Vốn có ý định đẫn Lý Mỹ Kỳ đi thuê phòng, lúc này đang giằng co không thu được kết quả gì, trong lòng của Trần Đức Minh đã cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này, đột nhiên trước mặt toát ra một gã đàn ông lạ hoắc. Hơn nữa, nhìn cách xưng hô thân mật của bọn họ, trên mặt của Trần Đức Minh không khỏi nóng lên. Hắn ta liền có cảm giác, giống như trên đầu của mình mọc thêm hai cái sừng to.
“Mày là thằng nào? Mày có quan hệ gì với bạn gái của tao?”
Nhìn thấy thái độ gay gắt của gã thanh niên trẻ tuổi, Tô Hỷ Lai cũng không có phản ứng gì. Anh ta trực tiếp đi tới trước mặt của Lý Mỹ Kỳ, quan sát một hồi.
Sau đó, khóe môi của anh ta nhếch lên, lộ ra một nụ cười vô cùng xấu xa.
“Sau nhiều năm không gặp, không nghĩ đến em đã lớn như vậy?”
Nhận ra được ánh mắt tràn đầy xâm lược của Tô Hỷ Lai lướt qua trên cơ thể của mình, khuôn mặt thiếu nữ của Lý Mỹ Kỳ không khỏi hiện lên một ráng mây đỏ thẹn thùng.
Đặc biệt là, sau khi bắt gặp ánh mắt của anh ta đảo lên chỗ nào đó trên người của mình, cô càng thêm xấu hổ, nói ra.
“Anh Hỷ Lai, anh còn dám trêu em!”
Nhìn những động tác cùng lời nói lúc này của hai người bọn họ, thật sự không muốn để cho người khác hiểu nhầm cũng không được. Huống hồ lúc này Trần Đức Minh đang có tình cảm với Lý Mỹ Kỳ, còn không biết rõ mối quan hệ của hai người bọn họ? Trong lúc nhất thời, đỉnh đầu của hắn ta giống như bóc lên khói xanh.
Đôi cẩu nam nữ này, lại dám liếc mắt đưa tình ở trước mặt của mình?
“Con mẹ nó, mày rốt cuộc là thằng nào? Mày có quan hệ gì với cô ta?”
Trong lòng của Trần Đức Minh lúc này cực kỳ phẫn nộ, hắn chẳng khác nào một kẻ nổi điên, phóng ngươi lao tới, đem cổ áo của Tô Hỷ Lai túm chặt.
“A!”
Nhìn bộ dáng hung hăng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Trần Đức Minh, Lý Mỹ Kỳ thật sự bị dọa sợ, cô vội vàng che kín miệng lại kêu khẽ lên một tiếng.
Nhưng lúc này, trên khuôn mặt của Tô Hỷ Lai vẫn tỏ ra dửng dưng, anh ta vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía em họ của mình.
“Đây là bạn trai của em?”
Cũng không biết vì sao, nghe Tô Hỷ Lai hỏi như vậy, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ đột nhiên có chút chột dạ, cô vội vàng lắc đầu liên tục.
“Không… không phải!”
Nghe Lý Mỹ Kỳ đáp như vậy, trong lòng của Trần Đức Minh vốn đã tức giận, càng thêm khó nhịn được. Hắn tức giận gằng lên một tiếng, sau đó hung hăng vung lấy nắm tay, đấm thẳng vào mặt của Tô Hỷ Lai. Trong miệng của hắn còn không quên phun ra một câu tục tĩu.
“Cái đờ mờ, tao đấm ch* mẹ mày!”
“A!!!”
Lần này, Lý Mỹ Kỳ thật sự là bị dọa sợ. Cô vô cùng hốt hoảng, hô lên một tiếng. Sau đó, bước chân của cô phóng nhanh tới, dự định lấy thân hình của mình che chắn ở trước mặt anh họ.
Thế nhưng, động tác của cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt không thể nào tin nổi nhìn về phía hình ảnh trước mặt.
Ngay lúc này, nắm đấm của Trần Đức Minh đã bị Tô Hỷ Lai bắt lại. Trên mặt của anh ta, còn hiện lên một nụ cười hời hợt.
“Cậu em, cậu còn kém lắm! Muốn theo đuổi em gái của tôi, tốt nhất là nên hành xử cho văn minh một chút. Nếu không, không cần đến em gái của tôi phản đối, tôi cũng sẽ trực tiếp đá cậu ra khỏi chỗ này!”
Nói xong, Tô Hỷ Lai liền trực tiếp vung tay, đem gã này hất văng ra ngoài. Nhưng anh ta thật sự cũng không có ý định nặng tay, chỉ khiến cho Trần Đức Minh mất thăng bằng, liên tục lùi lại phía sau hơn mười bước.
“Anh… anh có sao không?”
Cũng chẳng thèm quan tâm đến gã Trần Đức Minh đang một mặt ngơ ngác nhìn về phía mình, Lý Mỹ Kỳ lúc này vô cùng lo lắng mà chạy về phía Tô Hỷ Lai.
Nhìn thấy cô bé ngày nào chỉ biết khóc nhè, lại hay làm nũng chạy theo phía sau lưng của mình đòi quà, bây giờ đã lớn như vậy, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi cảm khái.
Anh ta nhất thời nhịn không được, đưa tay lên xoa đầu của cô một trận, sau đó còn trêu đùa khiến cô thẹn đến đỏ mặt.
“Con bé này, em còn không biết anh trai của em lợi hại thế nào sao? Hiện tại em lớn rồi, cũng có bạn trai rồi, nên có phải là đang coi thường anh hay không?”
Nếu như nói, ở trong nhà họ Tô ai là người khiến cho Tô Hỷ Lai quan tâm nhất, thì ngoại trừ một người cô họ đã đi nước ngoài từ nhiều năm trước, thì chỉ có cô bé này là anh ta cảm thấy yêu thích.
“Anh Hỷ Lai, anh đừng có trêu em, ai có bạn trai kia chứ?”
Lý Mỹ Kỳ dường như đối với đề tài này hơi có mấy phần nhạy cảm. Sau khi hai người bọn họ nói chuyện một hồi, cô liền tìm lấy cớ đi tới bên cạnh của Trần Đức Minh, nhìn anh ta hỏi thăm.
“Anh không sao chứ?”
So với giọng điệu nũng nịu và thần sắc tràn đầy quan tâm của cô lúc hỏi thăm Tô Hỷ Lai, hoàn toàn khác hẳn với âm điệu không một chút cảm xúc nào lúc này khi hỏi thăm Trần Đức Minh. Thật sự là một sự chênh lệch không cách nào có thể so sánh được.
Bản thân Lý Mỹ Kỳ biết rõ, tên Trần Đức Minh này không phải là người tốt, cũng thuộc vào loại con ông cháu cha cực kỳ phách lối, cố chấp. Nhưng vì mối quan hệ làm ăn của cha cô, hơn nữa ngày thường bọn họ cũng có qua lại với nhau, nên lúc này cô thật sự không muốn làm chuyện này trở nên phức tạp hơn.
Thế nhưng, có những chuyện không phải cứ nghĩ liền có thể giải quyết được. Tên này vốn dĩ đã có ý định với Lý Mỹ Kỳ, hơn nữa bản thân hắn là người có tính chiếm hữu cực mạnh. Vừa rồi, nhìn thấy hành động thân mật giữa cô và Tô Hỷ Lai, cho dù nghe được quan hệ của hai người bọn họ là anh em họ với nhau. Nhưng trong lòng của hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu. Với lại, ở ngay trước mặt Lý Mỹ Kỳ, bị Tô Hỷ Lai dễ dàng đánh bại, Trần Đức Minh càng thêm mất mặt.
Thế nên, hắn lúc này phản ứng vô cùng kịch kiệt, vừa nghe Lý Mỹ Kỳ nói xong, liền trực tiếp đem thân hình cô đẩy sang một bên. Sau đó, hắn phóng nhanh về phía Tô Hỷ Lai, trên tay không biết lúc nào đã cầm lấy một viên gạch vỡ, điên cuồng hét to một tiếng.
“Mẹ nó, hôm nay ông đập chết mày!”
Thật sự Tô Hỷ Lai cũng không ngờ đến cái tên này lại “điên” đến như vậy. Mặc dù anh ta không muốn vướng vào rắc rối, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là anh ta có thể nhẫn nhịn.
“Đồ điên!”
Buồn bực mắng chửi một câu, thân hình của anh ta lúc này cũng bắt đầu di chuyển, nhanh chóng bắt lấy cổ tay của Trần Đức Minh, khống chế để cho hắn không có cách nào đập viên gạch xuống đầu mình. Sau đó, anh ta dùng một động tác xoay người vô cùng đẹp mắt, đem tên này quăng ngã xuống đất.
Đối với một tên công tử bột con ông cháu cha như Trần Đức Minh, bình thường làm gì gặp phải loại tình huống như vậy. Thường ngày, nếu không phải là hắn khi dễ người khác, thì cũng là người khác sợ sệt, phục tùng trước mệnh lệnh của hắn.
Hôm nay, không những kế hoạch của hắn thất bại, bị Lý Mỹ Kỳ từ chối, hắn còn bị Tô Hỷ Lai đánh cho một trận.
Lúc này, Tô Hỷ Lai đã không có ý định nương tay, anh ta mặc dù không ác đến mức đem tên này đánh đến tàn phế. Nhưng ít nhất, bộ dáng của hắn lúc này thật sự rất thảm hại. Hai con mắt bị đánh cho bầm đen như gấu trúc, khuôn mặt thì bị sưng húp, chẳng khác nào một cái đầu heo.
“A!!!”
Hét lên một tiếng thảm thiết, thân hình của Trần Đức Minh bị Tô Hỷ Lai vứt đi, giống như một cái túi rác bị người ta ném ra bên đường.
Cho đến lúc này, ánh mắt của Lý Mỹ Kỳ vẫn một mực dại ra. Cô hoàn toàn không thể nào hiểu được, mọi chuyện tại sao lại thành ra như vậy?
“Thế nào, có phải là anh rất đẹp trai hay không?”
Giải quyết xong kẻ quấy rối với em gái mình, Tô Hỷ Lai lúc này rất thoải mái, phủi phủi tay đi tới mỉm cười.
Thật sự, vừa rồi trong lòng của anh ta vẫn còn đang buồn bực về chuyện của Quách Ngọc Hưng. Lúc này, tên Trần Đức Minh lại vừa vặn đưa tới, để cho anh ta có lý do xả giận.
Không biết, nếu như tên Trần Đức Minh này biết rõ ý nghĩ trong lòng của Tô Hỷ Lai, cảm giác của hắn sẽ là như thế nào?
Bất quá, lúc này khuôn mặt của Lý Mỹ Kỳ cũng không có cười nổi, cô chỉ có thể khó khăn nói ra.
“Anh… anh ta sẽ không sao chứ?”
Thật sự hình tượng của Trần Đức Minh lúc này quá mức thê thảm, Lý Mỹ Kỳ không thể nào không lo lắng có chuyện xảy ra.
Biết được suy nghĩ trong lòng của Lý Mỹ Kỳ, Tô Hỷ Lai đương nhiên rất vui vẻ, đi tới xoa lấy đầu tóc của cô, mỉm cười nói ra.
“Tất nhiên là không rồi! Tên này nhiều nhất chỉ bị thương ở ngoài da mà thôi. Chỉ cần đưa cậu ta vào viện nghỉ ngơi vài hôm thì có thể bình phục trở lại như thường!”
Nói xong, anh ta còn nắn nắn lấy khuôn mặt của cô, không ngừng trêu chọc để cho cô xấu hổ đến đỏ mặt.
“Các anh đang ở đâu? Tới đây ngay lập tức, tôi muốn giết chết hắn, tôi muốn các anh phải giết chết hắn!”
Lúc này, Trần Đức Minh đã lòm còm bò dậy, trên tay của hắn đang run rẩy cầm lấy điện thoại. Cũng không biết là hắn gọi điện thoại đến cho ai đó, nhưng âm thanh của hắn hầu như là đang la hét với người ở bên kia.