lĩnh nhường này.
"Sở Ninh!"
"Ngươi từng là đệ tử Liệt Dương Tông, hẳn phải biết hậu quả của hành động này!"
Trên bậc thang đằng trước, hơn mười vị đệ tử đang đứng thẳng.
Huyết khí bọn họ như sóng, đều dừng ở Huyền Vũ tầng chín, gân cốt tề minh, đao kiếm phá không, cùng đâm về phía Sở Ninh.
Sợi tóc Sở Ninh bay múa, vẫn tiếp tục cất bước.
Hắn trỗi dậy tại Bắc Cảnh, tên Vương vừa ra, thây rải trăm dặm.
Gần hai năm qua, những người hắn chém đều là cường giả thanh danh hiển hách của địch quốc. Chuyến này hắn chỉ chém ba người, còn những đệ tử Liệt Dương Tông này không xứng làm hắn ra tay.
Chợt thấy một cánh tay duỗi ra, như trụ cột cao cao nghiêng đổ, đốt lên một ánh lửa.
Coong! Coong! Coong!
Toàn bộ đao kiếm phá không lao đến đứt gãy, mảnh vụn bị cuốn ngược quay về, đâm xuyên qua thân xác của hơn mười vị đệ tử, làm bọn họ thảm thiết ngã xuống.
Nhân Đồ xách theo Lữ Thạch nhắm mắt theo đuôi, sải bước đi lên.
Thân xác của hắn ta như man long, đập vỡ đao kiếm mà không bị thương.
"Giết!"
Sự yên tĩnh trong chớp mắt bị một tiếng gào thét phá vỡ.
Mây khói trên Tông Đạo cuồn cuộn, chim tước sợ hãi bay đi. Đông đảo đệ tử kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, tiếng thét dài như sấm, chấn động cả dãy núi.
Trong đó không thiếu đệ tử tinh anh Địa Vũ cảnh, máu nuôi thân xác.
Có thể vào đại giáo, bọn họ đều là nhân tài kiệt xuất trong cùng thế hệ.
Tại Liệt Dương Tông, bọn họ mở ra con đường tu hành, ăn mây uống sương, nắm giữ vũ lực mạnh mẽ, muốn chém giết Sở Ninh.
Giờ phút này, không gian như thể ngừng lại trong chốc lát.
Ong!
Chợt, trên Tông Đạo dâng lên một mảnh huyết quang, lan rộng thành một cơn bão táp, cây cổ thụ cao lớn hai bên đường bị nhổ tận gốc.
Một đám đệ tử Liệt Dương Tông bị vung lên thật cao, sau đó đẩy ra bốn phía, chẳng khác gì lá rụng bên trong giông bão.
Nhân Đồ đang mở đường cho Bắc Vương.
Con ngươi của hắn ta hiện lên ánh sáng đỏ tươi, một tay xách Lữ Thạch, tay kia như cối xay khổng lồ nghiền ép trời cao. Người chịu tấn công bị bẻ gãy gân cốt, rạn nứt thân xác, khiến không trung trên Tông Đạo rơi xuống mưa máu.
"Ca..."
Khuôn mặt Sở Dao trắng bệch.
Cô ấy chưa từng trông thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy bao giờ.
"Đừng sợ".
Sở Ninh mỉm cười, nắm tay Sở Dao.
"Ca, ta không sợ".
Sở Dao nắm chặt bàn tay Sở Ninh, có chút chua xót.
Cô ấy không vui mừng vì ca ca có loại hộ vệ như Nhân Đồ.
Nghĩ đến ca ca ở tại Bắc Cảnh, đến cùng chịu bao nhiêu khổ, gặp phải rèn luyện như thế nào mới có thể nói nói cười cười được vào giờ phút này.
"Ca ca có thể kể cho muội một vài chuyện thú vị của Bắc Cảnh".
Sở Ninh dịu dàng nói chuyện, dời đi chú ý của Sở Dao.
Sở Nguyên cũng nghiêng tai lắng nghe.
Tông Đạo biến thành Địa Ngục nhân gian, máu tươi chảy dọc theo bậc thang, hình thành tương phản cực lớn với ba người Sở Ninh đang cười nói.
Người xem cuộc chiến nghe tin chạy đến lặng ngắt như tờ.
Rất nhiều ánh mắt chấn động dừng trên người thanh niên mặc áo bào trắng phiêu dật, không nhiễm hạt bụi, cảm xúc vô hình cuồn cuộn trong lồng ngực.
"Đời có Bắc Vương, tư thế oai hùng phấn chấn".
"Vương đi Tông Đạo, vừa cười vừa nói, diệt hết kẻ địch mạnh".
Trong đám người, huyết dịch Phó Vệ sôi trào, suy nghĩ trở lại trận chiến phong vương chấn động Đại Hạ.
Bóng người khoác chiến giáp, tay cầm đao, bày ra gió xoáy vô thượng dung hợp hoàn mỹ với thanh niên mặc áo trắng trước mắt.
Trấn giữ Bắc Cảnh, bảo hộ cho bá tánh nhân dân, một lòng vì nước nhà.
Đi suốt trăm dặm, đích thân tới Liệt Dương Tông để tự tay đâm kẻ ác.
Nếu Bắc Vương hạng người lạm sát vô tội, đệ tử Liệt Dương Tông trên Tông Đạo, thậm chí là toàn bộ Liệt Dương Tông há còn có người sống.
"Này... Này sao có thể!"
"Vì sao đại trận trấn sơn không thể ngăn cản hắn!"
Cuối cùng, một tiếng kêu kinh ngạc bừng tỉnh mọi người.
Một khi đại trận trấn sơn khởi động, người xông lên núi sẽ phải chịu áp lực nặng nề đè xuống người.
Theo lời đồn, dù có là cường giả Địa Vũ cảnh máu nuôi thân thể cũng rất khó vượt qua.
Mà suốt đoạn đường Sở Ninh đi, hắn luôn nhẹ nhàng thoải mái, tốc độ chưa từng chậm một phần.
Sau lưng Sở Ninh.
Là từng bậc thang vỡ vụn.
Tông Đạo Liệt Dương Tông đã bị Sở Ninh xông qua hơn một nửa, đại trận trấn sơn bị hủy hơn nửa.
Cảnh tượng này chẳng khác gì thần tích.
"Vị mới này của Sở gia, hiện tại tu vi đến bậc nào rồi?"
"Địa Vũ có danh xưng ngàn lưỡi đao, hay là Vũ ung dung tự tại?"
Trong đám người, đôi môi của các tu giả run rẩy, nhận thức đến mấu chốt của vấn đề.
Nếu không có tu vi cực mạnh mẽ, hoặc thân phận kính trọng.
Sao có thể khiến cường giả như Nhân Đồ cam tâm làm một hộ vệ?
So với Nhân Đồ, Sở Ninh càng có vẻ sâu không lường hơn, huyết khí không hiện, không ai có thể nhòm ngó cảnh giới của đối phương.
Trên Tông Đạo, tiếng gào thét biến mất dần.
Mây mù cuồn cuộn cũng biến thành màu đỏ sẫm.
Ngàn vị đệ tử thủ hộ Tông Đạo, giờ chỉ còn hai trăm người vẫn có thể đứng thẳng.
Đối mặt với Sở Ninh đang bước tới, bọn họ dần lùi về sau, hơi lạnh xông thẳng lên đầu óc.
Võ kỹ bọn họ tu luyện là vật trân quý của đại giáo, huyền ảo khó lường.
Mà Nhân Đồ.
Dường như không biết võ kỹ, nhưng mỗi một kích đều là sát chiêu!
Đó là kỹ thuật giết người chân chính!
Bóng ma tử vong phá hủy phòng tuyến tâm lý của bọn họ.
"Trong cơ thể người này hình như có nội tức, hẳn là cường giả Vũ Cảnh, chúng ta không ngăn cản nổi, đi mau!"
Hai trăm đệ tử Liệt Dương Tông vô cùng kiêng kỵ Nhân Đồ, nhanh chóng thoát khỏi Tông Đạo.
Oành!
Sở Ninh đạp một chân xuống, nấc thang cuối cùng ầm ầm sụp đổ.
Ngay lập tức.
Đại trận trấn sơn biến mất, lộ ra Tông Đạo bừa bãi lộn xộn.
Sở Ninh mang theo phụ thân và muội muội, chỉ dùng thời gian chừng hai trăm lượt hô hấp đã đi ngang qua Tông Đạo Liệt Dương Tông, giẫm nát đại trận trấn sơn.
Ánh nắng chiếu xuống trên người Sở Ninh, mạ một lớp vàng rực lên người hắn.
Ngay phía trước hắn là một quảng trường nền bạch ngọc.
Đây là quảng trường trung ương của Liệt Dương Tông, như một đám mây nằm ngang, trên đó có mấy ngàn người đang đứng.
Cầm đầu là mười lão già, biểu cảm của bọn họ hoặc là âm trầm, hoặc là xanh mét.
Khoảnh khắc Sở Ninh hiện thân trên quảng trường, sát ý lành lạnh hội tụ như biển lớn.
"Vương Thanh Phong!"
"Từ Phúc!"
Ánh mắt Sở Nguyên lập tức rơi xuống trên người hai lão già, lồng ngực như đang rít gào.
Chính hai người này đã lừa gạt ông sáu năm, ép khô của cải Sở gia.
Sau khi ông biết được chân tướng, còn đánh trọng thương ông. Sắc mặt ghê tởm của hai trưởng lão này đã khắc sâu trong tim Sở Nguyên, khiến ông cả đời khó quên.
"Chính là tên Sở Ninh khốn khiếp này chữa khỏi tay cụt của ngươi?"
Vương Thanh Phong và Từ Phúc nhìn thấy cánh tay phải của Sở Nguyên thì đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đáng tiếc, kẻ tàn phế vẫn mãi chỉ là kẻ tàn phế, nối liền cho ngươi một đoạn cánh tay thú cũng không thay đổi được sự thật ngươi là một tên tàn phế!"
"Hai con chó già kia, các ngươi làm ra chuyện như thế, thật uổng cho cái danh trưởng lão đại giáo!"
Sắc mặt Sở Nguyên dữ tợn, bàn chân đạp mạnh xuống đất, bắn tới như một viên đạn pháo.
Vẻ mặt Nhân Đồ khẽ biến, ném Lữ Thạch, đi theo.
"Để phụ thân ta tự mình ra trận, ngươi canh chừng là đủ", bờ môi Sở Ninh khẽ nhúc nhích.
Liệt Dương Tông có mười đại trưởng lão.
Vương Thanh Phong và Từ Phúc đứng hàng chót, tu vi ở khoảng Địa Vũ cảnh tầng tám.
Cốt tủy của Cốt Hỏa Vượn chẳng khác gì trân bảo.
Trong một đêm đã khiến Sở Nguyên nhảy qua ba bậc thang, bước lên Địa Vũ cảnh tầng tám, hiện tại vẫn còn đang dung hợp với cốt tủy, thực lực vững bước tăng lên, hoàn toàn không sợ hai người này.
Hắn mang phụ thân trèo lên Liệt Dương Tông, vốn là để tiêu trừ tích tụ trong lòng đối phương.
Nếu phụ thân muốn tự tay báo thù, hắn đương nhiên sẽ không ngăn cản.
Trong chớp mắt.
Sở Nguyên đã đánh với hai vị trưởng lão.
Huyết khi Sở Nguyên cuồn cuộn như sóng triều, cánh tay phải quấn quanh ánh lửa, tiếng vượn gầm vang vọng, khiến Vương Thanh Phong và Từ Phúc luống cuống tay chân, sợi tóc cháy đen.
"Huyết khí thật là mạnh mẽ!"
"Tu vi của Sở Nguyên này thế mà cũng đạt tới Địa Vũ Cảnh tầng tám!"
Trên quảng trường, ánh mắt của các đệ tử và trưởng lão Liệt Dương Tông đều rơi xuống trên cánh tay phải của Sở Nguyên, khuôn mặt khiếp sợ.
Một kẻ tàn phế với kinh mạch vỡ nát, gãy mất một cánh tay, hiện giờ chẳng những khôi phục, mà tu vi còn tiến nhanh, có thể một mình chiến đấu với hai vị trưởng lão Liệt Dương Tông bọn họ.
"Vương trưởng lão, Từ trưởng lão, chúng ta tới giúp các ngươi!"
Lập tức, có hơn mười vị đệ tử nhảy lên, thẳng về phía Sở Nguyên.
Ầm!
Tiếng dòng khí kinh khủng đột nhiên vang lên, chỉ thấy Sở Ninh xách Lữ Thạch lên, quét ngang một cái, hơn mười vị đệ tử này đồng loạt kêu thảm thiết bay ngược ra thật xa, không có động tĩnh.
"Phụ thân ta đang tự tay báo thù, ai dám tới, kẻ đó chết!"
Sợi tóc Sở Ninh bay múa, kéo Lữ Thạch máu thịt be bét tiến lên, vết máu vương đầy đất.
Cảnh tượng này khiến đệ tử ở đây không cầm lòng được mà run lên, ánh mắt của tám trưởng lão đều rơi trên người Sở Ninh.
Sở Ninh hung hăng.
Trước tiên xông lên Tông Đạo, lại dùng Lữ Thạch làm vũ khí, muốn đối đầu trực tiếp với Liệt Dương Tông!
Nhất thời.
Toàn trường yên tĩnh, không ai dám lên trước.
"A!"
"Lữ Tinh Thần, ngươi còn không hiện thân sao?"
Sở Ninh nhìn quanh, bàn tay vung lên.
Lữ Thạch be bét máu thịt bị hắn ném xuống dưới chân.
"Đại ca, cứu ta..."
Lữ Thạch suy yếu mở miệng, nhưng gã ta chưa kịp nói xong.
Oành!
Sở Ninh đạp một chân xuống, lồng ngực Lữ Thạch nổ tung, máu tươi tung tóe.
Lữ Thạch ép buộc Sở Dao, lại tổn thương Lâm Lan Chi, sao có thể sống sót.
Sở Ninh hắn trèo lên Liệt Dương Tông, người hắn muốn giết còn lại Lữ Tinh Thần!