Bởi vì cái bóng áo đen này lao đến quá nhanh, Trịnh Tố Trinh cũng không kịp phản ứng. Đợi cho đến lúc cô nghe được tiếng hét cảnh báo của Tô Hỷ Lai, thân hình cô đã bị người áo đen đụng trúng.
Cả người cô cứ như thế bị hất văng ra ngoài. Khi Tô Hỷ Lai kịp thời chạy tới, thì cô đã té ngã xuống đất, trên người còn có một chút vết máu chảy ra ngoài.
“Tố Trinh, em có sao không?”
Trong lúc hốt hoảng, Tô Hỷ Lai chỉ chăm chú ôm lấy Trịnh Tố Trinh vào trong người để kiểm tra. Anh cũng không có để ý đến, người áo đen kia lúc này đang đứng ở một góc bên trong con hẻm đối diện, ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên này.
“Báo cáo, mục tiêu đã xác định! Hiện đang trong quá trình theo dõi, báo cáo hết!”
Cũng không biết người áo đen này đang liên lạc với ai. Nhưng sau khi nói thầm vào bên trong cổ áo, người áo đen này lại một lần nữa men theo bóng tối, tan biến vào trong màn đêm mịt mờ.
Mà lúc này, nhìn thấy bộ dáng hoảng hốt của Tô Hỷ Lai quan tâm đến mình, trên mặt của Trịnh Tố Trinh không khỏi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
Chỉ có điều, vết thương làm cô khá đau, nên nụ cười này nhìn có vẻ hơi quái dị một chút.
“Em… em không sao!”
“Thật không?”
Kiểm tra trên người của cô không thấy bất kỳ vết thương nghiêm trọng nào, lúc này Tô Hỷ Lai mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng thấy cô nhăn mặt, nhíu mày, anh cũng thật lo lắng, không biết trên người cô còn vết thương kín nào hay không.
Dường như để chứng minh cho Tô Hỷ Lai thấy, mình thật sự không có bị thương nghiêm trọng như anh nghĩ. Lúc này, Trịnh Tố Trinh mới vội vàng đứng dậy, còn tỏ ý vui vẻ nói ra.
“Anh xem, em thật sự… ai ui…”
Chỉ có điều, bị va chạm mạnh như vậy. Hơn nữa, vừa rồi còn bị té ngã một lần, trên chân lúc này không chỉ trầy xước, cổ chân của cô cũng bị đau. Chính vì thế, lúc này vừa đứng lên một lúc, cô liền nhăn mặt, chau mày, ngã nhào về phía anh.
Tô Hỷ Lai tất nhiên không chút do dự, đem cô ôm vào trong ngực. Sau đó, giọng nói của anh hơi có mấy phần tức giận.
“Em lúc nào cũng bướng. Anh đã nói rồi, đừng có chạy nhanh như vậy, làm sao lại còn cố chạy? Thế nào, cổ chân có đau lắm không, để anh xem!”
Vừa nói, anh vừa cúi xuống, tháo đôi giày búp bê mang ở trên chân của cô ra ngoài, nhẹ nhàng dùng tay của mình xoa nắn nó một hồi. Nhưng lúc anh kéo váy của cô nâng cao lên một chút, thấy vết xước nhỏ ở trên bắp chân của cô, lông mày của anh liền nhăn lại.
“Nhà em ở đâu, để anh cõng em về. Với tình huống như hiện tại, em cần phải sát trùng mới được. Nếu không, vết thương để lại sẹo, như vậy không hay đâu?”
Cảm nhận được sự quan tâm từ trong ánh mắt của anh, trong lòng Trịnh Tố Trinh nhất thời mềm nhũn ra. Trong miệng cô, thì thào một tiếng thật khẽ.
“Cảm ơn anh!”
Lạch cạch!
Cõng cô đi một đoạn đường dài từ bãi biển đến nhà, Tô Hỷ Lai không một chút mệt mỏi, còn rất cẩn thận đem công tắc trong phòng bật sáng, rồi sau đó mới nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc ghế sô pha nằm ở trong phòng khách.
“Tủ thuốc của nhà em ở đâu? Để anh đi lấy ít bông băng, thuốc sát trùng với băng keo cá nhân, xử lý vết thương cho em?”
Lúc đầu bị té ngã, Trịnh Tố Trinh thật sự không có một chút cảm giác gì. Nhưng lúc này, được anh cõng về tới nhà, ngồi xuống trên ghế sô pha một hồi, cảm giác đau nhức lúc này đột nhiên truyền đến. Nhưng vì biểu hiện kiên cường, không muốn để lộ ra sự yếu đuối ở trước mặt anh, cô lúc này chỉ có thể nhịn đau, cố đưa tay chỉ về hướng tủ thuốc đang đặt ở cạnh phòng bếp.
“Ở bên kia, trong đó có đầy đủ mọi thứ mà anh cần!”
Nhìn theo hướng tay của cô chỉ, thấy được tủ thuốc đặt ngay ngắn ở đó, Tô Hỷ Lai lúc này mới vội vàng bước tới, đem các loại dụng cụ y tế lấy ra. Xử lý vết thương cho cô một hồi, anh lúc này mới đem cô ôm vào trong người, mang cô đặt ở bên trong phòng ngủ.
Cẩn thận đắp chăn lên người cô, Tô Hỷ Lai dặn dò cô một hồi, sau đó liền dự định rời đi.
Nhưng Trịnh Tố Trinh lúc này đột nhiên đưa tay ra nắm chặt, trong ánh mắt của cô hiện lên một tia không nỡ.
“Anh… anh có thể ở lại với em đêm nay được không? Em… em hơi sợ!”
Cảm nhận được đôi tay của cô có chút run rẩy, Tô Hỷ Lai lúc này thật sự chần chừ, do dự không biết mình có nên rời đi hay không.
Thế nhưng, Trịnh Tố Trinh đã lên tiếng nói tiếp.
“Chỉ một đêm thôi, em muốn được ôm anh ngủ, có được không?”
Lúc này, Tô Hỷ Lai dường như không có cách nào để từ chối được lời đề nghị của cô. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ nhẹ lên bàn tay của cô.
“Được rồi, hôm nay anh sẽ ở lại đây với em. Nhưng mà, anh hiện tại đã có vợ rồi, chúng ta không thể nào quay trở lại như trước kia được nữa…”
“Em biết!”
Dường như sợ Tô Hỷ Lai tiếp tục nói ra những lời mà mình không muốn nghe, Trịnh Tố Trinh lúc này đã vòng tay qua người anh, ôm chặt lấy anh, đem đầu mình áp vào trước ngực anh.
“Xin anh đừng nói gì hết, hãy cứ để em nằm trong người anh như vậy, được không?”
Cảm nhận được hơi thở yếu đuối từ trên người cô, Tô Hỷ Lai chỉ ngồi im lặng, không có đáp lại.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, ngồi ở bên cạnh, anh dần dần nghe được tiếng thở nhịp nhàng từ trên người cô.
Lúc này, đôi mắt của cô đang nhắm chặt lại, trên lông mi óng ánh lưu lại một chút hơi nước mịt mờ. Nhìn lấy khuôn mặt đã từng quen thuộc, cảm nhận được hơi thở thân quen của cô. Trong thoáng chốc, Tô Hỷ Lai cảm giác như mình đang quay về với thời gian trước đây.
Lúc đó, anh vẫn là một cậu thiếu gia của nhà họ Tô, là một chàng sinh viên được vô số bạn học hâm mộ. Khi đó, cô chỉ là một cô bé ngây ngô, vừa mới bước vào cánh cổng của trường đại học.
Bởi vì hoàn cảnh của cô thật sự rất khó khăn, vừa đi học, còn phải vừa đi làm thêm buổi tối để trang trải cho cuộc sống khó khăn của mình.
Trong một lần trời đang đổ mưa, anh thấy cô lang thang trên đường với một chiếc xe đạp cũ kỹ, có thể nghe được tiếng dây xích chạm vào tấm chắn kêu lên lạch cạch.
Khi đó, anh không biết mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy cô gái này thật sự rất xinh đẹp. Cho đến khi, hai người vô tình chạm mặt nhau trong một lần tụ hội ở trường. Lúc đó, anh đã ngỏ lời làm quen với cô.
Có thể nói, khoảng thời gian đó là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời hai người. Cả hai không chỉ yêu đương, hẹn hò với nhau. Mà còn trao cho nhau rất nhiều thứ là lần đầu của chính mình.
Anh yêu cô, vì sắc đẹp và sự dịu dàng của một người con gái khiến anh say đắm. Còn cô yêu anh, bởi vì anh mang lại cho cô rất nhiều thứ, trong đó có một thứ cảm giác yên ổn, an toàn.
Thế nhưng, thời gian là một phép thử tàn nhẫn. Trong lúc hai người đang yêu nhau đến nòng cháy, tưởng chừng như không có thứ gì có thể tách rời. Lúc này, biến cố đột nhiên xảy ra, khiến cho mối tình tuổi trẻ của bọn họ nhanh chóng tan vỡ.
“Anh Hỷ Lai, xin anh đừng đi, được không?”
Trong lúc anh đang miên mang trong suy nghĩ về quá khứ của mình. Lúc này, Trịnh Tố Trinh đột nhiên ôm chặt lấy cánh tay của anh, trong miệng không ngừng thều thào, kêu gọi tên anh.
Cũng không biết là cô ngủ mơ nói mớ, hay vì cô sợ hãi anh sẽ bỏ đi lúc này. Thế nhưng, nghe được tiếng gọi này của cô, trái tim của anh cứ như bị thứ gì đó đâm vào, làm anh cảm thấy đau nhói.
“Anh, xin lỗi!”
Một tiếng xin lỗi này vừa nói ra khỏi miệng, Tô Hỷ Lai cảm giác có một vật gì đó mềm mại áp vào môi anh. Ngay sau đó, anh cảm nhận được hơi thở của Trịnh Tố Trinh trở nên nặng nề, mà đôi tay của cô, không biết từ lúc nào đã quấn lấy vòng eo của anh, giữ chặt không muốn buông ra.
“Anh Hỷ Lai, em muốn!”
Giống như có một dòng điện chạy ngang qua người, cả thân hình của Tô Hỷ Lai lúc này có chút cứng đờ lại.
Nhưng không đợi cho anh kịp phản ứng, Trịnh Tố Trinh lúc này đã nhoài người tới, đem anh đè lên trên giường. Sau đó, chiếc váy liền thân từ trên người của cô tuột xuống, chậm rãi lộ ra thân hình trắng nõn, không có một chút mỡ thừa nào.
Khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, Tô Hỷ Lai đang định mở miệng hỏi cô muốn làm gì. Thì Trịnh Tố Trinh lúc này đã kề môi hôn xuống. Sau đó, trong miệng cô bắt đầu thủ thỉ.
“Chỉ một lần thôi, được không?”