Ba thanh niên này chính là hảo hữu quen biết nhiều năm. Nhất là hai người Khuông Lộc và Lạc Tư Mệnh, từ nhỏ đã quen biết. Phen này gặp lại, ba người nâng cốc ngôn hoan, rất thoải mái. Nhân số tuy chỉ ba người, nhưng lấy kiến thức mấy năm qua ra nói chuyện, bầu không khí vui vẻ, nhất thời bữa tiệc vô cùng náo nhiệt.
Qua ba tuần rượu qua năm món ăn, Lăng công tử uống xong một chén rượu, có chút chếnh choáng, lớn tiếng nói: “Lạc tứ, tiểu tử ngươi thật không tốt. Bằng vào giao tình của tổ tiên hai nhà chúng ta, cộng thêm tình nghĩa ngươi ta, có gì không dễ thương lượng. Ngươi muốn binh khí cứ mở miệng, ta còn có thể cự tuyệt ngươi sao? Lạc Kiếm sơn trang ngươi nhiều kỳ binh lợi nhận, Lư Sơn kiếm quan ta cũng không ít a. Nhưng ngươi hay lắm, Lạc tứ thiếu ngươi không nói một câu, Lạc Kiếm sơn trang đã cứng rắn phái người đưa thiệp mời cho Lư Sơn ta. Miệng thì đầy khách khí, nhưng ngoài sáng trong tối đều gây hấn, trừ cái đó ra còn mang theo một thanh kiếm trúc khiến người buồn nôn hơn. Thứ cho bản công tử không cần, trả lại ngươi.”
Nói xong rút từ balo ra, trong tay thêm một cây kiếm trúc. Kỳ thực, nói là kiếm trúc còn coi như đề cao, cùng lắm chỉ là một cây gậy trúc nhỏ. Nếu không có màu vàng, lại thêm mấy cành lá, sợ rằng đưa đi Tứ Xuyên làm lương thực cho gấu trúc cũng được.
“Hóa ra Lăng huynh tới hưng sư vấn tội?” Lạc Tư Mệnh bật cười nói: “Vậy tiểu đệ không dám nhận.”
Lăng công tử trừng mắt lên: “Sao? Trước mặt còn muốn thoái thác?”
“Nói gì vậy. Lần này Lạc Kiếm sơn trang ta mời khắp quần hùng thiên hạ, không dám lãnh đạm chút nào. Phàm là môn phái Trung Nguyên còn lộ diện trên giang hồ, lại sở trường dùng binh khí, Lạc Kiếm sơn trang chúng ta đều phát thiệp mời. Lư Sơn kiếm quan ngươi cách không xa còn là khách quý, sao ta dám lãnh đạm Lăng huynh.”
“Hừ, vậy ngươi nói xem, thiệp mời bất âm bất dương này là ý gì, gậy trúc nát này lại là ý gì? Rốt cuộc chúng ta có là bằng hữu không?”
Khuông Lộc vẫn không lên tiếng, lúc này cười nói: “Gia hỏa này say rượu lỡ lời, đã là nhìn lắm thành quen, Tư Mệnh huynh chớ để trong lòng. Nhưng lời say thì lời say, lại nói vào trọng điểm. Lạc Kiếm sơn trang là võ lâm đại phái lấy nhân nghĩa làm đầu trên giang hồ. Vì sao gần đây hành động bừa bãi, vậy mà phát ra thiệp mời tương tự thư khiêu chiến cho quần hùng thiên hạ, còn kèm theo binh khí nhà mình rèn đúc, dùng thứ này chiết sát uy phong của anh hùng tứ phương, rất giống Lạc Kiếm sơn trang độc chống giang hồ. Ngay cả tiểu đệ cũng có hứng thú biết, Tư Mệnh huynh bạn tốt của ta, rốt cuộc Lạc Kiếm sơn trang đang nghĩ cái gì?”
“Hai vị nhân huynh đều hiểu lầm tiểu đệ, cũng hiểu lầm Lạc Kiếm sơn trang.”
Lạc Tư Mệnh vẻ mặt chính khí, bị Lăng công tử và Khuông Lộc vấn trách nhưng không đổi sắc, dù bận vẫn ung dung nói: “Trong thiệp mời của đại hội này nói rõ ràng. Không phải chỉ vẻn vẹn muốn tìm một binh khí, mà là muốn rèn đúc binh tâm binh đảm. Hai vị đều biết binh tâm binh đảm trên đời khó cầu. Nhất là binh đảm, trong niên đại không có chiến sự, gió êm sóng lặng này, sao có thể thúc sinh một binh đảm khiếp người? Trong đại hội này, nhà ta mời các vị tham dự hội nghị, vì muốn mượn quần hùng tranh phong, rèn luyện ra một binh đảm cương liệt.”
Khuông Lộc nói: “Ta hiểu ý ngươi, nhưng vốn là một thịnh hội võ lâm, vì sao các ngươi lại lén lén lút lút, không dám gióng trống khua chiêng. Còn muốn dùng binh khí nhà mình nhục nhã người khác? Ta đi một đường từ nam, gặp không ít môn phái tham dự hội nghị. Cơ hồ đều bị chuôi xuất phẩm Lạc Kiếm nhà ngươi tặng làm cho chán nản, ủ rũ.”
Lạc Tư Mệnh nghiêm mặt, chậm rãi đàm đạo: “Cho nên ta nói hai vị hiểu lầm tiểu đệ. Trước tiên tạm nói chuyện lén lén lút lút. Kỳ thực chúng ta cũng muốn công khai chuyện này, quảng cáo anh hùng thiên hạ. Nhưng thứ nhất chúng ta vốn mời anh hùng có vũ khí độc môn, chỉ như thế đã dốc hết toàn lực. Nếu quả thật thông cáo giang hồ, những quyền sư, cao thủ tay không đọ sức, hoặc là võ nghệ không tới nơi tới chốn đều vọt tới, Thái Hồ kiếm đảo chúng ta sẽ bận không chịu nổi a.
Thứ hai, những năm gần đây triều đình thế lớn, Kỳ Lân vệ lại đứng đầu cái gọi là Nam Tẫn ngũ cung, trong chốn võ lâm tán dương có thể thay thế Bạch Vương. Gió này tuy không phải triều đình thổi lên, nhưng nếu chưa bao giờ ngừng, triều đình không hẳn không cổ vũ thanh thế. Bạch Vương thất quan chúng ta thật sự không nên làm việc cao điệu. Đây là thứ hai.”
Lạc Tư Mệnh tính trầm ổn, làm người đôn hậu, lại là con cháu thế gia, nói chuyện trật tự rõ ràng cũng không kỳ quái. Chẳng qua với sự hiểu biết của hai người, trong bụng hắn không có nhiều lằng nhằng như vậy, hắn chưa bao giờ nói loại lời như ‘Triều đình không hẳn không cổ vũ thanh thế’.
Quả nhiên tiếp theo Lạc Tư Mệnh nói: “Thứ ba, nói câu thật tình, hai điều trên đều là nhị thúc của tiểu đệ nghĩ ra. Nếu tiểu đệ ra chủ ý, chuyện này sớm đã thông truyền thiên hạ.”
Khuông Lộc và Lăng công tử nhìn nhau cười một tiếng, thầm nghĩ thế mới đúng.
Lạc Tư Mệnh nghiêm mặt nói: “Hơn nữa Lạc Kiếm sơn trang chúng ta tặng binh khí, cũng không phải khiêu khích, mà là thành ý. Vừa nãy ta đề cập, trong đại hội này, các vị sẽ dùng vũ khí đánh nhau chết sống, luyện thành binh tâm binh đảm. Nhưng hai vị cũng nên biết, cho dù cuối cùng luyện ra binh tâm binh đảm, cũng không phải để bày biện, mà phải dùng đúc binh. Tài liệu chúng ta đau khổ tìm được, cuối cùng phải cầm đi dung luyện. Do đó, bất kể thần binh lợi khí nhà ai chiến thắng, cuối cùng cũng đành phải thiêu cháy.”
Lúc này Khuông Lộc mới thưởng thức ra ý tứ, lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Lạc Tư Mệnh nói: “Nhưng người trong võ lâm xem binh khí độc môn nhà mình như tính mệnh, dù Lạc Kiếm sơn trang cho lãi to thế nào, cũng chưa chắc nỡ lấy ra cho chúng ta dung luyện. Chính chúng ta xuất thân rèn đúc, biết rõ nhân duyên thâm hậu, khó mà dứt bỏ giữa võ nhân và vũ khí. Hơn nữa cũng không đành lòng muốn các võ lâm đồng đạo làm chuyện này vì chúng ta. Bởi vậy Lạc Kiếm sơn trang ta tự xuất tài liệu, cung cấp binh khí cho các anh hùng đi hội. Các vị anh hùng đến hội chọn lựa một thanh giữa bội binh của mình và vũ khí chúng ta cung cấp. Đây là thành ý lớn nhất mà Lạc Kiếm sơn trang ta dâng lên cho võ lâm đồng đạo.”
Nếu người ngoài nói câu này, hai người đều phải hoài nghi một hai, nhưng biết Lạc Tư Mệnh nói một không hai. Hắn không phải giả vờ trung thực, mà thật sự làm người chính trực, gò bó theo khuôn phép. Lúc này hai người mới hiểu rõ ý tứ của Lạc Kiếm sơn trang.
Lạc Tư Mệnh đưa kiếm trúc lại cho Lăng công tử.
“Kiếm này tặng cho Lư Sơn kiếm quan ngươi, ba ngày trước tết Thượng Nguyên cần phải đưa ra cùng thiệp mời, đừng trả ta bây giờ.”
Lăng công tử dở khóc dở cười: “Thì ra là thế, ta còn phải bảo quản cây gậy trúc này cho các ngươi mười ngày? Thật là thiếu nợ.”
Lạc Tư Mệnh rất có phong độ, cười nói: “Ngươi xuất nhập đều có sư huynh đệ tùy hành, sợ rằng ngay cả một nén nhang cũng không đeo kiếm trúc này, như thế cũng phàn nàn với ta?”
Nói xong cười ha ha, bầu không khí không vui vừa nãy tiêu tán trong tiếng cười.
Ba người vốn là hảo hữu, vừa giải quyết chuyện này, diệt hết khúc mắc, phút chốc đã bắt đầu uống rượu.
Không ngừng uống đến ánh tà dương rơi xuống, mặt trời sắp lặn, Lạc Tư Mệnh mới chắp tay nói: “Tiểu đệ không chịu nổi tửu lực, ban đêm còn phải làm việc. Còn nhiều thời gian, hai vị nhân huynh đã đến Hồ Châu thì để tiểu đệ tận tình địa chủ. Vì Luyện Thần Chú Hội, bây giờ đã phong tỏa toàn bộ đảo chủ của Thái Hồ kiếm đảo, không được đi vào. Nhưng hai người có thể ở tạm trên Kiếm Lăng đảo —— chỗ của tiểu đệ. Nơi đó cũng là một trong Thái Hồ kiếm đảo, phong quang nghi nhân, có thể ôm hết vẻ đẹp của Thái Hồ, hơn nữa có danh kiếm tiểu đệ trân tàng nhiều năm để tham quan.”
Khuông Lộc vốn thích du lịch, nghe xong đã cảm thấy thấy ngóng trông, Lăng công tử lại nói: “Xem kiếm nhìn hồ có ý gì? Còn không bằng lưu lại thị trấn này. Kiếm ngươi trân tàng nhiều năm, vẫn là giữ lại tự mình xem đi.”
Lạc Tư Mệnh bật cười nói: “Trân tàng nhiều năm không chỉ có kiếm, còn có mấy trăm vò rượu ngon. Biết được hai vị nhân huynh muốn tới, tiểu đệ há có thể khinh thường?”
Lúc này mới dụ cho Lăng công tử cam tâm đi.
Ba người nói xong là đi, trực tiếp thẳng hướng Liên Hoa Ngẫu Địa.
Liên Hoa Ngẫu Địa được giang hồ truyền thành huyền diệu khó giải thích. Nghe nói Liên Hoa Ngẫu Địa liên tục mấy chục dặm không dứt, là trận pháp lợi hại, trong đó hư thực tương sinh, chính là chỗ ở của Lạc Kiếm sơn trang, hàng rào duy nhất của Thái Hồ kiếm đảo. Bởi vì tên tuổi Bạch Vương thất quan, chuyện này bị người trên giang hồ truyền ngày càng mơ hồ.
Nhưng người biết chân tướng, lại rõ ràng chuyện này sai lớn.
Nếu nói Liên Hoa Ngẫu Địa là hàng rào của Thái Hồ kiếm đảo, không bằng nói Liên Hoa Ngẫu Địa là lối vào duy nhất có thể đến Thái Hồ kiếm đảo.
Thuỷ vực Thái Hồ rộng lớn, người chèo thuyền đều biết, thuỷ vực phía nam Thái Hồ chính là chỗ độc nhất của Lạc gia Lạc Kiếm sơn trang. Người tự tiện xông vào thuỷ vực Thái Hồ kiếm đảo, giết không tha.
Thái Hồ kiếm đảo nằm trên nước, lại phòng vệ nghiêm ngặt, trên đảo người lạ chớ gần.
Chỉ có người xuyên qua Liên Hoa Ngẫu Địa, được môn nhân chứng nhận, mới được coi là khách nhân của Lạc Kiếm sơn trang. Bởi vậy tác dụng của Liên Hoa Ngẫu Địa không phải bảo hộ Lạc Kiếm sơn trang, mà là bảo hộ kẻ ngoại lai.
Ba người đi thuyền đến, qua nửa canh giờ, bên bờ xuất hiện một thân ảnh cô đơn lặng lẽ nhìn ra xa, khó chịu chắt lưỡi.
Người này chính là Tra Bĩ một đường đi theo.
Với tu vi võ công của ba người này, đừng nói là theo dõi, Tra Bĩ đứng nghe lén hơi gần cũng sẽ lập tức bị phát giác. Chẳng qua Tra Bĩ học được một ít ở Lục Phiến môn, bây giờ rất tự mình biết mình. Năm đó, hắn lần hô to gọi nhỏ trong lần đầu gặp Minh Phi Chân, kết quả bị đập vào trong đất, đến bây giờ vẫn thỉnh thoảng nhớ lại. Đối mặt những cao thủ võ lâm này, bây giờ Tra Bĩ có thể tránh là tránh. Vừa nãy, ngay cả hai tên canh cổng dưới tay người ta cũng đánh không lại, đương nhiên sẽ không cảm thấy mình là đối thủ của công tử trẻ tuổi.
Hắn cũng không miễn cưỡng đi nghe lén, bèn tùy tiện hỏi thăm người trong khách sạn. Ở trấn Tàm Hồ, thanh danh của Lạc gia cực lớn, chính là không người không biết. Lạc Tư Mệnh tới tiệm này nhiều lần, sớm bị nhớ kỹ, không cần tốn nhiều sức đã nghe ngóng được tin tức.
Mà Liên Hoa Ngẫu Địa cũng là địa điểm người qua đường đều biết, hắn cố ý xuất phát sau ba dặm đường, vậy mà không bị phát giác.
Nhưng lúc đầu hắn rớt lại ba dặm, cước trình lại thua kém người ta. Khi hắn chạy tới, người ta đã đi xa không thấy, Tra đại gia hắn không còn cơ hội biểu hiện.
Tra Bĩ hết cách, đang định rời đi, lại thấy một chiếc thuyền con từ phương xa đi về bờ, vội vàng trốn đi.
Nhìn cẩn thận, hóa ra là Lạc Tư Mệnh đi thuyền trở về.
Lạc Tư Mệnh hạ thuyền, không đến một lát đã có người tới tiếp ứng.
"Bẩm báo thiếu trang chủ, các nữ hiệp Ngô Đồng Kim Vũ hiên đã đến đông đủ. Bây giờ đang ở trấn Tàm Hồ."
Lạc Tư Mệnh nói: "Ừ, ai đến?"
“Là thủ đồ tam đồ của Tử chưởng môn, hai vị nữ hiệp Kim Ngọc Phi Diên và Lãnh Nguyệt Thanh Loan.”
Lạc Tư Mệnh gật gật đầu: “Đúng là cho chúng ta mặt mũi, nhanh đi nghênh đón.”
Tiếp theo muốn chạy đi tiếp khách, lúc khẽ động thân lại ngửi thấy mùi rượu trên người, cảm thấy không ổn.
“Khoan đã, người ta là nữ khách, không được thất lễ.”
Hơi động niệm, trên người đột nhiên bốc lên từng trận bạch khí, chỉ cảm thấy mùi rượu nghi nhân, người trúng muốn say. Hóa ra trong chớp mắt, hắn vận công ép mùi rượu từ lỗ chân lông ra ngoài. Tu vi nội công này, quả thật hiếm thấy.
“Lấy nước tới, đợi ta rửa mặt.”
Có người trong đám thủ hạ đến bên hồ vốc nước, đựng trong lá sen mang tới.
Đột nhiên người kia cả kinh kêu lên: “Có, có quỷ nước! !” Rồi kinh hoảng chạy về.
“Thiếu, thiếu trang chủ, bên hồ có quỷ nước!”
Lạc Tư Mệnh lão luyện thành thục, bất mãn quát: “Hoảng hoảng hốt hốt còn ra thể thống gì! Lui ra!” Giữ kiếm đi lên phía trước xem xét.
Chỉ thấy một bóng hình xinh đẹp của nữ tử lơ lửng không cố định ven bờ hồ, vai như đao gọt, vòng eo tinh tế, nơi nào đó tròn trịa cao vút. Quần áo ướt đẫm lại tạo ra đường cong trơn như nước, nhưng chặt chẽ nóng bỏng, dù chập chờn trong nước vẫn có ba phần thê diễm.
Lạc Tư Mệnh nóng mặt: Thực sự có quỷ nước, còn là nữ quỷ động lòng người......
Cho dù không xem mặt, cũng biết màu da nàng trắng bệch. Bắt đầu từ cổ là màu xanh trắng, đã là màu da người sống không nên có. Cũng khó trách Lạc Tư Mệnh nhất thời hiểu lầm.
Nhưng rốt cuộc người sống và nữ quỷ có chỗ khác biệt, Lạc Tư Mệnh cũng chỉ gặp ảo giác trong nháy mắt, vội vàng thân xuất viện thủ kéo nàng.
Mới đụng vào cánh tay đàn hồi trơn nhẵn, ngoại trừ xúc cảm mềm mại khiến Lạc Tư Mệnh đỏ mặt, tình trạng của nàng cũng khiến người kinh ngạc.
—— Thương thế của nữ tử này thật nặng! ! Nhưng không ngờ nàng vẫn sống!
Lạc Tư Mệnh không do dự nữa, lôi ra khỏi mặt nước. Lúc này mọi người bao gồm Lạc Tư Mệnh mới thấy dung mạo của nàng.
Chỉ thấy, nữ tử mỹ lệ không quá hai mươi tuổi này có khuôn mặt trứng ngỗng tinh xảo. Cho dù sắc mặt trắng bệch, nhưng môi châu nở nang như uống no nước vẫn tiên diễm như điểm phấn trang. Giọt nước lướt qua chiếc cổ trắng như tuyết của nàng, như không có lực cản. Cho dù nằm trong nước không biết bao lâu, làn da của nàng không có một nếp nhăn, có thể nhìn ra da thịt nàng trơn bóng căng mịn. Thấy thế, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nín thở.
Một màn này như tiên nữ đi tắm, sóng biếc trên người bỗng nhiên hóa thành một bãi ngọc vỡ. Cho dù đôi mắt đẹp đóng chặt, vẫn cảm thấy diễm lệ không tưởng.
Nhưng trong nháy mắt này.
Nữ tử chợt mở mắt.
Con ngươi của nàng tỏa ra lệ mang. Dung nhan của nàng đã là tuyệt mỹ, nhưng phong mang như kiếm trong mắt mỹ lệ không kém gì, cũng có ma lực khiếp người. Mỹ nhân hỗn hợp hai tầng đặc chất như mãnh hổ ngủ say đã lâu chợt tỉnh lại, bị đôi mắt này lườm, ngay cả Lạc Tư Mệnh cũng cảm thấy chấn nhiếp.
Lạc Tư Mệnh nhìn đến ngây người, qua một khắc mới phát hiện, ánh mắt như phong ra khỏi vỏ này không phải tất cả của thiếu nữ. Chỗ hấp dẫn nhất của nàng là, ngoài khí chất khí chất kiên cường nghiêm nghị ra, còn có vẻ thanh thuần như hài tử —— nhất định phải nhìn kỹ mới có thể phát giác, không cẩn thận sẽ bỏ lỡ, làm người không nhịn được sinh lòng thương yêu. Hai đặc chất hoàn toàn khác nhau, rất hiếm thấy lại vô cùng tự nhiên đồng thời xuất hiện ở nàng.
Ánh mắt lăng lệ của nữ tử không thể tiếp tục bao lâu. Nàng ho khan hai tiếng, đột nhiên nôn ra một ngụm máu, lại ngất đi.
Lạc Tư Mệnh cũng đồng thời hạ quyết định: “Nói cho các nữ hiệp Kim Vũ hiên, ta sẽ đến trễ giờ. Mang cô nương này vào trong trấn, nội thương của nàng quá nặng, ta muốn chữa thương cho nàng. Các ngươi mau đi mời đại phu, đại phu tốt nhất!”
Tra Bĩ trốn trong bụi cỏ phải dốc toàn lực cắn cổ tay, mới có thể làm mình không bị kinh ngạc đánh bại —— phát ra tiếng hoan hô không có tiền đồ. Cho dù cách xa, Tra Bĩ cũng tuyệt sẽ không nhận sai. Nhất là cặp mắt nhìn như quật cường bất khuất, kỳ thực ôn nhu nội hàm. Đó là ánh mắt đứng đầu Lục Phiến môn bọn hắn, đó là ánh mắt của thiếu nữ một mạch lãnh đạo bọn hắn tiến lên.
Tìm được Thẩm Y Nhân! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12
Gần 900 chương
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau."
Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà
Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình
Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!"
Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK