Diệp Từ Ân sinh ngày 16 tháng 6 là đứa con gái thứ 3 trong gia đình họ Diệp cô là đứa con gái bất hạnh nhất trong gia đình cùng là con cái với nhau nhưng mẹ của cô là Diệp Cát Viên từ khi cô được sinh ra bà luôn ghét bỏ cô luôn dành sự yêu thương của mình dành cho đứa con Trai thứ hai và đứa em gái của tôi.
Họ chưa bao giờ đối xử tốt với cô ngay cả người bố cũng như họ suốt ngày chỉ biết đánh đập hành hạ cô bắt cô làm đủ mọi việc người anh trai và cô em gái tôi thì không đụng đến cây chổi quét nhà bà luôn tận tình chăm sóc tốt cho hai người họ nhưng lại đối xử tàn bạo đối với con của mình.
Cô không biết có phải là con ruột của bà ấy hay không? Chưa bao giờ cô được nhận được sự yêu thương mà biết bao gia đình dành cho con cái của họ hàng năm anh trai cô và đứa em gái được sum vầy bên bữa tiệc của mình ăn uống đến mặc đẹp tôi thì bị nhốt ở bên nhà kho không được bước chân ra ngoài đến khi buổi tiệc kết thúc.
Buổi tiệc kết thúc thì mọi chuyện trong nhà chén đũa bát bà điều bắt mình cô dọn dẹp mà không cho ai đụng vào dù chỉ là một chút.
"Mày khôn hồn thì dọn dẹp sạch sẽ cho tao rồi mới được ăn tối".
" Thứ con cái gì mà luôn mang xui xẻo đến cho gia đình".
Cô luôn thấy ấm ức trong lòng buổi tối cứ ngồi bên cửa sổ kho mà khóc một mình vì tủi thân.
Anh trai và cô em thì được ăn no mặc ấm đắp chăn ấm nệm êm còn cô thì ngủ ở nhà kho ngay cả cái chăn mền cũng không có. Không hiểu nổi vì sao họ lại ghét cô như vậy mọi người điều nói lúc cô vừa ra đời thì đã khắt chết bà nội của mình chú chó nuôi 20 mấy năm cũng chết khi cô về nhà sao 4 tiếng.
Dòng họ cô ai cũng nghĩ rằng cô đem xui xẻo đến tôi còn nhớ vào ngày 13 tháng 7 của 6 năm trước người chị của mẹ tôi tuất là người dì của tôi dẫn một ông thầy cúng về nhà để xua đuổi ma quỷ trong nhà đi.
Ông thầy cúng đó nói tôi bị ma ám trong người nên mới khắt chết mọi người trong gia đình ông bắt tôi chối vào cây ngoài nắng luôn dùng cây dâu tằm đánh vào người của tôi nhiều vết thương trên cơ thể máu chảy ướt cả chiếc áo tôi bận hai hôm sau thì hay tin ông thầy cúng đó cũng chết cha mẹ tôi lại càng ghét bỏ tôi nhiều hơn.
Sáng hôm sau cô đang dọn dẹp lau chùi bát chén thì cô em gái làm rơi chiếc bình hoa mà cha cô vừa mua lúc sáng sợ hãi liền đỗ tội lên người cô:
" Mẹ, Mẹ ơi!!"
" Chị ta làm rơi chiếc bình mà cha vừa mua lúc sáng để tặng cho mẹ rồi!".
Bà nổi chận loi đình dùng tay tát vào mặt của cô mà không nghe một lời giải thích từ cô thốt ra:
" Mày là đứa con nghiệp súc sao tao có thể sinh ra đứa con như mày được chứ mày luôn mang xui xẻo đến cho nhà tao sao mày còn mặt mũi mà sống tiếp chứ gặp tao là chết khuất cho rồi!".
Cô luôn miệng nói " Mẹ à! Mẹ tin con, con không có làm bể chiếc bình mà mà bố mua tặng cho mẹ là do em chơi đùa va vào nên nó rơi xuống đất" nhưng nhận lại đó là một cú đẩy khiến cô ngã xuống đất.
" Chị bị như vậy cũng đáng đời thứ xui xẻo".
Không kiềm được lòng mình nữa cô chạy thẳng xuống nhà kho đóng chặt cửa lại rồi ngồi khóc cô nhìn thấy một người bận áo trắng và người bận áo đen đang đứng phía đối diện với cô, cô không biết sắp đến giờ chết của mình không một chút sợ hãi nào rồi hỏi:
" Các người cũng ghét bỏ tôi sao chứ?"
Cô không biết bọn họ chính là Hắc Bạch Vô Thường đến để dẫn hồn của cô về Âm Ti. Rồi cô có ý định tự tử cô lấy chiếc khăn trắng treo bên nhà kho cột lên trên trằn nhà của kho bất một chiếc ghế rồi đứng lên đó.
Các người đừng ngăn cản tôi , dù gì tôi cũng không còn quyến luyến gì với Nhân Gian rồi thà xuống âm ti cũng không muốn ở dương giới này làm gì nữa. Hắc Bạch hỏi cô:
" Cô nhìn thấy bọn ta sao?"
Cô chùi nước mắt rồi nói với họ. " Tức nhiên là tôi thấy hai người rồi?" Bồn chồn cô mới hỏi lại họ vậy các người là ai mà lại ở đây?
" Bọn ta là Hắc Bạch Vô Thường đến để dẫn hồn cô về Âm Ti".
Đã đến ngày chết của ta rồi sao. Quả thật quá bất công chẳng một chút do dự nào cô đưa cổ vào đá chiếc ghế rồi tắt thở mở mắt ra thì cô nhìn thấy mình đang lơ lửng trên sợi dây cô mới nói:
" Vậy là tôi đã chết rồi? Các người còn không dẫn hồn tôi về âm ti."
" Tôi không có chút quyến luyến nào nơi trần gian đầy bể ải như này nữa."
Họ dẫn tôi đi, đi thật xa, thật xa đi đến một nơi đầy ma quỷ xung quanh đang rào hét đau đớn tột cùng cô mới hỏi:
" Bọn họ đang lãnh nghiệp số tạo ra ở nhân gian đó sao?"
Bọn họ tạo nhiều nghiệp ác ở nhân gian nên chứa đầy nghiệp tội chất trồng lên người nặng thì đánh hồn bay phách tán mãi mãi không được siêu sinh. Nhẹ thì đưa vào 18 tần địa ngục để lãnh tội nghiệp.
Cô ngạc nhiên rồi lại hỏi tiếp tại sao cô không dừng lại giống như họ mà lại đi tiếp tục:
"Do kiếp số của cô đầy nghiệp ngã với lại các kiếp trước cô tích đức nên bây giờ mới được đến trầu Viêm La rồi đi đầu thai chuyển kiếp khác."