Lộc cộc!
“Anh Hỷ Lai, anh Hỷ Lai! Anh đang làm gì ở trong đó vậy? Anh không có bị làm sao chứ?”
Đang lúc nghe được hai người bọn họ nói đến nội dung quan trọng, đột nhiên cửa phòng vệ sinh bị gõ mạnh, sau đó là giọng nói vô cùng lo lắng của Lý Mỹ Kỳ vang lên.
Tô Hỷ Lai suýt chút nữa thì quên mất, bản thân anh ta sau khi kéo cô em họ này vào trong khách sạn, sau đó liền một mực trốn ở trong nhà vệ sinh, thời gian cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ.
Biết Lý Mỹ Kỳ đang lo lắng cho mình, Tô Hỷ Lai chỉ có thể thấp giọng đáp lại.
“Anh không sao, vừa rồi anh thấy trong người không được khỏe, nên muốn ngồi ở trong này một chút!”
Mặc dù lý do này của Tô Hỷ Lai chẳng có một chút sức thuyết phục nào, nhưng Lý Mỹ Kỳ lại không có tiếp tục hỏi đến, trong miệng của cô chĩ khẽ “ưm” lên một tiếng, sau đó cũng không gõ cửa nữa.
Chỉ có điều, Tô Hỷ Lai nghe được âm thanh của Lý Mỹ Kỳ hơi có mấy phần khác lạ. Bất quá, lúc này nghe tiếp nội dung câu chuyện của hai người ở bên phòng 601 quan trọng hơn. Nên Tô Hỷ Lai không có suy nghĩ nhiều đến vấn đề này. Anh ta liền lắc đầu, tiếp tục áp sát vào trong vách tường nhà vệ sinh để nghe lén.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện với Lý Mỹ Kỳ, Tô Hỷ Lai cũng không biết mình có bỏ lở chuyện gì quan trọng hay không.
Nhưng lúc này, âm thanh của Phùng Thị Bích Trâm dường như đã bình tĩnh trở lại. Hơn nữa, giọng nói của cô hơi có mấy phần lạnh nhạt, hoàn toàn không có bộ dáng nũng nịu như trước đây.
“Được rồi, nếu như bọn họ muốn có một đêm với tôi, vậy anh có thể sắp xếp để cho bọn họ đến đây gặp mặt. Nhưng mà, trước khi làm việc đó, thì anh cần phải đáp ứng, làm cho tổng giám đốc của tôi một việc!”
Nghe được người tình của mình đưa ra điều kiện, vẻ mặt của Lưu Gia Vĩ dường như rất vui mừng, thậm chí Tô Hỷ Lai còn nghe được nụ cười vô cùng bỉ ổi của ông ta.
“Hề hề hề, em cứ yên tâm đi! Cái đám lão già đó mặc dù rất háo sắc, nhưng “đồ chơi” của mấy lão đã không thể dùng được nữa. Đợi đến lúc bọn họ đến đây, anh sẽ thu xếp, tuyệt đối không để cho em ăn một chút thiệt thòi nào đâu!”
Cũng không biết đám lão già từ trong miệng của Lưu Gia Vĩ nhắc đến rốt cuộc là những người nào, nhưng xem chừng mối quan hệ của bọn họ cũng không phải tầm thường. Nếu không, có gã đàn ông nào lại đi chia sẻ phụ nữ của mình với người khác? Trừ phi đám người này là một lũ bệnh hoạn, thích chơi những trò chơi kích thích.
Bất quá, những chuyện này cũng không liên quan gì đến Tô Hỷ Lai. Anh ta chỉ quan tâm đến, mục đích cuối cùng của bọn họ là muốn làm gì. Nếu như đơn giản chỉ là thu mua lại cổ phần, tranh đoạt lấy lợi ích từ tập đoàn Trường Thịnh, thật sự cũng không có gì quá mức ngạc nhiên.
Nhưng theo tình huống trước mắt, hơn phân nửa là chuyện này sẽ không dừng lại ở đây. Nếu không, bọn họ cũng không cần thiết phải hy sinh lớn đến mức, ngay cả thư ký của tổng giám đốc cũng đem ra làm vật tế thần, trao đổi mua bán với đối thủ cạnh tranh.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tô Hỷ Lai. Sau khi hai người bọn họ đã đạt được thỏa thuận ngầm với nhau, lúc này nữ thư ký mới tiếp tục lên tiếng nói chuyện.
“Đây là kế hoạch của tổng giám đốc. Cậu ấy cần anh đem toàn bộ số tài liệu này bỏ vào trong hồ sơ đấu thầu sắp tới của công ty Trường Thịnh. Hơn nữa, trong tối này anh cần phải đưa con gái lớn của ông chủ tập đoàn Trường Thịnh, đến chỗ hẹn mà tổng giám đốc của chúng tôi đã sắp xếp sẵn. Trong này có một lọ thuốc đặc hiệu, chỉ cần anh rót vào trong thức ăn hoặc đồ uống của cô ta, thì trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, cô ta sẽ không có năng lực phản kháng!”
Nghe được kế hoạch của đám người này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống. Anh ta mặc dù đã dự đoán từ trước bọn họ sẽ có âm mưu gì đó, nhưng thật sự anh cũng không hề nghĩ đến, đám người này lại có thể bỉ ổi đến mức như vậy.
Mặc dù bản thân của Tô Hỷ Lai đối với Trịnh Hồng Ngọc cũng có mấy phần bất mãn, nhưng có câu nói thương ai thì thương cả đường đi lối về. Nên biết được chuyện người phụ nữ đáng ghét này sẽ rơi vào tình huống nguy hiểm, anh ta liền nảy ra kế hoạch, nhất định phải đem đám người xấu bên kia trừng trị cho thật đích đáng.
“Ừm, chuyện này… thật sự không đến mức như vậy chứ?”
Tô Hỷ Lai lại lần nữa trở nên bất ngờ, lúc này tên Lưu Gia Vĩ kia lại nảy sinh lòng tốt, vậy mà đang nói giúp cho Trịnh Hồng Ngọc.
Bất quá, chỉ qua một lúc, âm thanh của nữ thư ký lần nữa vang lên, mang theo mị hoặc đến tận xương tủy.
“Thế nào, anh cũng biết được thương hương tiếc ngọc hay sao? Vừa rồi, chẳng phải anh còn muốn để người ta đi đến hầu hạ mấy lão già gì đó của anh hay sao?”
Nghe được giọng điệu này của cô ta, cho dù là Tô Hỷ Lai đang đứng trong phòng vệ sinh cách một cái vách tường, lúc này cũng nhịn không được cảm thấy nổi hết cả da gà. Huống hồ, một gã đàn ông háo sắc như Lưu Gia Vĩ, có thể chịu đựng được bao lâu?
Quả nhiên, bản tính háo sắc của lão ta vẫn không thể nào chiến thắng được lòng tin chính nghĩa vô tình le lóa trong tâm hồn đen tối của bản thân. Chỉ chưa đầy một cái hô hấp, giọng điệu của ông ta đã lạc hẳn đi. Thậm chí, Tô Hỷ Lai còn nghe được tiếng nuốt bọt của ông ta rất rõ ràng.
“Ực, tiểu yêu tinh! Em cũng không phải là không biết con gái bảo bối của lão già họ Trịnh đó được coi trọng đến như thế nào. Mấy ngày hôm trước, không biết là kẻ nào đó đã ra tay, đâm cô ta bị thương. Lúc này cô ta đã được bảo vệ rất nghiêm ngặt, muốn để cho cô ta ra ngoài vào lúc này thật sự rất khó khăn!”
Nghe được giọng nói lúc này của ông ta, Tô Hỷ Lai không khó tưởng tượng đến ánh mắt của một lão già, đang nhìn chằm chằm lên ngực của một người phụ nữ quyến rũ, phong tình.
Mà phản ứng của Phùng Thị Bích Trâm cũng rất nhanh. Cô ta khẽ cười lên một tiếng, làm ra vài cái liếc mắt đưa tình, sau đó mới thì thầm như muốn rót mật vào trong lỗ tai của lão ta.
“Anh cứ yên tâm đi! Sau khi xong được việc này, tương lai của tập đoàn Trường Thịnh cũng sẽ nắm ở trong tay của tổng giám đốc. Đến lúc đó, em sẽ nói với cậu ta nhường lại cho anh thêm một ít cổ phần. Với giá trị của cổ phần mà anh nhận được, em tin chắc là cuộc sống sau này của anh sẽ rất hưởng thụ. Đến khi đó, mặc cho anh bao nuôi bao nhiêu cô tình nhân ở bên ngoài cũng không có vấn đề gì. Thậm chí, nếu anh muốn bao em, như vậy cũng được nha!”
Nghe được lời đề nghị hết sức dụ hoặc lúc này của cô ta, trong lòng của Lưu Gia Vĩ đã thật sự giao động từ lâu. Nhưng lão ta dù sao cũng là một con hồ ly, lão đương nhiên muốn nhận nhiều lợi ích hơn từ việc này.
Thế nên, lão ta lúc này mới cười lên ha hả, vung tay vuốt lấy bầu ngực căng tròn của người tình bên cạnh, trong miệng thì phun ra mấy câu cợt nhã.
“Thật sao, nếu như vậy thì hôm nay con tiểu yêu tinh nhà em cần phải chiều anh thật nhiệt tình mới được. Vừa rồi, anh còn chưa có thỏa mãn đâu này!”
Vừa nói, lão ta vừa đè thân hình nóng bỏng của ả ta xuống giường, bàn tay của lão bắt đầu di chuyển, hoạt động lên khắp cơ thể của cô ta, miệng thì không ngừng nhấp nhảm, bình phẩm liên tục.
“Chậc chậc, cái mùi hương cơ thể này của em thật sự rất quyến rũ, ngay cả cái vì ngọt này nữa, làm cho anh sắp không nhịn được nữa rồi. Tiểu yêu tinh, em nói xem, hôm nay anh nên làm em mấy lần nữa thì mới thỏa mãn được đây?”
“Ư, anh thật là đáng ghét hà!”
Nghe được âm thanh không thích hợp từ bên trong phòng bên cạnh truyền đến, Tô Hỷ Lai biết rõ mình có theo dõi tiếp tục cũng không thu hoạch được gì.
Với lại, từ tình huống hiện tại Tô Hỷ Lai cũng có thể xác định, lão già Lưu Gia Vĩ này, hơn phân nửa là sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng của Tô Hỷ Lai cũng có mấy phần nghi hoặc, rốt cuộc lão ta vì sao lại muốn bán đứng cha con nhà họ Trịnh?
Theo như tin tức mà anh ta nhận được, đáng lý ra hai nhà bọn họ phải thân thiết lắm mới phải?
Bất quá, cho dù có suy nghĩ nát óc, Tô Hỷ Lai cũng không thể nào tìm ra nguyên nhân của chuyện. Anh ta chỉ có thể bất đắc dĩ, đem những suy nghĩ rắc rối này gạt ra khỏi đầu.
Sau đó, anh ta mở ra cửa bước ra khỏi phòng vệ sinh. Nhưng chỉ bước được một nửa, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trở nên sững sờ, ánh mắt của anh ta cũng có mấy phần dại ra, như không thể nào tin được tình huống xảy ra trước mặt.
“Em…”