• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tận cùng phía đông Xóm Nghèo, nơi được bao phủ bởi rừng rậm của Thiên Sơn, xuất hiện từng đống, từng đống nhà lớn, tựa như nhà kho của thế kỷ trước được dựng lên. Chỉ bất quá, hầu như mọi thứ đều được cải tạo lại hoàn toàn mới, nhìn càng giống trại tập trung của binh sĩ thời xưa.



Toàn bộ khuôn viên được bao quanh bởi từng hàng rào sắt cao quá 3m, dùng để bảo vệ nơi này khỏi thú hoang của cánh rừng.



Mặc dù đã là đêm muộn, nhưng bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng, dù ở rất xa cũng có thể nhìn thấy tới.



“ Tốt lắm, mọi người xác nhận lại một lần nữa, kiểm tra xem vật dụng đã đầy đủ hết chưa?”



Đứng tại trên đài cao, Vô Trần một tay vòng qua ôm lấy vong eo mảnh khảnh của Diệu Nhược Y, hướng bên dưới lớn tiếng hỏi.



“ Xôn xao, Xôn xao”



Phía dưới loạn thành 1 đoàn, không ngừng truyền tới âm thanh nháo nhác. Đứng bên cạnh Vô Trần, Diệu Nhược Y bật cười. Mặc dù đã cố gắng rất nhiều, nhưng dù sao không phải đã từng là nô lệ, cũng là trẻ mồ côi. Gần 4000 đứa trẻ phía dưới, lớn nhất cũng chỉ 12 tuổi, nhỏ nhất thậm chí mới hơn 8 tuổi, muốn trong vòng ngắn ngủi 3 tháng, huấn luyện bọn chúng hữu hình hữu dạng, thì là không thể nào. Có thể ngăn nắp, nề nếp, tuân theo mệnh lệnh cùng quy củ, đã là rất rất tốt rồi. Cũng vậy, dù sao cũng không phải thực sự đánh nhau với dị chủng, cũng chưa phải rất vội vàng.



Hầu hết bọn chúng đếu không có tên, chính vì vậy, như một phần thưởng, đối với những người hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao, không những sẽ được phân bổ vào những vị trí cao hơn, đồng thời cũng được ban cho tên gọi, ngoài ra, sẽ được ban cho danh hiệu nếu làm ra cống hiến lớn cho tổ chức. Đây là Vô Trần dựa vào chế độ quý tộc, bình dân mà làm ra.



Tổng cộng có 10 cấp bậc, phân biệt là các màu sắc: Hôi(0) , Bạch(1000), Thanh(10000), Lục(5 vạn), Lam(20 vạn), Hoàng(500 vạn), Tử(1000 vạn), Hắc(1 ức), Xích(10 ức), Hồng (Vô Trần).



Hôi cấp thấp nhất, là dành chưa những người chưa có tên gọi riêng biệt của từng người. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, điểm công hiến đã đạt đủ yêu cầu, lên tới Thanh sắc cấp bậc sẽ được ban cho tên gọi. Tiếp đó lên đến hoàng sắc sẽ được ban cho danh hiệu. Cấp bậc càng cao, quyền lợi cùng nghĩa vụ càng lớn.



Nhiệm vụ được chia làm 8 cấp bậc là E, D, C, B, A, S, SS, SSS. E cấp dễ dàng nhất, hầu hết là những nhiệm vụ hỗ trợ sinh hoạt, đạt được điểm cống hiến cũng là ít nhất. Ngược lại, SSS cấp chính là khó khăn nhất, đạt được điểm cống hiến cũng sẽ là nhiều nhất, thậm chí sẽ còn những phần thưởng trân quý ngoại ngạch khác.



Sẽ có một bộ phận có nhiệm vụ tổ chức, tổng hợp, phân loại cấp độ các nhiệm vụ. Sau đó giao đến cho các thành viên của tổ chức. Ngoại trừ những nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành hàng ngày, thành viên tổ chức cũng có thể nhận thêm nhiệm vụ để nhận được càng nhiều điểm cống hiến, càng sớm được thăng cấp.



Bởi vì cấp bậc có cao hay không, ảnh hưởng trực tiếp đến quyền lợi cá nhân của mỗi thành viên. Nếu như nói Hôi sắc chỉ có thể được phân phối ở tại phòng chung, 10 người 1 phòng, một ngày thời gian ngoại trừ ăn, ngủ,nghỉ, toàn bộ đều phải làm viêc, không được thư dãn.



Vậy thì lên đến Bạch Sắc cấp bậc, vẫn là 1 phòng 10 người nhưng bù lại một ngày lại có 30 phút thời gian hoạt động tự do.



Lên đến Thanh Sắc, ngoại trừ đạt được tên gọi là, sẽ được phân phối 5 người một phòng, một ngày cũng có 1 tiếng thời gian hoạt động tự do.



Cứ như vậy lên tới Hoàng Sắc, ngoại trừ tên gọi sẽ được ban cho 1 danh hiệu, chính thức làm là trụ cột của tổ chức, sẽ được phân phối 1 mình một phòng, thời gian hoạt động tự do không hạn chế, nhưng lại không thể đi ra ngoài.



Chỉ khi nào lên tới Hắc sắc, mới có thể tự do đi lại, tự do khống chế sinh mệnh bản thân trong tay, không bị tổ chức ước thúc quá nhiều. Tất nhiên, để có thể lên tới cấp bậc này, trung tâm là không thể bàn cãi.



Bởi vì tất cả bọn trẻ đều đã từng là nô lệ hoặc là trẻ mồ côi, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đối với người nhận nuôi là Vô Trần, dù có đặt ra điều kiện hà khắc hơn nữa bọn chúng cũng sẽ không phàn nàn. Chưa nói đến Vô Trần cũng không phải thực sự đối với bọn họ như nô lệ, mà chỉ cần làm việc sẽ được ăn no, mặc ấm. Cho bọn hắn cơ hội cạnh tranh công bằng, cho bọn hắn cơ hội phấn đấu, cho bọn hắn cơ hội nhìn thấy tự do, bọn hắn sao có thể có ý kiến?



Mà kể cả bọn hắn muốn có ý kiến cũng không được a, “sinh tử khế ước” của bọn chúng đều nằm trong tay Vô Trần, dù Vô Trần bắt bọn trẻ một lần nữa làm nô lệ, bọn chúng cũng không cách nào phản kháng.



Bọn trẻ bởi vì hoàn cảnh nên tất cả đều trưởng thành hơn so với tuổi tác rất nhiều, biết được cơ hội quý giá, vậy nên đối với vấn đề này, Vô Trần ngược lại yên tâm vô cùng, không lo bản thân đặt ra ước thúc mà dẫn đến bọn chúng phản cảm.



Hiện tại hầu hết tất cả bọn trẻ đều là hôi sắc thành viên, chỉ có 20 người, có thiên phú tốt nhất, được Vô Trần đặc cách thăng lên làm Bạch sắc thành viên, nhưng cũng chỉ là tạm thời, nếu như bọn chúng không cố gắng, tùy thời đều có thể bị đánh xuống làm hôi sắc thành viên, để người khác lên thay.



Lần lượt 20 đứa trẻ bạch sắc cấp bậc đi lên thông báo đã hoàn toàn sẵn sàng, Vô Trần hài lòng gật gật đầu.



“ Mọi người trên tay đều đã có bản quy hoạch hướng dẫn cụ thể, cứ dựa theo đó mà làm. Một tuần sau tập hợp báo cáo kết quả. Cứ như vậy đi. Bây giờ mọi người trở về phòng, đợi đến 10h, “Sáng Thế” chính thức open sever thì chính thức bắt đầu. Tốt lắm, ta chúc mọi người thuận lợi, có thể nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, đạt được cấp bậc càng cao, nhanh chóng trở thành trụ cột vững vàng của Táng Địa”



Phía dưới đồng loạt vang lên một tràng pháo tay, Vô Trần cười nhẹ nhàng, dẫn theo Diệu Nhược Y đi vào bên phòng trong.



Bên trong phòng, đang đứng một thanh niên, toàn thân đen sạm, mắt to, mũi cao, nổi bật với 4 chiếc răng nanh cực kỳ dài, cực kỳ sắc bén, không phải Mục Dã thì còn có thể là ai?



Thân thủ Mục Dã tốt như vậy, phản ứng thần kinh cũng rất tốt, so với bất kỳ đứa trẻ nào ngoài kia đều tốt hơn rất nhiều. Mà lại bởi vì nhiều năm sống cùng các loài động vật, đối với bọn chúng đã rất quen thuộc. Vừa vặn, Vô Trần có một ý định, cần nhờ đến Mục Dã đi thực hiện. Tự nhiên sẽ không thể để hắn tiếp tục lông bông bên ngoài.



“ Tiểu Dã, đợi có lâu không?”



Sau khi xác định quan hệ với Diệu Nhược Y, thái độ của Mục Dã đối với Vô Trần cũng đã thay đổi, không còn đề phòng như trước, đối với lời nói của Vô Trần vẫn rất nghe lời. Tất nhiên, đó là không có sự tác động của Diệu Nhược Y. Vô Trần có thể chắc chắn rằng, nếu như Diệu Nhược Y khiến Mục Dã giết hắn, Mục Dã tuyệt đối sẽ không chút do dự mà làm theo. Bất quá, ai bảo bây giờ toàn bộ từ cơ thể, trái tim, linh hồn của Diệu Nhược Y đều thuộc về Vô Trần đâu, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không xảy ra. Tất nhiên, không có gì là hoàn toàn chắc chắn, nhưng đợi đến lúc chuyện đó có thể xảy ra, thì Vô Trần đã mạnh hơn Mục Dã quá nhiều lần rồi. Lúc đó, hắn lại không còn cần quan tâm đến rốt cuộc Mục Dã nghe lời hắn hay Diệu Nhược Y.



“ Kh…,Không C…,Có gì”



Mục Dã khó khăn, ngượng nghịu nói. Vẫn như vậy, dù đã sống hơn hai năm tại thế giới loài người, nhưng hầu hết thời gian của hắn đều dành để đi săn, nên phát âm vẫn còn rất khó khăn. Tuy nhiên, nghe hiểu người khác nói thì lại không có vấn đề gì, và Vô Trần chỉ cần như vậy là được. Vô Trần đã chuyên môn vì Mục Dã sắp xếp một “thư ký” riêng, hướng dẫn hắn làm theo những gì Vô Trần đã sắp xếp từ trước. Đối với Mục Dã, Vô Trần đặt kỳ vọng rất cao, với thiên phú như vậy, hắn có khả năng rất lớn trở thành đại thần, thậm chí chủ thần cấp bậc chức nghiệp ngoạn gia.



“ Như vậy, một chút nữa, sau khi đệ trở về phòng, Nguyệt Lan sẽ hướng dẫn kỹ càng cho đệ những bước cần chuẩn bị tiếp theo”



Bởi vì nhiều như vậy thành viên, Vô Trần không thể để Diệu Nhược Y phụ trách sinh hoạt cho tất cả được. Vì vậy, hắn đã chọn lựa kỹ càng hơn 300 nữ hài 15,16 tuổi, đều là nộ lệ xuất thân, nhưng nấu ăn, giặt giũ…v.v, những việc nội trợ đều là tay hảo thủ. Một mặt phụ trách sinh hoạt cho toàn bộ mọi người, một mặt phụ trách những công việc linh tinh. Dù sao, một mình Vô Trần sao có thể lúc nào cũng chú ý đến tiểu tiết? Hắn chỉ có thể vạch ra đại cục, còn chấp hành chi tiết lại cần người đến làm.



Nguyệt Lan là một tiểu nữ hài 16 tuổi, nhìn qua đặc biệt trầm ổn, cũng rất nhanh nhẹn, hoạt bát. Vì vậy, Vô Trần ngoại trừ để nàng chăm sóc sinh hoạt cho Mục Dã, còn có một nhiệm vụ là hướng dẫn hắn làm theo những lời mà Vô Trần giao phó.



Đối với nữ hầu gái này, Vô Trần cũng rất hài lòng, không chỉ bởi vì nàng rất trung tâm, còn mà vì sự thấu hiểu lòng người cùng với trí thông minh đáng kinh ngạc của nàng. Có thể nói, ngoại trừ bản thân, Vô Trần chưa gặp một người nào đầu óc lại nhanh nhạy như nàng.



“ Chủ nhân, ngài cho gọi ta sao?”



Một nữ hầu gái từ bên ngoài bước đến, chính là Nguyệt Lan trong lời nói của Vô Trần.



“ Ân, ta giao Mục Dã lại cho người, dẫn đệ ấy đến phòng S3, sau đó hướng dẫn đệ ấy làm theo những gì ta nói, rõ sao?”



“Vâng, nô tỳ đã rõ”



Nguyệt Lan hơi hơi cúi đầu, tỏ vẻ đã biết. Vô Trần nhìn vào đôi mắt sáng ngời, đầy trí tuệ kia, gật gật đầu.



Lúc đi qua Mục Dã, Vô Trần vỗ vỗ bả vai hắn:



“ Cố gắng lên tiểu Dã, Đại ca, Nhược Y tỷ đều nhờ đệ rồi”



“ T…,Tốt t..t..a,ta đ..ã biết”



Mục Dã gật thật mạnh đầu, gian nan nói. Lời của Vô Trần hắn có thể không nghe, nhưng nếu đó là ý của Nhược Y tỷ, dù chết, hắn cũng sẽ hoàn thành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK