“Chuyến bay của chú ong” không thể so sánh với “khúc luyện” đỉnh cao “Feux Follets” được. Cô ta rõ ràng quen biết Mộ Vy Vy, vì sao lại ngu xuẩn đi khiêu chiến một đối thủ mạnh như vậy? Này chẳng phải là tự tìm đường chết, chìa mặt ra bảo người ta đánh sao? Giáo viên âm nhạc Diệp My và hiệu trưởng nhìn Chu Lâm Na không thể đàn được, đang sốt ruột tới mức sứt đầu mẻ trán thì có một cuộc gọi đến. Diệp My nhận điện thoại, lớn tiếng nói, “Là đài truyền hình thủ đô sao, thật ngại quá, Lâm Na còn có chút việc nên chậm trễ. Giờ chúng tôi qua đó ngay đây, khoảng một tiếng nữa thì tới…” Cuộc điện thoại này thực sự là cứu nguy kịp thời. Diệp My nghe điện thoại xong thì vội vàng nói với phóng viên, “Ngại quá, Lâm Na còn có một cuộc phỏng vấn với đài truyền hình, sắp tới thời gian rồi, hay là… chỉ quay tới đây thôi?” Lý do này rất hợp lý, có thể làm cái cớ cho Chu Lâm Na. Phóng viên phỏng vấn liếc nhìn Chu Lâm Na, cười nói, “Quay đến đây chắc là đủ rồi. Nếu Lâm Na vẫn còn cuộc phỏng vấn khác thì chúng tôi không làm phiền nữa.” Kỹ thuật đàn của Mộ Vy Vy quả thực hơn người, nghiền nát được quán quân Chu Lâm Na, nhưng người mà trường trung học Anh Thành đang cực lực ủng hộ là Chu Lâm Na. Hơn nữa bác của Chu Lâm Na là Chu Mỹ Cầm, phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Long Thăng, người đã chào hỏi với tạp chí của họ từ sớm, không những thế, cô ta còn có một người chị họ là tiểu hoa đán đang nổi tiếng - Lê Hinh Nhi. Cô ta chỉ là một phóng viên nhỏ, không thể bởi vì một Mộ Vy Vy mà đắc tội với trường trung học Anh Thành và phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Long Thăng được. Mặc dù Chu Lâm Na không cam lòng, nhưng cũng biết tiếp tục ở lại đây cũng không thể đàn được khúc “Feux Follets”.Mấy người bên cô Diệp cũng là đang giúp cô ta giải vây, vì thế thuận thế đứng dậy nói, “Mộ Vy Vy, bây giờ tôi phải đến đài truyền hình tham gia phỏng vấn, không có thời gian so tài với cô. Lần sau có cơ hội lại nói.” Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên không còn gì để nói, rõ ràng bản thân không đàn được, Chu Lâm Na lại có thể không biết xấu hổ mà nói mình có việc cần phải đi ngay. “Đàn không được chính là đàn không được, lấy cớ làm gì?” “Kỹ năng đàn so với Mộ Vy Vy, một ở trên trời, một ở dưới đất. Cô ta lấy đâu ra mặt mũi mà không ngừng đi phỏng vấn đây đó, tự nhận là thiên tài dương cầm chứ?” … So với bọn họ tức giận bất bình, Cố Vy Vy lại bình tĩnh, chỉ hỏi một câu, “Đồ của tôi đâu?” Mặc dù là một ít đồ không đáng bao nhiêu tiền, nhưng có cả di vật của mẹ và ông ngoại của Mộ Vy Vy, cô nhất định phải lấy lại. “À, đã giúp cô gửi về nhà họ Lê rồi. Nếu cô muốn thì về nhà lấy đi.” Chu Lâm Na nói xong, cao ngạo rời khỏi. Cố Vy Vy cắn răng. Cô ta rõ ràng biết cô đã rời khỏi nhà họ Lê, lại cố ý gửi đồ đạc của cô về nhà họ Lê. Cô đang nghĩ làm thế nào để lấy lại đồ đạc từ nhà họ Lê thì đột nhiên có hai cô gái chặn đường. Cô gái búi tóc kiểu củ tỏi kích động gọi to, “Cha, đuổi kịp cha rồi.” “…” Cố Vy Vy giật giật khóe miệng, cha là cái quỷ gì? “Từ lúc cô đàn khúc “Feux Follets” nghiền nát Chu Lâm Na thì cô chính là cha của tôi.” Lạc Thiên Thiên, cô gái có mái tóc ngắn trợn mắt nhìn cô bạn Kỷ Trình đang gọi cha, “Ai muốn đứa con gái lớn như cậu, đừng vờ ngớ ngẩn nữa.” “Có chuyện gì sao?” Cố Vy Vy thấy hai người trước mắt không có ác ý, hỏi một câu. Lạc Thiên Thiên chìa tay về phía cô, “Lạc Thiên Thiên, cao tam*. Chúng ta làm bạn đi.” *Cao tam: Trong hệ thống giáo dục của Trung Quốc, THCS được gọi là sơ trung, THPT là cao trung, cao trung bao gồm: cao nhất, cao nhị, cao tam tương đương với lớp 10,11,12 ở Việt Nam. “Còn có tôi, Kỷ Trình.” Trong mắt Kỷ Trình tràn đầy sự sùng bái.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK