Ăn điểm tâm xong thì cô ngồi bên cạnh của Cố Trấn Long mài mực tay thì cứ mãi nhưng cứ nhìn xung quanh chán nản. Cố Trấn Long nhìn Từ Ân rồi nghĩ cũng đã qua 49 ngày hay là đưa nàng ấy ra ngoài dạo chơi dù gì Âm Ti bây giờ cũng chẳng có vụ việc gì ta đã giao cho Cố Lý Khang giải quyết.
Cố Lý Khang là sư đệ của Cố Trấn Long cô chợt nhớ ra rằng hình như ngài vẫn còn một người đệ đệ đúng không. Cố Trấn Long nhìn cô rồi hỏi nàng hỏi đệ ấy có chuyện gì?
" Không chỉ là ta muốn hỏi ngài....?"
Trong lúc định nói thì Cẩm Vân đến đem cho tôi một ít đồ trang sức dành tặng cho Tẩu tẩu. Tôi ngừng mài mực rồi đi đến chỗ Cẩm Vân nhìn như đã hết chán rồi nhỉ.
" Tẩu và Ca đang làm gì thế?"
Muội muội nhìn xem ngài ấy chỉ biết đọc sách bắt ta mài mực mệt muốn chết cũng mai là có muội đến nói chuyện ta đấy. Cẩm Vân muốn đi đến Dương Giới chơi nên đến đây rũ hai người đi cùng dù gì tẩu cũng đã lâu chưa được đến Dương Giới hay là Ca chúng ta ra ngoài chơi một lúc đi.
" Hai người muốn ra ngoài sao?"
Muội đi một mình được rồi không cần dẫn theo Vương phi của ta theo đâu. Cô quay sang với một ánh mắt khiến người khác cũng phải thấy yêu nhưng không mai rằng không có tác dụng với Ngài ấy, nói như vậy thôi chứ động lòng rồi đấy tại hem nói ra thôi.
" Ca tẩu ấy giận rồi kìa tại Ca không đấy?"
Từ Ân rời đi thì Cẩm Vân cũng xuống dương giới chơi ngài vẫn ngồi điềm tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.
" Cố Trấn Long đáng ghét không mình đi đâu hết đúng thật là?"
Một lúc sao Cố Trấn Long đến tìm cô, cô quay người sang chỗ khác ngay cả mặt cô cũng không thèm nhìn.
" Từ Ân nàng đang giận bổn vương đó sao?"
Cô nghe nói vậy liền quay người lại rồi nói phải, phải, phải đang giận đang rất giận ngài chỉ biết bắt ta phải ở yên một chỗ không cho đi đâu hết vậy ta hỏi ngài, ngài lấy ta về để ta phải nghe lời ngài sao.
Ngồi một lúc lâu thì ngài nắm lấy tay cô kéo đi cô chẳng biết ngài ấy đang định làm gì nữa cô nhìn thấy ngài đang dẫn cô đi ra khỏi cổng âm ti thì cô không hét lên nữa. Ngài liền nói với tôi mọi chuyện vì cô là hồn ma rất yếu dù đã qua 49 ngày rồi nhưng cũng chẳng tốt hơn chút nào vì sợ ánh mặt trời sẽ khiến cô hồn bay phách tán nên mới không cho ngài mới không cho cô đi với Cẩm Vân.
" Biết được chuyện này thì cô không nói gì nữa?"
Ngài cầm trên tay một chiếc ô để che cho cô không bị ánh mặt trời chiếu vào ngài nắm lấy tay cô cùng lên Dương Giới một chuyến cho thỏa mãn tâm nguyện cô. Từ lâu cô muốn đến Dương Giới xem người thân thế nào mọi chuyện trên Dương Giới có khác chỗ nào hay không.
" Kẹo Hồ Lô! Vương gia ngài mua cho ta được không?"
Ông chủ liền nói Vương phi muốn dùng kẹo Hồ Lô rồi Vương gia chẳng lẽ không mua cho người hay sao. Nói đúng câu chí thú khiến cho Diêm Vương thấy rất hài lòng đi qua rất nhiều nơi một lúc sao cũng quay về ngôi nhà từng nhiều người mang đầy thù hận chất đầy mang nỗi đau xé lòng.
Nhìn những người đã từng làm cô tổn thương chẳng muốn nhất đến tên cô, cô rời trần họ cũng không thương sót tiết gì dù chỉ là một chút nhỏ, người cha, người mẹ, người anh, người em. Họ ghét hình bóng của cô bởi vậy chuyện của họ nghiệp báo sẽ đến khi đến số Tử cô đi ngang qua thì nghe được người anh nói chuyện với người mẹ.
" Mẹ không định đem chút bánh ra mộ của Từ Ân đó sao?"
Nói đến tên cô người mẹ vô cùng căm ghét cấm không ai được nhất đến tên của cô trong ngôi nhà này, Cô nghe được nước mắt rơi xuống đất vì nhìn thấy nghe thấy người mẹ ruột của mình đối xử với mình như thế.
Cố Trấn Long thấy rất tức thay cho cô liền biến hiện ra, người em gái nhìn thấy cô gái đang đứng và một người khác đang cầm trên tay chiếc ô Từ Ân ngước mặt nhìn lên cô gái liền hoản sợ. Gọi người mẹ chạy ra thì Từ Ân và Cố Trấn Long đã đi rồi người mẹ nghĩ con mình sợ hãi nên mới lú lẫn không để tâm đến chuyện đó.
" Là ... Là Diệp Từ Ân chị Ba vừa đứng ở cửa trên người bận chiếc váy màu đỏ phía sau có người cầm chiếc ô nữa mẹ là chị ta về báo thù đấy?"
Người mẹ không tin những lời con gái út vừa nói liền dẫn cô gái út về phòng. Từ Ân chớp đã đến một nơi khác khi cô ngước mặt lên thì nhìn thấy mình đang ở sân vườn của ông bà ngoài. Cố Trấn Long khuyên cô đừng để thù hận xen vào nàng vào thăm ông bà đi rồi chúng ta sẽ quay về Âm Ti cơ thể nàng không tốt không nên ở lâu trên này.
Bước vào trong nhìn thấy ông bà đã già đi nhiều rồi hai người đang ngồi trên bàn ăn để tấm hình cô rồi khóc. Cô nhìn thấy rất đau lòng tiến đến bàn rồi quỳ xuống trước mặt họ khóc vì nhớ họ.
" Ông.. Bà.. Là cháu đây! cháu là Từ Ân đây ông bà ơi?" Cháu nhớ hai ông bà lắm?".
Nghe ông bà nói " Con bé thật sự số khổ, còn trẻ mà đã rời khỏi đây rồi phải lúc đó tôi đưa nó về đây sống cùng với chúng ta thì đâu có như có sự như vậy. Cố Trấn Long giúp cho cô một lần cho ông bà nhìn thấy rồi đưa cô rời đi.
" Ông bà cháu là Từ Ân đây?"
Nhìn thấy một nữ tử đang quỳ trong chiếc váy màu đỏ tóc thả ngang lưng khóc và nói " Ông bà cháu đây, là cháu đây?" Ông bà nhìn thấy đứa cháu gái của mình đang quỳ khóc đưa tay đỡ lên nhưng không được họ không thể chạm vào cô được.
" Từ Ân con ...con đã về với ông bà rời sao?" Từ Ân của bà, Từ Ân."
Ông không thể chạm vào con được đâu con về thăm hai người lần cuối từ giờ con sẽ không gặp được ông bà nữa rồi ông bà nhớ chăm sóc tốt cho bản thân của mình đừng nhớ đến cháu nữa Ông bà quên cháu đi cháu chết rồi, ông bà đừng vì nhớ cháu mà khiến mình tổn thương ông bà nhớ chăm sóc cho mình cháu không ở bên hai ông bà nữa rồi.
" Từ Ân ... Từ Ân con nhớ chăm sóc cho mình đầu thai vào gia đình tốt một chút biết chăm sóc cho con thương yêu con".
Ông bà , Ông bà con phải đi theo Diêm Vương về Âm Phủ rồi ông bà con phải đi rồi nhớ phải chăm sóc cho bản thân thật tốt ông bà con phải đi rồi, ông bà, ông bà, ông bà.......
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !