Cảm nhận được một cái bóng đen lao tới, đem toàn bộ thân thể của mình áp xuống dưới đất, lăn tròn vài vòng. Trong đầu của Lưu Thục Hiền bỗng dưng cảm thấy trống rỗng.
Ngay sau đó, một tiếng nói quen thuộc truyền vào trong tai của cô.
“Cô có sao không?”
Cho đến lúc này, cô mới thật sự tỉnh táo trở lại. Đồng thời, ánh mắt của cô vô cùng nghi hoặc khi nhìn về phía kẻ đã đè lên người mình.
“Tại sao lại là anh?”
Nhìn thấy được phản ứng lúc này của cô, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi phiền muộn.
Thật sự, nếu như không phải vừa rồi trong đầu nghe được âm thanh cảnh báo của hệ thống, anh ta cũng lười để ý đến người phụ nữ này.
Chỉ có điều, hiện tại mọi chuyện đã xảy ra, anh ta có muốn thay đổi cũng không thể làm được.
“Nếu không phải là tôi, cô cho rằng là ai?”
Giọng nói của Tô Hỷ Lai hơi có chút mất hứng. Đồng thời, anh ta cũng nhanh chóng rời khỏi cơ thể của Lưu Thục Hiền.
Bất quá, vô duyên vô cớ bị một người đàn ông đè lên người, lúc này tâm trạng của Lưu Thục Hiền thật sự không tốt.
“Có phải là anh cố ý hay không? Tại sao anh lại muốn ôm tôi?”
Vừa nói, ánh mắt của cô vừa hiện lên sự đề phòng lẫn tức giận. Trong lòng của Tô Hỷ Lai thì càng thêm buồn bực. Thật sự không hiểu, thế đạo hiện tại làm sao, sao cứ mỗi lần anh ta làm ơn đều bị mắc oán như vậy?
Thế nhưng, ngay lúc anh ta định lên tiếng giải thích, thì không biết từ đâu phóng lên một tràng pháo hoa, tạo ra một trận âm thanh vô cùng náo nhiệt.
Nhất thời, ánh mắt của anh ta hướng về phía cửa khách sạn nhìn lại. Lúc này, người quản lý của khách sạn mới tỏ ý áy náy, chạy vội ra nói ra.
“Thành thật xin lỗi, vừa rồi có một vị khách tổ chức sinh nhật ở đây. Anh ta nói muốn tặng cho bạn gái của mình một món quàn bất ngờ, thế nên mới để nhà hàng chúng tôi chuẩn bị pháo hoa. Tôi thật sự không nghĩ đến, âm thanh vừa rồi lại làm kinh động đến các vị ở đây!”
Nghe được lời giải thích của quản lý khách sạn, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi nảy sinh nghi hoặc.
Nhưng ngay sau đó, anh ta liền lắc đầu phủ định. Hệ thống tuyệt đối không có xuất hiện sai lầm. Hơn nữa, tiếng súng vừa rồi nghe rất rõ ràng. Cũng không hiểu vì sao đám cảnh sát này lại không phát hiện ra được tiếng nổ?
Mặc dù trong lòng có vô số nghi vấn, nhưng tình huống hiện tại, Tô Hỷ Lai cũng không biết phải giải thích như thế nào cho phải.
Mọi thứ, thật sự diễn ra quá mức trùng hợp. Mấy hôm trước, một gã đàn ông lạ mặt đột nhiên lao vào đâm Trịnh Hồng Ngọc bị thương, suýt chút nữa thì lấy đi tính mạng của cô.
Cách đây một hôm, thì chính Trịnh Tố Trinh cũng bị người ta đụng phải. Mặc dù cô không bị thương, nhưng hành động của hai kẻ này, dường như có một sự trùng lặp nào đó.
Cho đến hôm nay, vụ nổ súng xảy ra, tiếp theo đó là tiếng pháo hoa của nhà hàng. Tất cả những chuyện này, giống như đang có một bàn tay bí ẩn nào đó cố tình sắp đặt hết thảy mọi thứ.
Trong lòng càng nghĩ, Tô Hỷ Lai càng cảm thấy đầu óc của mình có vẻ không đủ dùng. Cho đến lúc này, mọi thứ đều chỉ là suy đoán mơ hồ của anh mà thôi.
Ngay lúc cảm thấy trong đầu có chút rối loạn, trên tay của Tô Hỷ Lai bỗng dưng truyền đền một thứ cảm giác mềm mại, vô cùng dễ chịu. Khi giật mình quay đầu nhìn lại, thì anh ta mới phát hiện ra thân thể của Trịnh Tố Trinh đang dán sát về phía cảnh tay phải của mình. Trên người của cô lúc này cũng phả ra một mùi hương thoang thoảng, làm cho tâm tình của anh ta mau chóng bình phục trở lại.
“Anh Hỷ Lai, hay là chúng ta rời khỏi nời này đi. Em cảm thấy, bầu không khí ở đây thật sự quá ngột ngạt. Em muốn được về nhà, để cho đầu óc dễ chịu hơn một chút!”
Nghe được lời đề nghị của cô, vốn dĩ ban đầu anh ta còn có chút do dự, nhưng lúc này anh ta liền gật đầu đáp ứng. Bất quá, trước khi đi ánh mắt của anh ta vẫn không quên nhìn về phía nữ cảnh sát Lưu Thục Hiền.
Cũng may, lúc này mấy vị cảnh sát đứng bên cạnh, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp từ ai đó, nên đã kéo cô rời đi trước.
Thế nhưng, lúc lên xe nữ cảnh sát này vẫn không quên hung hăng, trừng mắt nhìn lấy Tô Hỷ Lai một trận. Sau đó, trên môi của cô còn mấp máy, như muốn nói với anh ta rằng.
“Anh hãy đợi đấy, lần sau sẽ biết tay tôi!”
Đối với thái độ vô ơn của nữ cảnh sát này, Tô Hỷ Lai trực tiếp không thèm để ý. Chỉ có điều, anh ta vẫn rất nghi hoặc, rốt cuộc vừa rồi là ai nổ súng? Và người nổ súng, hắn có mục đích gì?
Trong lúc suy nghĩ lung tung mọi thứ, thì chiếc xe Audi A7 của Trịnh Tố Trinh đã lái ra khỏi nhà xe. Sau đó, cả hai người cùng nhau trở về nhà.
Trên đường đi, Trịnh Tố Trinh mặc dù muốn nói gì đó với Tô Hỷ Lai. Nhưng nhìn thấy bộ dáng suy tư của anh, cô thật sự không tiện mở miệng.
Khi chiếc xe của cô đi về phía một con đường vắng, cách trung tâm thành phố khoảng chừng mười lăm, mười sáu cây số. Thì lúc này, từ bên trong một con hẻm nhỏ ở gần đó, đột nhiên phóng ra một chiếc xe mô tô. Trên xe lúc này, là một gã đàn ông mặc đồ đen, che kín mặt.
Vốn dĩ, tốc độ lái xe của Trịnh Tố Trinh không nhanh. Với tình huống bất ngờ như thế, cô hoàn toàn có thể kịp thời phản ứng. Nhưng mà, chiếc xe mô tô này phóng ra với tốc độ quá nhanh. Hơn nữa, người ngồi trên xe còn cầm theo một khẩu súng ngắn. Ánh mắt của hắn, không ngừng nhìn chằm chằm về phía hàng ghế sau cùng của chiếc xe Audi A7, mang theo một tia thù hận không thể nào che giấu được.
Ngay lúc này, trong đầu của Tô Hỷ Lai cũng nhanh chóng phát ra tính hiệu cảnh báo. Tất nhiên, động tác của anh ta dù có nhanh, cũng không thể nào nhanh hơn được tốc độ nổ súng của người đàn ông mặc áo đen ngồi trên xe mô tô.
“Cẩn thận!”
“Đùng!”
Dường như trong cùng một lúc, tiếng hô của Tô Hỷ Lai vừa ra khỏi miệng, thì tiếng súng nổ cũng vừa vặn vang lên.
Trong đêm tối, một tiếng động mạnh như vậy, thật sự đủ sức gây ra chấn động không hề nhỏ. Nhưng đáng tiếc, đoạn đường này hôm nay rất vắng. Với lại, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Đợi cho Tô Hỷ Lai kịp phản ứng, thì tay lái của Trịnh Tố Trinh đã đánh sang phía bên kia đường. Mà ở chiều ngược lại, vừa vặn có một chiếc xe ô tô tải chạy nhanh về phía bên này.
Trong khoảnh khắc này, đầu óc của Tô Hỷ Lai tức tốc xoay chuyển. Hệ thống trong đầu của anh ta, cũng nhanh chóng đưa ra rất nhiều phương án xử lý.
Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn lựa chọn một phương án mạo hiểm nhất. Đó chính là, ôm theo Trịnh Tố Trinh phóng ra khỏi chiếc xe ô tô mà hai người đang ngồi.
Ầm!
Một trận va chạm thật mạnh, tạo ra âm thanh so với tiếng súng nổ vừa rồi còn chấn động hơn rất nhiều lần.
Thế nhưng, mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây. Gã đàn ông mặc áo khoác đen đang ngồi trên chiếc xe mô tô, thấy hai người Tô Hỷ Lai may mắn thoát chết, thì hắn ta liền nhanh chóng quay đầu xe, lên ga phóng tới.
Đồng thời, khẩu súng ngắn trên tay của hắn vẫn không ngừng chĩa về phía hai người, bắt đầu bắn liên thanh.
Đùng! Đùng! Đùng!
Những tiếng súng trong đêm vang lên không ngừng. Thân hình của Tô Hỷ Lai vẫn ôm chặt lấy Trịnh Tố Trinh, lăn tròn ở trên con đường cao tốc, trên người anh đã xuất hiện rất nhiều vết thương.
Thế nhưng, anh không dám ngừng lại. Bởi vì những luồng đạn vẫn không ngừng đuổi sát theo phía sau lưng anh. Lúc này, trong lòng anh chỉ có một hy vọng duy nhất, đó là khẩu súng ở trên tay của gã áo đen nhanh chóng hết đạn.
“Thằng khốn, mày dám ngăn cản việc tao giết người, thì tao sẽ cho mày đi chết thay nó!”
Trong tiếng súng ồn ào, Tô Hỷ Lai nghe được âm thanh tràn đầy tức giận của gã sát thủ áo đen truyền vào trong tai mình.
Nhưng lúc này, Tô Hỷ Lai đã không có thời gian để suy xét về những điều này. Hiện tại, ngoài tiếng súng nổ điên cuồng của tên sát thủ. Phía trước mặt của anh, lúc này lại đột nhiên nhô ra một chiếc xe ô tô màu đen, tốc độ của nó không chậm.
Anh ta không rõ, chiếc xe ô tô này có lai lịch như thế nào. Nhưng nhìn tốc độ của nó, anh ta có thể khẳng định, chỉ một lúc nữa thôi, cả anh và Trịnh Tố Trinh đều sẽ bị bánh xe cán nát.