Lúc này bản thân đã bị Tô Hỷ Lai khống chế. Hơn nữa, hắn ta cảm nhận được thực lực của Tô Hỷ Lai hoàn toàn không hề thua kém gì với đại ca của hắn. Chính vì vậy, lúc này nghe được lời nói uy hiếp của Tô Hỷ Lai, gã này không dám phản kháng, còn một bộ vô cùng ngoan ngoãn, gật đầu đáp ứng liên tục.
“Đại ca, xin anh hãy tha cho tôi đi, lần này tôi biết sai rồi. Lần sau, tôi không dám gây sự với cô gái đó nữa. Chỉ cần anh có thể bỏ qua cho tôi một lần, anh nói gì tôi cũng nghe anh hết!”
Nhìn bộ dáng thảm hại lúc này của gã, cô gái hơi có chút thương hại. Vội vàng đi tới, kéo nhẹ lấy ống tay áo của Tô Hỷ Lai.
“Anh ơi, anh… hay là, anh hãy thả anh ta đi đi, đừng đánh anh ta nữa, được không?”
Trông thấy bộ dáng rụt rè, sợ hãi lúc này của cô. Tô Hỷ Lai nhất thời có chút mềm lòng, anh hất chân, đem tên thanh niên đá lăn ra ngoài một đoạn. Đồng thời, ánh mắt của anh ta cũng liếc qua nhìn lấy hai gã đàn ông to con, lực lưỡng đang đứng chặn ở trước mặt của Trịnh Tố Trinh.
“Lời tôi nói không muốn lặp lại hai lần, các anh hãy cút đi, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy các anh thêm một lần nào nữa, rõ chưa?”
Tên thanh niên lúc này được Tô Hỷ Lai bỏ qua, lập tức như được đại xá, liên tục gật đầu nói phải. Sau đó mới vội vàng hướng về phía hai gã đồng bọn ra hiệu chạy trốn.
Nhìn thấy bóng lưng của bọn họ rời đi, lúc này Tô Hỷ Lai mới quay lại nhìn lấy cô bé.
“Em không sao chứ?”
“Dạ, không… không sao ạ!”
Cô bé hơi có vẻ rụt rè, dường như rất sợ khi nhìn thấy ánh mắt của Tô Hỷ Lai nhìn thẳng về phía mình.
Lúc này, Trịnh Tố Trinh hơi cúi người xuống, đem chiếc mũ hình đầu của một con thỏ trắng nhặt lên, đưa cho cô bé. Đồng thời, ánh mắt của cô hiện lên một tia hiền hòa, xoa lấy mái tóc đang rối loạn của cô bé mỉm cười.
“Em gái, em đừng sợ! Anh ấy là người tốt, anh ấy rất hay giúp đỡ những người như em vậy!”
Vừa nói, Trịnh Tố Trinh vừa cố ý nheo mắt nhìn về phía Tô Hỷ Lai. Biết được ý định của cô, Tô Hỷ Lai chỉ có thể lắc đầu cười trừ. Sau đó, anh mới hướng về phía cô bé hỏi dò.
“Em gái, nhìn em tuổi cũng không lớn lắm, năm nay em học lớp mấy rồi? Vì sao giờ này không ở nhà học bài, lại ra ngoài làm công việc như thế này?”
Tô Hỷ Lai hiển nhiên biết được, công việc làm mascot này vô cùng vất vả, hơn nữa số tiền kiếm được cũng không có bao nhiêu. Bình thường, chỉ có những học sinh, sinh viên có điều kiện kinh tế khá khó khăn mới đi làm thêm những công việc như thế này vào buổi tối. Hơn nữa, công việc này đối với một cô gái mà nói, nó lúc nào cũng tiềm ẩn không ít rủi ro.
Giống như sự việc vừa mới xảy ra, không phải lần đầu xuất hiện ở trên đường phố. Rất nhiều lần, những kẻ say rượu như gã thanh niên kia, thường xuyên quấy rối đối với các cô gái làm công việc này, đặc biệt là những cô gái hơi có một chút nhan sắc.
Huống hồ, vóc dáng của cô bé này thực sự rất xinh đẹp. Hơn nữa, nếu không bị tóc rối che mất, khuôn mặt vừa rồi có chút lấm lem bùn đất. Tô Hỷ Lai có thể khẳng định, đây là một cô gái xinh đẹp, xứng đáng trở thành hoa khôi của trường học.
Dường như cảm nhận được ánh mắt thăm dò của Tô Hỷ Lai nhìn về phía mình, trên khuôn mặt của cô bé lúc này đỏ thấu. Cô sợ hãi, vội vàng cúi thấp đầu xuống, rất sợ bị anh ta nhìn thấy biểu hiện xấu hổ của mình.
Nhìn thấy cô bé chỉ cúi đầu, không đáp. Tô Hỷ Lai hơi có chút thất vọng, anh khẽ thở dài một tiếng. Rồi sau đó từ trong ví tiền của mình, rút ra một tờ polyme màu xanh, đưa cho cô bé.
“Thôi được rồi, nếu em không muốn nói thì anh không hỏi nữa. Còn đây là số tiền anh dùng để mua hết số kẹo còn lại của em. Thời gian lúc này cũng không còn sớm, em tranh thủ trở về nhà học bài đi. Đừng đứng ở đây nữa, cẩn thận đám thanh niên kia quay lại, không có anh sẽ không có ai giúp đỡ cho em đâu!”
Đem tờ polyme mệnh giá năm trăm nghìn nhét vào trong tay của cô bé, Tô Hỷ Lai lúc này mới xoay người rời đi.
Nhưng anh không đi được bao lâu, cô bé lúc này đã cầm theo tờ tiền của anh, nhét trở lại vào trong tay anh. Sau đó, cô bé mới lắc đầu liên tục, nói ra.
“Em cảm ơn anh, nhưng em không cần tiền của anh đâu. Em có thể bán hết số kẹo này, em sẽ kiếm đủ tiền để cho mẹ em trị bệnh!”
Nói xong, cô bé dường như rất sợ bị hai người đuổi theo, liền co chân lên chạy nhanh. Nhưng không biết có phải vì đi quá vội vàng hay không, mà lúc này cô lại không may vấp phải cục đá, ngã nhào xuống đất. Ngay cả giỏ kẹo và đầu thỏ trắng đội trên đầu cũng văng tung té ra bên ngoài.
“Ai ui…”
Cô bé lúc này mặt mày nhăn nhó, ngồi xoa xoa lấy bàn chân của mình, hoảng đến mức muốn khóc ra thành tiếng. Nhìn thấy bộ dáng lúc này của cô bé, Tô Hỷ Lai nhịn không được đi tới ngồi xổm xuống, nhìn cô bé bằng ánh mắt vô cùng quan tâm.
“Thế nào? Em có bị đau lắm không? Nhanh đưa chân đây cho anh xem, để anh xem em có bị thương chỗ nào hay không?”
Cảm nhận được sự dịu dàng từ bên trong ánh mắt của người đàn ông trước mặt, trái tim nhỏ bé của cô bé lúc này đập lên liên hồi. Nhưng ngay sau đó, nhìn thấy Trịnh Tố Trinh cũng ngồi xuống bên cạnh, cô bé lúc này mới lắc đầu, nói ra.
“Dạ, em không sao, cảm ơn anh!”
Thế nhưng, khi cô bé định đứng lên, hai đầu lông mày đều nhăn đến một cục.
Nhìn thấy bộ dáng của cô bé như vậy, Tô Hỷ Lai thật sự không thể nhịn được, vội vàng đưa tay ra nắm lấy cổ chân của cô, đem chiếc giầy bằng vải trắng của cô bé tháo ra ngoài.
Cảm nhận được mắt cá của mình bị một người đàn ông xa lạ nắm chặt, sắc mặt của cô bé lúc này không khỏi có chút hoảng hốt.
Nhưng Tô Hỷ Lai thì lại nhíu mày, vết thương của cô bé đã bị sưng tấy lên vì bong gân. Anh thử đưa tay lên xoa nhẹ, cô bé liền đau đến kinh hô lền một tiếng.
“Ai ui!”
Thấy cô bé dường như sắp khóc, anh lúc này mới ân cần hỏi thăm.
“Thế nào, em có đau lắm không? Đừng sợ, đây chỉ là bị bong gân một chút mà thôi. Cố gắng nhịn đau, để cho anh nắn lại là sẽ bình thường ngay thôi.”
Vừa nói, bàn tay của Tô Hỷ Lai vừa di chuyển, đem cổ chân của cô bé bẻ mạnh một cái.
Lúc này, cô bé đau đến phát hoảng. Mười đầu ngón tay cố gắng bám chặt lên bả vai của Tô Hỷ Lai, răng thì nghiến chặt, nước mắt óng ánh lưu lại bên trong khóe mắt, khuôn mặt còn có một chút u oán nhìn lấy anh.
“Được rồi, chân của em đã không có vấn đề gì nữa rồi. Em có thể đứng lên đi thử một vòng, anh bảo đảm em sẽ không còn bị đau nữa đâu!”
Thấy biểu hiện lúc này của cô bé, không hiểu vì sao trong lòng của Tô Hỷ Lai lại có chút buồn cười. Giống như một đoạn thời gian trước đây, anh cũng từng có một khoản thời gian vui vẻ như vậy.
“Thật?”
Cô bé dường như không tin tưởng lắm vào lời nói của Tô Hỷ Lai. Vừa rồi, quả thật động tác của anh ta rất thô bạo, còn làm cô đau đến sắp khóc. Lúc này, anh ta còn bảo là chân mình đã khỏi đau rồi? Anh ta thật sự lợi hại như vậy sao?
Nhìn thấy được sự nghi ngờ của cô, Tô Hỷ Lai nhất thời không vui, còn cố ý vỗ lấy trên ngực của mình, khẳng khái nói ra.
“Yên tâm đi, lời anh nói chắc chắn một trăm phần trăm. Nếu như chân của em không khỏi, thì sau này anh sẽ chịu trách nhiệm nuôi em suốt đời, được chưa?”
Lời này của Tô Hỷ Lai chỉ muốn trêu đùa để cho cô bé cảm thấy vui vẻ, hơn nữa anh cũng chỉ xem cô bé giống như một đứa em gái, nên anh hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả của nó. Cuối cùng, chính vì câu nói này, anh đã nợ cô bé cả một đời.
Mặc dù đã nghe được Tô Hỷ Lai khẳng định như vậy, nhưng trong ánh mắt của cô bé vẫn không tin lắm.
Sau khi đứng lên đi thử một vòng, cảm giác được cổ chân của mình không còn đau như lúc trước nữa. Cô bé lúc này mới vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ mà nhảy nhào lên trên người anh, hôn nhẹ lên trên má anh một cái.
“Hi hi, cảm ơn anh!”
Nhìn nụ cười trong vắt của cô bé, Tô Hỷ Lai cảm giác mình cũng trở nên vui vẻ hơn rất nhiều lần.
Chỉ là, anh lại không để ý thấy, trong ánh mắt của Trịnh Tố Trinh lúc này đã có mấy phần ghen tuông. Từ trực giác của một người phụ nữ, cô có thể cảm nhận được sự uy hiếp từ sự tươi trẻ, hồn nhiên của cô bé bé.
Thế nhưng thứ cảm giác này chỉ lóe lên một chút, sau đó sắc mặt của cô liền bình tĩnh trở lại.
“Chỉ là một cô bé mà thôi, mình không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì?”
Trong lòng âm thầm tự nhủ với mình như vậy, nhưng ngoài mặt Trịnh Tố Trinh vẫn có một chút cảm giác khó chịu. Giống như thể, cô đang tự tay tạo ra cho mình một kẻ tình địch thứ ba vậy.