• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Tinh, Thiên Hải Thành Phố, Xóm Nghèo.



Vô Trần bật mạnh một cái, trượt dài về phía bên trái, tay trái chống xuống đất,tay phải nhanh nhẹn vơ lấy chân một chiếc cũ nát ghế gỗ, vung mạnh về phía Tiêu Vũ. Cả quá trình diễn vô cùng nhịp nhàng, không một động tác thừa. Nhìn biểu hiện khinh ngạc có phần bối rối trong mắt Tiêu Vũ, Vô Trần như đã nhìn thấy hình ảnh tên nam nhân thần bí này đầu rơi máu chảy.



Ngay tại khoảng khắc chiếc ghế gỗ cách người Tiêu Vũ còn một đoạn rất ngắn, không ngờ tên nam tử Vô Trần đã từng cảm nhận thấy mùi vị tử vong trên cơ thể hắn này, lại lấy hai tay ôm đầu, ngồi “phịch” xuống đất, kinh hoảng hét lớn:



- aaÁ…! Là ta, dừng tay, là ta đây.



Thanh âm nữ nhân quen thuộc vang lên, Vô Trần giật mình, vội vàng cưỡng ép thân thể dịch chuyển, ghế gỗ sượt qua đầu Diệu Nhược Y đập mạnh vào tường, chia năm xe bảy, tạo ra một tiếng “ầm” to lớn.



Vô Trần ngạc nhiên đến ngây người, nhìn nam tử trước mặt này, thân hình, giọng nói, khí chất lúc trước đúng là Tiêu Vũ không sai, bất quá, thanh âm vừa nãy vang lên, tuyệt đối là tiểu cô nương đã cứu hắn, điều này Vô Trần cũng có thể khẳng định.



- Sột Soạt,Sột Soạt



Chỉ thấy “Tiêu Vũ” lấy từ trong người một chiếc khăn trắng, sau đó nhỏ vài giọt dung dịch bạch sắc rồi lau lên mặt. Từ một nam tử có phần lãnh khốc, lập tức biến thành thanh thuần động lòng người, ngây thơ ngờ nghệch cô gái nhỏ, không phải Diệu Nhược Y thì có thể là ai?



Vô Trần hai mắt mở to, kinh ngạc thật lâu không thể định thần lại. Nét mặt có thể dễ dàng nhờ đến công nghệ cao để biến đổi, điều này hắn biết, bất quá để biến đổi chiều cao, hình dạng, kích thước, khí chất, thói quen,… một cách tức thì như Diệu Nhược Y làm thì lại vô cùng khó khăn, có thể nói là không thể nào. Bất quá, Diệu Nhược Y lại để hắn mở rộng tầm mắt. Quả nhiên, nhân loại liên minh, kỳ nhân dị sĩ nhiều vô số kể, Vô Trần hắn không nghĩ tới, cũng không đồng nghĩa tới việc nó không tồn tại.



Bất quá, cổ nhân vẫn có câu, họa vô đơn chí, phúc bất song hành. Đang tại lúc Vô Trần vươn tay đỡ lấy Diệu Nhược Y, một cái huyết sắc quang ảnh, tựa như một đạo mũi tên, phá cửa, lao tới.



Vô Trần toàn thân lông tơ dựng ngược lên, cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ôm lấy thân thể Diệu Nhược Y, ngã nhào về phía trước, lăn lộn hai vòng trên mặt đất.



Không thể không nói, mặc dù sở hữu khuôn mặt phì đô đô đáng yêu tựa như tiểu nữ hài 12,13 tuổi, nhưng thân hình của Diệu Nhược Y lại không tiểu chút nào, Vô Trần thông qua “va chạm kịch liệt” có thể thoáng cảm nhận được, các bộ vị quan trọng của nàng so với Tử La Lan cũng tuyệt đối không thua kém. Chỉ là “cự vật” khủng bố như vậy, không biết Diệu Nhược Y làm sao có thể giấu được ánh mắt người nhìn, biến hóa thành Tiêu Vũ như vậy nam tử thân thể, thành công lừa gạt Vô Trần hắn.



Bất quá, Vô Trần cũng không có tại đề tài này quanh quẩn quá lâu. Huyết ảnh tập kích Vô Trần thất bại, tứ chi chạm đất, “Két,Két” kéo lê một đoàn dài chừng 3m trên mặt sàn, rồi va mạnh vào tường. Chỉ là, dường như “nó” cũng không cảm thấy đau đớn, lập tức quay đầu, hai mắt đỏ sọc, không ngừng “gầm, gừ” đe dọa Vô Trần, hung quang lộ rõ.



- Dừng tay, tiểu Dã, là ta.



Nằm trong lòng Vô Trần, Diệu Nhược Y không ngừng cựa quẩy. Vô Trần bởi vì khẩn trương, nghĩ rằng tổ chức thần bí tìm tới cửa, ôm Diệu Nhược Y thật chặt, khiến nàng không thể thoát ra ngay được. Chỉ đành phải bất đắc dĩ hướng phía trước hô lớn.



Huyết sắc thân ảnh thân hình khựng lại, vẻ mặt nghi ngờ không thôi nhìn về phía “nam tử” đang bị Vô Trần ôm trong lòng. Vô Trần thấy vậy, lập tức hiểu ra vấn đề. Vội vàng thả lỏng hai tay, buông ra Diệu Nhược Y.



Trói buộc thân thể được giải phóng, Diệu Nhược Y cũng không quản được bản thân bị Vô Trần chiếm hết tiện nghi, vội vàng bò dậy, hướng huyết sắc thân ảnh chạy tới:



“ Tiểu Dã, là ta, Y Y tỷ a, hắn không phải người xấu, là ta trêu chọc hắn một chút mới khiến sự việc thành ra như vậy, không cần khẩn trương, không cần khần trương”



Giống như dụ dỗ tiểu hài tử, Diệu Nhược Y không ngừng xoa đầu thanh niên nhân, dịu giọng an ủi. Hình ảnh một “tiểu nữ hài” 12,13 tuổi, xoa đầu an ủi một thanh niên 20 tuổi, quả thực vô cùng quái dị. Bất quá, Vô Trần trải qua 2 lần thần kinh căng cức cực độ, đã không còn sức lực để ý tới, cơ thể tựa như bùn nhão, vô lực dựa vào tường, không ngừng thở dốc.



Đừng nhìn quá trình tựa như đơn giản, không xảy ra thực chất chiến đấu, nhưng hao tổn so với chiến đấu bình thường lớn hơn rất nhiều. Không nói thể chất chịu trọng thương, còn chưa hoàn toàn bình phục, tinh thần bởi vì Văn Nhân Hiển đánh trúng, dù không biết vì nguyên do gì, hắn còn có thể sống sót, bất quá không thể phủ nhận một điều, tinh thần lực của hắn hao tổn vô cùng nghiêm trọng.



Nói tóm lại, bởi vì nhìn thấy hình ảnh không thể nhìn, nghe thấy thanh âm không thể nghe, biết được thông tin không thể biết, Vô Trần không thể không nâng cao cảnh giác, tựa như chim sợ cành cong, lo lắng “thần bí thế lực” phát hiện ra điều gì.



Sau khi được Diệu Nhược Y an ủi, “tiểu dã” thanh niên tinh thần đã ổn định, không còn đối với Vô Trần tỏa ra sát khí, bất quá hai mắt vẫn không ngừng lập lòe hung quang ẩn hiện. Đối với điều này, Vô Trần cũng chỉ có thể bất lực nhún nhún vai, dù sao, cũng là hắn không cẩn thận “độc chiếm của quý” của hoang dã thanh niên mà.



Thanh niên nhân, tuổi chừng hai mươi, toàn thân trên dưới vết sẹo chằng chịt. Vô Trần nhìn thật kỹ cũng không tìm ra từ hắn một chút da thịt lành lặn. Da bởi vì bắt nắng mà trở nên đen sạm lại. Khuôn mặt đồng dạng cũng có 3 vết sẹo dài, vắt ngang giữa chán, làm cho thanh niên nhìn qua vô cùng hung ác. Bộ dáng của hắn cũng không phải rất bình thường. Người không phải rất cao, chỉ khoảng 1m75 trở xuống, nhưng tay chân lại đặc biệt dài. Không biết vì sao, nhưng Vô Trần lại cảm giác thanh niên trước mắt đặc biệt hoang dã, cảm thấy hắn di chuyển bằng tứ chi có khi còn thuận lợi, quen thuộc hơn là di chuyển bằng hai chân. Chỉ là đối với vấn đề tế nhị như vậy, Vô Trần cũng không dám đường đột hỏi ra miệng, biết sao được, nam thanh niên này có hay không lại đột nhiên nhảy lên tấn công hắn? Đến lúc đó, Vô Trần muốn kêu oan cũng không biết tìm ai để khiếu nại.





Trải qua một buổi sáng bình yên, cuối cùng Vô Trần đã đại khái hiểu được tình cảnh của bản thân. Nơi đây quả nhiên là xóm nghèo, Thiên Hải thành phố. Sau khi bị Văn Nhân Hiển đánh trúng, rơi xuống Tô Giang, Vô Trần được Diệu Nhược Y mang trở về tiểu y quán của nàng, đồng thời cứu sống hắn. Nói ra cũng thật trùng hợp, Diệu Nhược Y là người duy nhất thông thạo y thuật tại xóm nghèo, có thể nói, gần một nửa dân cư xóm nghèo đã từng nhờ qua nàng khám chữa. Bất quá, cũng không thể phủ nhận được y thuật của nàng thực sự quá tốt rối, làm người lại đặc biệt hiền lành, chu đáo, phí tổn cũng rất thấp, chính vì vậy, Diệu Nhược Y vô cùng được người dân xóm nghèo hoan nghênh. Biết được điều này, Vô Trần thầm thở phào nhẹ nhõm. Chân trái của hắn, chính là được nàng “tiện tay” chữa trị một thể. Theo như lời của Diệu Nhược Y, nếu không phải gặp được nàng, Vô Trần là tuyệt đối yên phận thành thành thật thật làm phế nhân một đời đi thôi.



Đối với cái này, Vô Trần cũng chỉ cười nhạt, không cho là đúng, không nói thời đại này công nghệ kỹ thuật phát đát, chỉ tính riêng dị năng cũng là ngàn vạn chủng loại, hắn cũng không tin không có loại nào có thể chữa trị được cho hắn.



Về phần huyết sắc thân ảnh thực tế chính là một cái có phần dã tính thiếu niên, Mục Dã, đồng dạng tại một năm trước, được Diệu Nhược Y cứu sống khỏi “khu rác thải” của xóm nghèo. Nghe Diệu Nhược Y kể lại rằng, Mục Dã từ nhỏ bị cha mẹ ruột bỏ rơi bên trên Thiên Sơn, điều kỳ lạ chính là hắn không những không bị thú hoang giết chết, mà ngược lại còn được toàn bộ bọn chúng thay phiên nuôi nấng. Chỉ là tại 2 năm trước, Mục Dã được một nhóm thợ săn “cứu sống” ra ngoài. Bất quá, hắn dã tính khó thuần, lại không hiểu ngôn ngữ nhân loại, sau khi sát hại 3 người thợ săn, trốn đi, thì lại bị một đội buôn nô lệ đi ngang qua bắt được, ý định đem về thuần phục rồi bán với giá cao. Nhưng là đám người của đội buôn nô lệ càng sử dụng biện pháp mạnh, thì Mục Dã càng phản kháng mãnh liệt. Tại một lần “không may” làm bị thương thiếu chủ của đội buôn nô lệ, Mục Dã bị đánh gần chết rồi bị vứt bỏ tại “khu rác thải”. Là mẹ nuôi của Diệu Nhược Y đi qua nhìn thấy, mang về nhà cứu sống. Kể từ đó, Mục Dã cực độ ỷ lại Diệu Nhược Y cùng mẹ nuôi nàng. 1 năm trước, sau khi mẹ nuôi Diệu Nhược Y bởi vì tuổi cao mà mất, Mục Dã cũng thương tâm thật lâu.



Trải qua 2 năm sống cùng Diệu Nhược Y cùng mẹ nuôi nàng, Mục Dã đã không còn hoang dại như trước, đã hiểu được sinh hoạt của nhân loại văn minh, cách biết ngôn ngữ cũng đã không còn. Chỉ là, ít nhiều, bởi vì thể chất quan hệ, những khi cần phải hoạt động kịch liệt, Mục Dã cũng không tránh khỏi sử dụng “thú hình” để di chuyển.



Ngày bình thường, Diệu Nhược Y ở nhà bốc thuốc cứu người, Mục Dã thì lên rừng săn thú, 1 tuần, nửa tháng mới trở về nhà. Không may cho Vô Trần là đang tại lúc Mục Dã đi săn trở về, thì nghe thấy tiếng động kịch liệt bên trong y quán, hung tính sau thời gian dài lắng động, lại bởi vì “nghịch lân” bị chạm mà lần nữa bộc phát. Sự việc tiếp theo chính như bên trên. Nếu không phải Mục Dã thông qua hương khí mà nhận ra Diệu Nhược Y, thì Vô Trần tuyệt đối là thịt nát xương tan, thi cốt vô tồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK