- Đồ nhi lần này đến tìm sư phụ là muốn tính việc rời tông môn đi lại cho thêm phần lịch duyệt một phen. Tu vi đồ nhi hiện tại tuy đã không còn yếu ớt, nhưng kinh nghiệm còn non, huống gì biện pháp phòng bị chuyện Thành Hùng tốt nhất là rời khỏi Đoạn Hồn sơn. Hơn nữa đồ nhi cũng đã đắc tội với không ít người trong Hồn Luyện tông hội, nên đồ nhi rời khỏi Vô Cực Ma tông rồi, người khác muốn báo thù tông môn ta cũng không có cớ nữa !
Suy nghĩ một chút, Đinh Hạo tiếp tục:
- Đệ tử đời thứ ba Hồ Thạc trong Tàng thư phòng có quan hệ thân mật với đồ nhi, hoàn toàn có thể tin tưởng được. Nếu như sư phụ gặp phải chuyện gì khó khăn, có thể tìm hắn. Khi đó hắn sẽ đến Luyện Ngục Ma tông thông báo cho Phùng Tinh Nhiên, có lẽ có thể giúp đỡ được phần nào cho sư phụ. Đợi đồ nhi quay về núi nhất định sẽ khiến sự phụ phải kinh hỉ một phen. Ha ha ha, đến lúc đó thầy trò chúng ta không cần phải hạ mình uốn gối ở Vô Cực Ma Tông nữa !
- Ồ, đồ nhi quả nhiên đã có sắp xếp. Cho dù đồ nhi có nói như thế nào vi sư đều luôn tin tưởng. A, từ ngày đầu tiên thấy ngươi quật khởi, sư phụ liền biết ngươi nhất định không phải là thứ ếch ở trong ao, bởi ngươi cái gì cũng lưu lại một con đường thoái lui. Lập tức rời đi cũng tốt, vi sư chờ mong sự kinh hỉ mà ngươi sẽ mang về !
Trần Lĩnh cười nói.
- Đồ nhi nhất định không làm sư phụ người phải thất vọng!
Đinh Hạo cười nói, rồi rời khỏi tông môn bay đi.
Hai giờ sau, Đinh Hạo tự mình đến trước sơn môn của Luyện Ngục Ma tông. Thấy đồng tử giữ cửa đang đứng dựa tường, hắn liền đến trước mặt cung tay nói:
- Đệ tử hàng thứ ba của Vô Cực Ma Tông Đinh Hạo cầu kiến Phùng Tinh Nhiên tiểu thư của quý tông, hy vọng đạo hữu có thể nhắn giùm một tiếng !
Đồng tử vốn đang lười biếng lơ mơ, nghe thấy tiếng của Đinh Hạo liền đứng thẳng người dậy, nghiêm mặt nói:
- Thì ra là Đinh Hạo đạo hữu. A a, uy danh của Đinh Hạo đạo hữu gần đây tại hạ nghe như sấm động bên tai ! Tiểu thư nhà ta đã sớm có dặn bảo, nếu một khi Định đạo hữu đến, không cần bẩm báo lập tức đưa Đinh đạo hữu lên núi !
Đồng tử này cũng là người thức thời, do quan hệ của Phùng Tinh Nhiên, hắn đương nhiên không dám càn rỡ với Đinh Hạo, so với lần trước Đinh Hạo cùng với tông chủ Lý Nam Thiên lên núi đãi ngộ lại có khác biệt rất nhiều.
Lắc lắc đầu, Đinh Hạo giải thích:
- Đạo hữu hiểu lầm rồi, ta không định vào trong quý tông môn. Phiền đạo hữu vào trong thông báo một tiếng, nói là Đinh Hạo đến rồi, ta ở đây chờ một lúc cũng được !
- Ồ, vậy à? Vậy cũng tốt, ta lập tức vào thông báo, Đinh đạo hữu xin chờ ở đây một chút!
Đồng tử đó nghi hoặc một chút rồi nói, sau đó tất tả đi mất.
Một khắc sau một tiếng xé gió đã đập vào tai.
- Tiểu tặc, ngươi cuối cùng cũng không cưỡng được phải đến tìm Tinh Nhiên rồi. Hừ, ngươi thật là cao giá a, thế nhưng lại bắt bản cô nương đi ra nghênh đón ngươi !
Còn chưa thấy người, thanh âm đã truyền đến trước rồi.
Đinh Hạo tai vừa nghe thấy giọng nói này, biết chắc là Phùng Tinh Nhiên đã bỏ lại đồng tử đến thông báo ở phía sau mà đi tới trước, trong lòng có chút ấm áp. Ngay cả nghe thấy lời hỏi tội của Phùng Tinh Nhiên cũng có cảm giác thoải mái. Trong lòng hắn chấn động, lẽ nào chính mình đã có tình ý với nữ nhân này ?
Đang lúc suy nghĩ, thân hình Phùng Tinh Nhiên đã hiện ra. Nữ nhân này liếc mắt nhìn xung quanh, thấy bốn phía không có người, lập tức đổ cả thân thể mềm mại của mình vào lòng Đinh Hạo. Đinh Hạo lúc này có tật giật mình, vội vàng đẩy Phùng Tinh Nhiên trong lòng ra.
Hắn trầm giọng nói:
- Có nơi nào yên tĩnh không, ta có chuyện muốn thương lượng với cô nương !
Thấy Đinh Hạo đẩy mình ra, Phùng Tinh Nhiên đang muốn phát hỏa, nhưng vừa nghe thấy lời này của Đinh Hạo, cả hai tai đỏ hồng lên, cả nửa ngày sau mới ấp úng nói:
- Ngươi tìm nơi yên tĩnh để làm gì ? Không phải là lại muốn làm chuyện đó chứ ? Như thế có phải là quá nhanh hay không ?
Nghe thấy câu này, Đinh Hạo không còn lời gì để nói. Hắn thật sự không hiểu trong đầu nữ nhân này có cái gì nữa, vì sao bất cứ chuyện gì qua miệng nàng cũng đều biến đổi hoàn toàn. Giây lát sau, Đinh Hạo mới khó khăn nói:
- Cô nương nghĩ đến chuyện gì vậy, ta thật sự có chuyện trọng yếu đến tìm cô nương thương lượng, cô nương đừng suy nghĩ lung tung. Mau dẫn ta tìm một nơi yên tĩnh đi !
Lời này vừa nói, Phùng Tinh Nhiên vẻ mặt có chút thất vọng, cười duyên nói:
- Sao không nói sớm đi, dọa người ta muốn nhảy dựng lên. Đi theo Tinh Nhiên !
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑