Lúc trước nàng ta còn tưởng Ninh Tiểu Xuyên đùa với mình nên không tin, cũng không để tâm tới lời hắn nói.
Nhưng giờ nàng đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Ninh Tiểu Xuyên.
Chỉ riêng không gian cổ quái này cũng đã cho thấy Ninh Tiểu Xuyên không tầm thường.
Thiên Mộng Yêu Hoàng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, lắc đầu nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ta biết thực lực của ngươi hiện giờ mạnh hơn ta, nhưng thể chất của ta là do nghịch thiên trùng sinh mà thành, là trời đã định không thể thay đổi. Nếu không mẫu thân của ta cũng không bó tay hết cách, giương mắt nhìn ta rơi vào bước đường này.
- Nếu là trời định thì hôm nay ta sẽ làm trời một lần!
Ninh Tiểu Xuyên thản nhiên nói, nhưng người hắn bùng phát một luồng khí thế bức người.
Trời đất này dường như thay đổi vì một câu nói của Ninh Tiểu Xuyên.
Ngay đến Thiên Mộng Yêu Hoàng lúc này cũng bị Ninh Tiểu Xuyên chấn nhiếp, có cảm giác kinh sợ giống như không gian xung quanh sắp sụp đổ hết vậy.
Quá đáng sợ!
Ở đây sao Ninh Tiểu Xuyên lại trở nên đáng sợ như vậy?
Thiên Mộng Yêu Hoàng cảm giác toàn thân mình đang run rẩy.
Tuy thực lực của Thiên Mộng Yêu Hoàng không bằng Ninh Tiểu Xuyên nhưng tuyệt đối không đến mức bị một câu nói của Ninh Tiểu Xuyên mà run sợ như vậy.
Lúc này hắn thậm chí còn không dùng chút sức lực nào, nhưung ở đây có cảm giác như hắn nắm giữ vạn vật.
Thế giới nguyên thuỷ này được sinh ra từ trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên nên hắn có quyền khống chế tuyệt đối, hắn chính là chúa tể ở đây.
Chỉ một suy nghĩ của hắn cũng có thể khiến trời đất sụp đổ.
Có thể khiến sinh linh bị huỷ diệt.
Có thể không gian vỡ vụn.
Có thể khiến mọi thứ biến mất.
Vừa rồi ngữ khí của hắn chỉ mang chút cảm xúc đã khiến Thiên Mộng Yêu Hoàng sợ đến vậy. Đó chính là uy thế của thế giới nguyên thuỷ, sức người không thể sánh được.
Giờ Ninh Tiểu Xuyên không có tâm trạng mà xoa dịu Thiên Mộng Yêu Hoàng, hắn đưa tay ra, ấn lên trán Thiên Mộng Yêu Hoàng, tay còn lại huơ qua lại bên cạnh Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Một hư ảnh giống như tranh thuỷ mặc hiện ra.
Dáng vẻ của hư ảnh này rất giống với Thiên Mộng Yêu Hoàng, nhưng nhìn không rõ, chỉ thấy được đường nét đại để.
Trên hư ảnh này, phần bụng, ngực và gáy có điểm sáng.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn ba điểm sáng đó, cuối cùng chuyển điểm sáng ở ngực lên cao nửa thốn rồi gật đầu hài lòng.
- Chắc được rồi. Thiên Mộng Yêu Hoàng nghịch thiên trùng sinh, nhưng thần hồn bản nguyên không hoàn chỉnh, mất ba miếng, giờ ta dùng sức mạnh của thế giới nguyên thuỷ bổ sung cho nàng ta, có lẽ có thể chữa được khiếm khuyết.
Ninh Tiểu Xuyên lẩm nhẩm rồi kéo hư ảnh kia đặt trùng khớp lên bản thể Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Hư ảnh đó loé sáng rồi dung hợp hoàn toàn với Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Thiên Mộng Yêu Hoàng vẫn đứng yên nhìn Ninh Tiểu Xuyên, thấy hư ảnh kia dung hợp được với mình, nàng ta vô cùng kinh ngạc.
Nhưng rồi sự kinh ngạc đó biến thành chấn kinh, thành cuồng hỷ.
Hồi phục rồi!
Thần hồn đã mất của ta đã hồi phục như xưa rồi!
Thiên Mộng Yêu Hoàng gần như không kìm được muốn reo lên. VÌ thần hồn khiếm khuyết khiến tư chất về tu hành của nàng từ cấp thiên kiêu chỉ xuống mức không bằng cả thiên tài phổ thông. Chính vì nó mà nàng phải chịu khổ không ít, nàng còn tưởng sau này không có cơ hồi phục hồi như cũ nữa, nhưng giờ mọi thứ đã về như xưa rồi.
Sau khi ừng rỡ, Thiên Mộng Yêu Hoàng nhìn Ninh Tiểu Xuyên với ánh mắt chấn kinh.
Ngay cả thần hồn của tu sĩ cũng chữa được, khả năng này đúng là quá đáng sợ.
Phải biết rằng, sau khi Thiên Mộng Yêu Hoàng trở về Hồng Yêu Tinh Vực, để hồi phục thần hồn cho nàng mà mẫu thân đã đích thân đưa nàng đi cả Hồng Yêu Tinh Vực tìm đến không ít những cường giả cường đại, nhưng kết quả đều thất bại.
Ngay cả Chủ Thần hay các Thàn Nông cũng không thể hồi phục được thần hồn cho nàng. Nhưng giờ Ninh Tiểu Xuyên đã dễ dàng làm được.
Vừa rồi nàng trừng trừng nhìn xem Ninh Tiểu Xuyên sẽ làm thế nào, nếu hắn tổn hao cực lớn miễn cưỡng hồi phục thần hồn cho nàng thì thôi, nhưng hắn từ đầu chí cuối rất thoải mái dễ dàng.
- Lẽ nào thực lực của hắn đã đáng sợ tới mức này
Thiên Mộng Yêu Hoàng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc vô cùng phức tạp.
Ninh Tiểu Xuyên cũng đang nhìn Thiên Mộng Yêu Hoàng, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngươi thấy sao? Thật ra đây là lần đầu tiên ta hồi phục thần hồn cho người khác, không thành thục nên không chắc kết quả sẽ thế nào.
Ninh Tiểu Xuyên không hề nói dối, lúc này hắn chính là dùng Thiên Mộng Yêu Hoàng làm vật thí nghiệm.
Tuy hắn có quyền kiểm soát hoàn toàn thế giới này nhưng dùng sức mạnh thế giới này hồi phục thần hồn cho người khác thì hắn chưa từng làm.
Giống như lúc nãy hắn đưa Thiên Mộng Yêu Hoàng vào trong thế giới này vậy, đều là được bước nào tính bước ấy.
Cũng may hắn tìm tòi đúng hướng, không thất bại. Nếu không thì có lẽ Thiên Mộng Yêu Hoàng xui xẻo rồi.
- Ta...rất tốt.
Thiên Mộng Yêu Hoàng hít sâu một hơi:
- Ninh Tiểu Xuyên, rốt cuộc ngươi có bí mật gì? Ngay cả thần hồn bản nguyên mà ngươi cũng hồi phục được giúp người khác?
Xem ra thí nghiệm rất thành công, đúng là ta gần như không có gì là không làm được ở thế giới này.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Thiên Mộng Yêu Hoàng, nghĩ bụng. Hắn cũng không muốn giải thích gì với Thiên Mộng Yêu Hoàng, lắc đầu nói:
- Sau này ngươi tự sẽ biết thôi, giờ ngươi cứ tạm ở đây, nếu muốn rời khỏi đây thì cứ nói, ta có thể cảm ứng được.
Rồi Ninh Tiểu Xuyên biến mất, để lại một mình Thiên Mộng Yêu Hoàng giữa thế giới nguyên thuỷ này.
Rời khỏi thế giới nguyên thuỷ, đạo ý thức thể này của Ninh Tiểu Xuyên không trở lại bản thể mà tới khu vực của Đại Diêm và Bạch Sắc Cốt Châu.
Những thứ này đều ở trong Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên, bên trong Thần Cách của hắn đã phát triển thành không gian vô cùng rộng lớn.
Trong đó đương nhiên thế giới nguyên thuỷ kia chiếm phần lớn không gian, một phần nhỏ còn lại là Đại Diêm và Bạch Sắc Cốt Châu.
Bạch Sắc Cốt Châu vẫn thần bí như trước, bên trên nó có thể thấy không ít những đường vân pháp tắc được khắc lên.
Còn Đại Diêm ở gần Bạch Sắc Cốt Châu, tầng vách bên ngoài vô cùng kiên cố, không thể xuyên qua, cũng không thể thẩm thấu.
Ý thức thể của Ninh Tiểu Xuyên thử xung kích lớp màng nhưng không thể tạo ra được một vết nứt.
- Cái tên Nhạc Minh Tùng này rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì luyện chế Đại Diêm mà khiến tấm màng kiên cố như vậy. Nếu gặp lại ta nhất định phải hỏi hắn cho rõ.
Ninh Tiểu Xuyên bất lực lẩm bẩm, ý thức thể trở về bản thể.
Đứng trong đống cát vàng, Ninh Tiểu Xuyên dần mở mắt.
Rồi hắn thấy một đôi mắt to long lanh gần ngay trước mắt hắn.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên tỉnh dậy, chủ nhân của đôi mắt to kia giật mình, lập tức nhảy ra sau mấy bước, lộ ra chân thân, chính là Thanh Thùy Vương.
Thanh Thùy Vương nhìn Ninh Tiểu Xuyên chăm chăm, lo lắng nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, vừa rồi ngươi đã làm gì? Ngươi đưa Thiên Mộng Yêu Hoàng tới đâu rồi?
Ninh Tiểu Xuyên thản nheien đứng dậy. không có Thiên Mộng Yêu Hoàng, hắn không sợ Thanh Thùy Vương uy hiếp nữa.
Ninh Tiểu Xuyên cúi nhìn hai tay mình, nói:
- Đương nhiên là bị ta ăn rồi, vừa rồi không phải ngươi cũng thấy sao?
- Ta không tin!
Thanh Thùy Vương chu môi nói.
Ninh Tiểu Xuyên không bận tâm, nói:
- Tin hay không tuỳ ngươi thôi.
Ninh Tiểu Xuyên cúi nhìn ha tay mình, hắn vẫn đang nghĩ lại trải nghiệm vừa rồi.
Cảm giác vừa rồi quả thực quá tuyệt, chỉ cần vào trong thế giới nguyên thuỷ kia, hắn có thể điều khiển mọi thứ, gần như không có gì là không thể.
Hắn thậm chí cảm giác, cứ ở trong thế giới đó, cho dù là Chủ Thần hay thần linh cũng bị hắn giết.
So sánh với lúc này, Ninh Tiểu Xuyên lại cười khổ.
Trong thế giới kia hắn là vô địch, nhưng trong hiện thực này sức mạnh của hắn rất bình thường, khi chiến đấu cũng chỉ có thể dùng một phần nhỏ sức mạnh của thế giới đó.
Từ thế giới kia trở lại hiện thực, Ninh Tiểu Xuyên cảm giác như từ một thần linh biến thành người bình thường không tu luyện vậy. Sự yếu đi này thật khiến người ta khó chịu đến cùng cực.
Nhưng cũng hết cách, thế giới nguyên thuỷ nằm trong cơ thể hắn, hắn không thể nào nhét bản thể vào trong đó được.
Nếu thật sự như vậy, có lẽ thế giới ấy sẽ nổ tung trước tiên.
Thanh Thùy Vương vẫn cứ nhìn Ninh Tiểu Xuyên, dường nhưu muốn nhìn thấu mọi bí mật của hắn.
Nhưng thế giới nguyên thuỷ kia ở trong Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên, cho dù mắt có sắc bén thế nào Thanh Thùy Vương cũng không thể nhìn thấy được.
Ninh Tiểu Xuyên bị Thanh Thùy Vương nhìn mà bất lực, định nói nhưng thần sắc bỗng thay đổi, ngẩng lên nhìn ra xa.
Chỉ thấy phía xa, một đạo thân ảnh đang bay tới, xuyên qua cát vàng lao tới chỗ Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Thùy Vương.
Tốc độ người này cực nhanh, đã sắp tới trước mặt hai người Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Hai người Ninh Tiểu Xuyên đều quay ra nhìn người đó.
Người vừa xuất hiện là một nam tử trẻ tuổi, ngạo khí rất mạnh, mặc bộ giáp màu vàng kim, giống như một Chiến Thần vậy. Hắn lơ lửng trên không trung nhìn xuống hai người Ninh Tiểu Xuyên như nhìn sâu bọ.
Nam tử mặc kim giáp cười lạnh:
- Tên ta là Long Hành Không, chắc các ngươi đã nghe nói rồi?
Long Hành Không?!
Đương nhiên Ninh Tiểu Xuyên đã nghe thấy cái tên này. Hắn ta chính là đệ nhất thiên tài được công nhận ở liên minh Vũ Trụ.
Lần đó khi thấy cái tên này Ninh Tiểu Xuyên có cảm giác như có liên hề gì đó với Long Hành Không.
Nhưng lúc này khi thấy tận mắt thì hắn có phần thất vọng.
Hắn căn bản là không biết Long Hành Không.
Đã không biết thì đương nhiên chẳng có ân oán gì. Tên Long Hành Không này thật sự quá kiêu ngạo, Ninh Tiểu Xuyên không có ấn tượng tốt gì về hắn cả, lắc đầu định nói.
Nhưng Ninh Tiểu Xuyên chưa kịp lên tiếng thì trong tay Long Hành Không đột nhiên xuất hiện một người đã hôn mê, toàn thân mềm nhũn.
Hoa Thanh Liên!
Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên bỗng chốc tím lại.
Bịch!
Long Hành Không ném Hoa Thanh Liên vào đống cát trước mặt.