• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mơ mơ màng màng, Vô Trần chậm rãi đem mí mắt tạo ra 1 kẽ hở, chỉ thấy trước mắt vẫn là một mảnh hắc ám, người và vật đều chìm trong bóng tối.



“ Vẫn chưa đến hửng đông sao?”



Có lẽ là do đồng hồ sinh học bị đảo lộn, làm suy nghĩ trong đầu Vô Trần có chút trì độn, cả người uể oải không dậy sức.



Ở giữa trạng thái mông lung, dưới bàn tay lại cảm nhận một mảnh ôn nhuận mịn màng, theo đó còn là vật gì hơi cứng rắn đỉnh đỉnh trong lòng bàn tay, cảm giác vui sướng cực độ phun trào mà lên.

Tiếng hít thở đều đặn từ tai truyền đến, cơ thể hương khí trộn lẫn mùi mồ hôi dũng mãnh lao vào mũi làm hắn có phần tỉnh táo hơn. Theo sau mà đến là cảm giác như có vật gì nặng không ngừng củng củng trong lồng ngực.



“ Hảo nhột, đừng đùa a!! Lại để cho ta ngủ thêm một hồi…”



Mỹ nhân thanh âm mềm nhẹ nỉ non, tuy rằng mơ hồ không rõ, nhưng cũng rất êm tai.

Cái kia kinh thiên động phách mặt đẹp, cái kia quyến rũ đến tận xương khí chất, cái kia nhiếp hồn đoạt phách mĩ nhân chí, cái kia hỏa bạo đến vô pháp tưởng tượng dáng người, cái kia như mộng như ảo làn tóc tím,làm sao mà quen thuộc.

Vô Trần cầm lòng không được, dưới tay bóp thật mạnh.

“ A…!”



Nghe thấy tiếng mỹ nhân kiều mị kinh hô, Vô Trần híp híp mắt hưởng thụ cảm giác đầy đặn từ tay truyền đến.



Tử La Lan bởi vì đêm trước bị Vô Trần hành hạ đến không nhẹ, lúc này vẫn còn có chút mệt mỏi, nay lại bị tên kia nghịch ngợm quấy rầy, nơi nào còn ngủ được.

Chỉ thấy nàng ưỡn người dậy,một tay trống xuống giường, một tay xoa xoa mắt, cả thân thể bại lộ trước không khí làm Vô Trần một bên nhìn xem giống như dính định hồn thuật, hai mắt trân trân nhìn thẳng.



“ Sột Soạt”



Nàng dịch chuyển thân thể tiến sát lại gần Vô Trần, hai cánh tay bạch bạch nộn nộn vòng qua cổ hắn, ấn thật mạnh vào giữa song phong ngẩng cao kia khiến hắn vô pháp hít thở không khí.



“ Tiểu tặc to gan, lại dám nhân lúc bổn cô nương không phòng bị mà đánh lén. Quả thực là vô sỉ đến cực điểm. Ngươi đây là muốn chết sao?”



Bất chợt bị Tử La Lan ôm vào ngực, Vô Trần mũi miệng tràn đầy hương khí,lại nghe thấy lão bà đại nhân nói như vậy, nơi nào không hiểu? Vội vàng xin tha : “ Nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân biết lỗi. Lần sau tuyệt đối không dám nữa a!!.”

Dưới ngực không ngừng bị hơi thở của Vô Trần làm nhột, Tử La Lan bật cười khanh khách, buông lỏng cánh tay. Lại bị Vô Trần bắt được cơ hội, nhào lên không ngừng nhấm nuốt hai trái dưa hấu bằng thịt trước mặt.



Không thể không nói rằng ngực của Thẩm Mộng Vụ thật sự rất hoàn mỹ. Song phong ngẩng cao, căng tròn khổng lồ tưởng chừng muốn đè sập đôi vài gầy. Đặc biệt nhất đồng thời cũng là kích thích nhất vẫn là đôi nhũ hoa hồng hào ẩn sâu dưới cánh hoa kia, giống như thiếu nữ xấu hổ trốn sau lưng cha mẹ mỗi lần gặp người lạ, vô cùng kích thích khơi gợi sự tò mò của người nhìn.



Vô Trần không phải ngực mê, hắn có thể khẳng định điều đó, nhưng mỗi lần ân ái, hắn đều sẽ khởi động bằng cách mút thật mạnh khiễn đôi nhũ hoa kia bại lộ trước không khí, cảm giác giống như vừa khám khá một vùng đất mới đó lại khiến hắn mê luyến cùng cực.



“ Ưm!”



Tử La Lan khẽ rên rỉ, một tay ôm lấy đầu Vô Trần, một tay kia luồn xuống dưới chậm rãi vuốt ve mệnh căn của hắn.

Vô Trần một bên nhấm mút hương sữa ngọt ngào tiết ra từ ngực Tử La Lan, một bên hưởng thụ nàng phục vụ, cảm giác sảng khoái khiến hắn khép hờ đôi mắt. Hình ảnh này rất giống với hình ảnh mụ mụ uy sữa cho con. Quả thực vô cùng chói mắt.



Không biết do cơ địa hay bởi vì sự kiện kia, mà bất kể mang thai hay không, Tử La Lan đều có thể tiết ra sữa, điều này khiến nàng vô cùng khó xử cùng phiền muộn nhưng lại rất được Vô Trần yêu thích.



“ Như thế nào? Tối hôm qua muốn ngươi trả bài đầy đủ, ngươi đều than mệt mỏi muốn đi ngủ trước. Hôm nay, vừa sáng sớm ra lại hưng phấn như vậy rồi hả?”



Mắt hạnh trừng lấy Vô Trần, Tử La Lan hờn dỗi quát.



“ A…!, A…!, Ân, Không phải là ta sợ bị mị lực kinh thiên động địa, khiếp quỷ thần của lão bà đại nhân mê hoặc sao? Hôm nay ta còn một trận đấu quan trọng a, không thể lầm lỗi, không thể lầm lỗi. Thiện tai, thiện tai”



“ Vô sỉ”



Tử La Lan nghe vậy, không nhịn được bật cười, rõ ràng còn rất hưởng thụ, đều không nhịn được mà rên rỉ thành tiếng, vẻ mặt lại trang nghiêm, lời nói thì đường hoàng chính chính giống như nàng mới là người sai ở đây vậy. Lão công nàng không đi làm diễn viên, kể ra cũng làm khó hắn.

Bóp thật mạnh cự vật to lớn đầy gân guốc nóng hừng hực phía dưới, Tử La Làn hừ lạnh một tiếng:



“ Như thế nào? Đường đường là Thượng Đế Chi Thủ, không có gì thoát khỏi lòng bàn tay Thượng Đế Chi Thủ, lại bởi vì một trận thăng hạng mà lo lắng rồi hả?”



“ Hí”

Một cái bóp kia của Tử La Lan khiến Vô Trần không nhịn được hít sâu một hơi. Hắn sợ mình không cầm được mà bắn ra, đến lúc đó lão bà đại nhân không liều mạng với hắn không thể.

“ Lão bà đại nhân tha mạng a, ngài cũng biết trận đấu này ta gặp Đạo Tặc giới đại thần Tuyệt Vọng Chi Thủ, nói không hồi hộp nào có khả năng a!”-Vô Trần cười khổ.



Không phải hắn không tự tin vào bản thân, mà đây gọi là tự biết chính mình. Bởi vì sự kiện kia, một bên chân trái của hắn bị gãy, mặc dù có thể đi lại bình thường, nhưng để sử dụng giả lập cơ giới một cách hoàn mỹ thì còn xa xa không đủ.

Vô Trần sẵn sàng vỗ ngực đảm bảo hắn chính là người có bộ não trâu bò nhất liên minh nhân loại . Thậm chí so với “Quân Dụng Bản Trung Cấp Trí Năng” còn trí năng hơn. Thế nhưng bên trên trung cấp còn có cao cấp, đỉnh cấp thậm chí là chủ não a.

Tại thời đại này, người ta quan tâm là Thiên Phú, Ý Thức cùng Kỹ Thuật. Mà nói cụ thể ra chính là Dị Năng, Não Bộ Khai Phá Độ cùng Thể Chất. Mà không phải ngươi thông minh bao nhiêu, người mạnh mẽ thế nào.

Có một định lý bất biến tại Vũ Trụ Kỷ Nguyên này chính là nhân loại sinh ra chỉ số IQ càng cao, chỉ số thể chất càng mạnh thì càng khó để khai phá não bộ cũng như gen tiềm năng.



Không thể khai phá não bộ tiềm năng cùng thức tỉnh gen tiềm năng đồng nghĩa với việc không thể thức tỉnh dị năng, đồng nghĩa với việc không thể sử dụng cơ giáp chiến đấu cũng đồng nghĩa với việc không thể trở thành cường giả, đồng nghĩa với việc vận mệnh chỉ làm quân cờ cho kẻ khác, đồng nghĩa với việc sinh mệnh bản thân chưa đăng ký chính chủ.



“ Cường Giả Vi Tôn” chính là vạn cổ luật thép, dù thay đổi qua thời đại nào, kỷ nguyên nào thì nó vẫn luôn đúng.







Tinh Thần Lực, Trí Lực của Vô Trần đều cao vượt qua phạm trù nhân loại rất nhiều. Điều này mang tới ưu thế rất lớn cho hắn nhưng cũng đồng thời khiến con đường khai phá trí não của hắn đứt gãy trước khi nó được bắt đầu.

Bù lại, với thể chất bình thường, đáng lý ra hắn có thể dễ dàng thức tỉnh gen tiềm năng, trở thành 1 người gen chiến sĩ, nếu như may mắn thức tỉnh thể chất dị năng thì càng hoàn mỹ. Nhưng trong quá khứ, vì để có thể cứu sống La Tử Lan, hắn chấp nhận buông bỏ cơ hội trở thành cường giả đổi lấy làm một người bình thường chung sống bên cạnh nàng.



“ Thật xin lỗi, nếu không phải bởi vì ta…”



Cảm nhận được sự bất lực của Vô Trần, Tử La Lan thật sâu tự trách. Nếu không phải bởi sự kiện kia, càng nếu không phải bởi vì nàng, Vô Trần tuyệt đối sẽ không bởi vì thể chất thiếu hụt mà cam lòng làm kẻ phía dưới, mà từ 6 năm trước, hắn đã phải trở thành thần thoại bất hủ của giả thuyết thế giới a.

Vô Trần lập tức đánh gãy lời nói của Tử La Lan, không cho nàng tiếp tục nói. Mặc dù Tử La Lan đã bình phục được 3 năm, nhưng mà trước khi xuất viện, bác sĩ cũng có căn dặn kỹ không thể để nàng thương tâm quá độ dẫn đến bệnh cũ một lần nữa tái phát.

“ Ha, Ha, đường đường là Thượng Đế Chi Thủ - Vô Trần Tiên Sinh, mặc kệ như thế nào, qua ngày hôm nay ta tuyệt đối phong thần. Chỉ một cái chân đổi lấy lão bà, quả thực lời vô cùng. Nếu như phải mất thêm một cái chân nữa ta cũng nguyện ý a”

“ Hảo a, ý ngươi là muốn cưới thêm vợ nữa phải không? Quả thực tức chết bổn cô nương, hôm nay không làm chết ngươi, bổn cô nương không là Tử La Lan.”

“ A…!, a…!, nữ hiệp đại nhân tha mạng…”







Kích tình trôi qua, hai cơ thể trần truồng mềm nhũn không còn chút hơi sức nào nằm đè lên nhau, thấy Tử La Lan vẫn còn nhắm mắt hưởng thụ dư âm sau cuộc ân ái, gó má tuyệt mỹ ửng đỏ, Vô Trần cúi đầu hôn nhẹ lên má cô:



“ Chúng ta đi tắm chút đi”



Tử La Lan lười biếng “ ưm” một tiếng, không chịu động đậy, Vô Trần nhấc mông, rút tiểu huynh đệ ra khỏi cơ thể Tử La Lan. Cảm giác trống vắng khiến Tử La Lan cau mày, kinh hô một tiếng, đưa tay ra che không để cho thứ kia chảy xuống giường. Khẽ cắn môi trợn mắt liếc Vô Trần, như oán trách việc tốt y làm, hờn dỗi đẩy hắn ra muốn đi tắm.

Vô Trần lưu luyến từ cơ thể Tử La Lan bò dậy, tay chạm vào đùi cô, mềm mại trơn bóng, không nhịn được thò tay vào khu địa đàng sờ soạng thoáng một lúc. Tử La Lan đứng dậy, lấy khăn tắm bọc lấy người, nhưng một tay che hạ thân, một tay véo cái tay đang không ngừng tác oai tác quái của Vô Trần.

“ Hừ, Hừ, a…! Lên nào”

Vô Trần cười hừ hừ hai tiếng, nhấc bổng bế ngang Tử La Lan theo kiểu công chúa rồi đi vào phòng tắm.

Không bao lâu sau, bên trong lại truyền ra từng đợt thở dốc, cùng tiếng rên rỉ của cả hai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang