“Ca, ngươi đã trở về sao?”
Diệu Nhược Y mặc một chiếc tạp dề bó sát thân thể từ trong phòng bếp đi ra.
“Ân”
Vô Trần tiếu ý đầy mặt nhìn người muội muội mới kết nghĩa này. Có thể Diệu Nhược Y ngây thơ, hồn nhiên, thậm chí có nhiều lúc đãng trí cùng có phần ngơ ngẩn, nhưng không thể phủ nhận một điều, nàng ôn nhu, thiện lương cùng cực kỳ ỷ lại tính. Một tháng này, mọi sinh hoạt của Vô Trần đều toàn bộ do nàng chiếu cố, cũng không thấy nàng tỏ ra có chút khó chịu nào, mà ngược lại vô cùng vui vẻ, nhu thuận nghe lời Vô Trần.
“ Nếu như gặp được ngươi từ trước thì thật là tốt…”
Ánh mắt phức tạp nhìn Diệu Nhược Y bởi vì chứng kiến hắn cười với mình mà thẹn thùng, hai má đỏ ửng cúi đầu.
Lấy tay xoa xoa đầu nàng, tựa như anh trai vẫn hay làm với các cô em gái của mình, Vô Trần hít một hơi thật sâu, nói:
“Hôm nay, tiểu y y lại làm cho đại ca món gì a? Thật là thơm, Chỉ ngửi đã thèm chết ta rồi”
“ A, nồi canh của ta…”
Không kịp trả lời Vô Trần, nhớ tới trong bếp nồi canh tối vẫn còn đang nấu dở, Diệu Nhược Y hốt hoảng bừng tỉnh, vội vàng chạy vào trong, để lại Vô Trần bên ngoài ngơ ngác, trăng trối nhìn theo bóng lưng của nàng không ngừng lắc đầu cười khổ.
“ Chính là cái tật hay quên này, sửa làm sao vẫn không hết”
Ngó vào trong bếp, thấy được Diệu Nhược Y còn đang luống cuống bận rộn với nồi canh, Vô Trần cũng không tiếp tục để ý tới nàng. Vừa lúc, bất cứ chuyện gì liên quan đến “thứ đồ vật” kia, hắn cũng không muốn để cho Diệu Nhược Y biết quá nhiều. Những việc nguy hiểm như vậy, biết càng ít đối với nàng lại càng an toàn.
Tiện tay khép cánh cửa lại, Vô Trần tay nhấc lên túi sách, đi vào phòng trong. Có một điều Vô Trần không thể không thừa nhận chính là diện tích mặt sàn của nhà ở tại Xóm Nghèo so với bên trong nội thành thành phố thì rộng lớn, thoải mái hơn rất nhiều. Một căn nhà bình thường như này, cũng có một phòng khách, hai phòng ngủ 1 phòng bếp, nếu tại trong nội thành Thiên Hải thành phố, không có vài chục triệu tín dụng điểm trong tay thì tốt nhất vẫn là đừng nên đề cập tới.
Ngày bình thường, Mục Dã đều vào trong rừng săn bắn, chỉ thi thoảng mới trở về một đêm lại đi ngay, vì vậy, 2 phòng ngủ chia đều cho Vô Trần cùng Diệu Nhược Y mỗi người một phòng. Vô Trần cũng đã ngỏ ý muốn dùng tiền thuê, nhưng sau khi bị Diệu Nhược Y “giận dỗi” một trận, hắn cũng không lại đề cập đến vấn đề này nữa.
Chỉ là một khoản tiền nhỏ, sau này có cơ hội sẽ đền bù lại cho nàng. Đối với điều này, Vô Trần suy nghĩ rất thoáng, không có vì Diệu Nhược Y không nhận mà chủ nghĩa nam nhân trỗi dậy, cảm giác tôn nghiêm bị xúc phạm nghiêm trọng rồi quay đầu bỏ đi. Đó không phải lòng tự trọng mà đó gọi là ngu xuẩn.
Cầm trong tay thứ đồ nhìn qua như là trí năng cá nhân bình thường bị hắn lấy được từ trung tâm thương mại kia, Vô Trần rơi vào trầm mặc. Hắn đã kiểm tra, chiếc trí năng này cũng không có má hóa hày khóa gen gì cả, chỉ cần sao lưu dữ liệu từ thứ này sang trí năng cá nhân của hắn, là hắn có thể nhìn được “bí mật” bên trong, thứ bí mật mà “Vực chủ” thần bí dù có phải giết chết dị năng hoàng cùng bắt buộc phải lấy được. Nhưng Vô Trần lại do dự, hắn sợ rằng chình mình suy nghĩ nhiều rồi, đây chỉ là một cái trí năng hỏng mà thôi. Ai biết được Cổ Minh sẽ có giấu thứ tương tự ở đâu không?
Bất quá, do dự lâu cũng không phải là cách. Mà do dự cũng không phải là tính cách của Vô Trần. Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Để cho lão thiên gia quyết định đi thôi. Nhìn xem rốt cuộc Vận Mệnh của hắn có phải vẫn luôn đen đủi hay không?
“ Tích, Tích”
Từ cánh cửa khép hờ có thể thấy ánh sáng không ngừng lập lòe bên trong phòng. Thanh âm “tích,tích” đều đặn vang lên đồng điệu với nhịp tim của Vô Trần.
Vô Trần ngẩn người, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm đồ vật trong tay, trong đầu lại nghĩ đến sự việc khác.
Nhờ vào dị năng của Diệu Nhược Y mà cơ thể của hắn đã hoàn toàn bình phục, bất quá muốn trở thành thức tỉnh già, thậm chí thức tỉnh dị năng lại là một điều không tưởng. Không có “thiên tài địa bảo”, hoặc phương thuốc bất truyền nào đó thì đừng mơ tưởng. Bất quá, Vô Trần lại biết, bản thân chính mình bắt buộc phải mạnh lên, phải trở thành thức tỉnh giả. Chỉ nghĩ tới thọ nguyên vô tận mà nó mang lại, đã không phải thứ mà Vô Trần có thể cự tuyệt. Chưa nói đến việc, muốn “trả thù” Tả Tuấn, không có sức mạnh là không được đấy.
Vô Trần biết một thứ “đồ vât” có thể trợ giúp bản thân mình thức tỉnh, thứ đồ vật mà Tư Không gia tộc cũng vô cùng thèm muốn, thậm chí không tiếc đánh đổi Tư Không Trích Nguyệt để đoạt lấy. Chỉ cần có thể lấy được “thứ đó”, Vô Trần sẽ triệt để xoay người, trở thành thiên tài, thiên tài mà ngay cả thiên tài xếp hạng thứ 3 trên thiên bảng cũng xa xa không sánh bằng.
“ Tít…! Tít…!Tít…!”
Ánh sáng màu đỏ đã chuyển sang màu xanh báo hiệu sao lưu dữ liệu kết thúc. Vô Trần không kịp chờ đợi, khởi động trí năng cá nhân của hắn, rồi đeo lên người.
“ Hít…hà”
Đầu hơi ngửa ra đằng sau, hai mắt nhắm lại, hít một hơi thật sâu, trong đầu chợt lóe lên thân ảnh của Tử Tà Tình cùng Tả Tuấn. Bất quá, đến khi hai mắt một lần nữa mở ra, chỉ còn lạnh nhạt cùng bình tĩnh. Khóe miệng hơi nhếch, mặc kệ kết quả thế nào, hắn cũng không tin, bản thân mình sẽ thua kém bất cứ kẻ nào.
Não hải đột nhiên đau nhói, kèm theo đó là liên tiếp hình ảnh khắc sâu vào Vô Trần não hải.. Não hải thật đau, đau để hắn hầu như muốn bất tỉnh đi.
Vô Trần khí tức không ngừng yếu bớt, hôn mê trước đó, chỉ cảm thấy, trong lòng bàn tay như có vật gì nóng lên, cảm giác thật ấm áp.
Vô Trần không hề hay biết, tại hắn hôn mê thời khắc đó, đồ vật nhìn giống như trí năng kia giống như bụi trần, mục nát, tan rã, phiêu tán trong không khí, một đạo hồng quang lóe lên rồi chui vào cơ thể hắn.
Hắn làm một cái ngắn ngủi mộng, trong mộng, chính mình thân ở một cái vô biên hỏa hải. Trước mắt, là hư không mù mịt, lửa cháy vô biên không thấy cuối.
“ Thật nóng! Thật nóng”
Thân thể càng ngày càng lửa nóng, cảm giác như vị trí đan điền không ngừng đốt cháy. Thống khổ đến hắn không ngừng rên rỉ, dục hỏa không ngừng sinh sôi trong lòng.
Trong đầu hình ảnh không ngừng chạy qua, để Vô Trần trong cơ thể càng thêm khô nóng khó nhịn.
Sắc mặt đỏ lên, da dẻ nóng bỏng, hắn đã cách cái chết không xa.
Trong lúc hoảng hốt, Vô Trần chỉ cảm thấy, trong lòng chính mình, chui vào một cái thân thể lạnh lẽo kiểu nhuyễn.
Như hạn hán gặp mưa rào, cảm giác thoải mái khiến Vô Trần không nhịn được phát ra từng tiếng rên rỉ. Mà một thân dục vọng, phảng phất đều tìm được nơi phát tiết, không ngừng thối lui.
Bên ngoài xóm nghèo, bóng đêm càng thêm hắc ám, thiên không nguyệt tụ tinh quần.
Một đêm, xuân sắc đầy phòng.
Sáng sớm, mí mắt dần dần mở ra, nhìn sang bên cạnh thân thể mềm mại, Vô Trần sắc mặt trầm như nước.
Diệu Nhược Y tiểu kiều thân thể, tràn đầy bản thân chà đạp vết tích, trên mặt đệm bằng gấm, còn có một tia vết máu, đặc biệt chót mắt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, khóe mắt còn mang theo tiểu lệ, miệng môi khô khốc còn lưu lại dương dịch của Vô Trần. Toàn thân trên dưới, từ cổ, xương quai xanh, bầu ngực sữa… đều là dấu răng, vết bầm tím.
Hạ thân, càng là một mảnh bừa bộn.
“ Vô Trần a Vô Trân, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì? Nàng chính là ân nhân cứu mạng của ngươi a…” Vô Trần cười khổ.
“ Ca Ca, không muốn chết, Y Y tới cứu ngươi…!”
Miệng không ngừng nỉ non, Diệu Nhược Y là nói mơ, thân thể không ngừng cựa quậy, vô ý thức động vào vết thương trên người, khẽ cau mày vì đau.
Trong giấc mộng, chỉ sợ nàng vẫn chịu Vô Trần tra tấn.
Vô Trần giãy dụa cơ thể, từ trên giường đứng dậy, thương tiếc nhìn Diệu Nhược Y, mang theo hổ thẹn thật sâu, khẽ vươn bàn tay, muốn lau đi nước mắt của tiểu nữ tử.
Nhưng đúng lúc này, não hải bị dòng lũ ký ức không ngừng tàn phá, đau đến mức hắn muốn hồn phi phách tán, cho dù là bình thường hầu cấp dị năng giả, chỉ sợ cũng khó có thể chịu được cơn đau nhức này, nhưng Vô Trần trải qua một lần đau đớn phía trước, đã dần thích nghi được với cơn đau, lại nhìn đến bên thân cô gái nhỏ, cắn răng nhẫn nhịn. Chỉ cần đoạt được truyền thừa, hết thảy đều đáng giá.
Những hình ảnh này bao hàm nội dụng, để Vô Trần đồng tử không ngừng phóng đại, hoảng sợ vô cùng.
Theo càng nhiều thông tin tràn vào đại não, thất khiếu không ngừng đổ máu, để hắn nhớ tới đóa huyết hoa trên nệm kia, hung tính trong lòng đại phát, tàn nhẫn cắn răng. Được đến truyền thừa, đỉnh thiên lập địa, nghịch thiên cải mệnh, là thiên cổ kỳ ngộ, hắn tuyệt sẽ không bỏ qua.
Những ký ức này, liên quan đến vấn đề rất phức tạp, bí mật bên trong cực kỳ sâu xa, thậm chí còn không thiếu đề tài cấm kỵ, động chạm đến tồn tại khủng bố như vậy, chỉ hơi chút sơ xẩy, tuyệt đối là tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
Truyền thừa xong xuôi, Vô Trần cả người thoát lực, ngã nhà vào thân thể mềm mại của Diệu Nhược Y, không thể động đậy, tinh tế sửa lại ký ức trong đầu.
Được đến phần này truyền thừa, hắn tuy não vực khai phá độ vẫn chỉ 5%, nhưng chất lượng lại cao hơn phía trước rất nhiều, dù là Sư Cấp dị năng giả cũng so không hơn được hắn.
Ánh mắt Vô Trần dần dần bình tĩnh, thu được cơ duyên như vậy, quyết không thể nhường cho kẻ khác biết được. Nhất là tổ chức thần bí, nếu không, hắn cũng không biết bản thân sẽ bị sưu hồn đoạt phách hay không nữa.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK