Mục lục
[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại hoàng thành phía dưới lôi đài, Tô Hiểu cùng Bạch Liên đang quét nhìn đối phương, không ngừng đánh giá.

Tô Hiểu nhìn thân hình thanh tú xinh đẹp của Bạch Liên, eo thon tinh tế, thân thể mềm mại bên trong thái giám y rộng lớn, dán chặt vào vải áo, phác hoạ ra một đoạn kiều diễm phong lưu. Khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, nhất là một đôi mắt to trời sinh vũ mị, quả thực có thể câu dẫn người, làm cho người nhìn qua liền không dời đi được nữa. Tô Hiểu hừ một tiếng, thầm nghĩ: Mắt lớn như vậy làm gì? Như biết câu người, đáng ghét chết! Vừa nhìn liền biết là hồ ly tinh! Hồ ly tinh!

Bạch Liên nhìn Tô Hiểu lại thấy người trước mắt này cho người ta cảm giác như trong mê vụ. Người này vai nhỏ, lưng tuyết đơn bạc, chiếc cổ thon dài như hạc lộ ra một phần da tuyết, dường như nhẹ nhàng dùng lực liền có thể vặn gãy. Hai chân thon dài, vòng eo mảnh mai, dáng người tuyệt diệu, có thể nói thêm một phần ngại nhiều, giảm một phần ngại ít. Khuôn mặt trái xoan duyên dáng tinh xảo. Nếu không phải mặc nam trang, thật sẽ cho là một mỹ nhân nhi quốc sắc thiên hương.

Bạch Liên thầm nghĩ: Đây là nam nhân sao! Ngươi còn giống nữ nhân hơn thái giám trong cung, quả thực là yêu tinh!

Hai người đánh giá nhau mấy lần, càng nhìn càng không vừa mắt, bầu không khí căng thẳng, đại chiến chuẩn bị nổ ra.

Bạch Liên thấy Tô Hiểu vẫn ôm Minh Phi Chân, Minh Phi Chân phảng phất như mất đi tri giác, trong lòng chẳng biết tại sao lại giận dữ một trận: "Minh Phi Chân, qua, ta có lời muốn nói với ngươi."

"Đừng tới đừng tới! Lúc nào ngươi cũng dữ dằn mắng chửi người." Tô Hiểu ôm chặt lấy cánh tay trái của Minh Phi Chân, như đuổi quỷ xua tay với Bạch Liên: "Ngươi nhìn Minh đại ca, đã bị ngươi dọa sợ!"

Minh Phi Chân vẫn không nói chuyện, chỉ giữ trầm mặc.

Bạch Liên tức giận trong lòng, trên gương mặt xinh đẹp lại lộ ra một nụ cười nhìn mà giật mình: "Chỉ bằng ngươi cũng dám nói với ta như vậy? Ngươi họ gì tên gì, xưng tên ra!" Đương nhiên Bạch Liên đã sớm biết danh tính Tô Hiểu, nhưng Bạch đại cô nương da mặt mỏng, không chịu để cho người ta nhìn ra mình biết Tô Hiểu. Vẫn phải làm ra vẻ một phen.

Tô Hiểu làm mặt quỷ: "Hừ, ta là Tô Hiểu."

"Khá lắm Tô Hiểu a, không biết ngươi có thân phận bực nào, dám nói ta hung ác?" Bạch Liên trợn mắt hạnh lên, cười lạnh nói: "Ngươi coi nơi này là nha môn Lục Phiến môn ngươi sao! Cho dù Thẩm Y Nhân đang được sủng ái, trong thành cung này, bản tổng quản muốn đánh một tên tiểu bộ khoái canh cổng, chẳng lẽ không đánh được sao!"

Bạch Liên đưa mắt nhìn bốn phía, đang muốn gọi người.

"Đánh ta? Ngươi nhìn cho rõ!"

Chỉ thấy Tô Hiểu bỗng nhiên từ trong ngực móc ra một khối đồng bài. Bạch Liên nhìn đồng bài đó, kinh ngạc nói: "Bách hộ? Ngươi được phong bách hộ?"

Tô Hiểu dương dương đắc ý, cười như dương quang xán lạn: "Ta cũng là quan! Ngươi không đánh được ta rồi!"

Nếu Tô Hiểu vẫn chỉ là một bộ khoái nho nhỏ, coi như lệ thuộc khác biệt, Bạch Liên muốn đánh hắn, tùy tiện tìm lý do đánh là được. Thẩm Y Nhân có quyền uy cùng được hoàng thượng sủng ái hơn nữa, cũng không thể vì một tên bộ khoái mà vào cung tranh cãi với Ti Lễ giám tổng quản. Đây không phải vấn đề có muốn làm hay không, mà là có làm được hay không. Vì một tên bộ khoái mà kết thù với trong cung, Thẩm Y Nhân nhất định sẽ không làm sự tình lỗ mãng như thế. Do đó Tô Hiểu không tránh được phải ăn đòn.

Thế nhưng Tô Hiểu có quan thân thì lại khác. Mệnh quan triều đình coi như phạm tội bị bắt, nếu như chưa chứng thực, ngay cả một đũa cũng không thể đâm hắn. Huống chi chỉ là cãi nhau với tổng quản như nàng. Ti Lễ giám tổng quản là quan ngũ phẩm, tính ra cao hơn Tô Hiểu mấy cấp.

Thế nhưng nếu quan viên cãi lộn, hạ cấp quan viên không dám cãi lộn với thượng cấp, phần lớn là sợ quyền thế của đối phương, cùng ảnh hưởng tới hoạn lộ của mình. Nhưng không có văn bản rõ ràng quy định phẩm dật có khoảng cách liền không thể mạnh miệng. Trong đó rõ ràng nhất chính là Ngự Sử ngôn quan, Ngự Sử chủ giám sát bách quan, nghe phong phanh tấu sự tình. Trong triều thường hay thấy một tên thất phẩm Ngự Sử chỉ vào mũi quan lớn phun nước miếng mắng tam tôn tử, đó chính là một ví dụ.

Lúc này Tô Hiểu hoàn toàn không sợ Bạch Liên, hắn đột nhiên được đề bạt, căn bản cũng không để ý đến hoạn lộ tiền đồ. Bởi vậy Tô Hiểu mặc dù chỉ là tòng thất phẩm, nhưng nếu như muốn ồn ào với Bạch Liên, Bạch Liên thật đúng là không làm gì được hắn.

Bạch Liên không thể hiểu nổi nhìn lệnh bài kia, thầm nghĩ: Lục Phiến môn làm sao vậy, ngay cả tiểu hài tử cũng có thể đề bạt.

Nhưng nhìn cái tay cầm lệnh bài kia, thấy làn da trắng nõn hơn tuyết hơn sương, chỉ muốn nói: Làn da thật trắng. . . Nam nhân này thật là ghê tởm!

"Đại nam nhân mà da còn trắng hơn nữ nhân, ngươi thật là nam nhân sao?"

"Ai trắng hơn nữ nhân!" Không ngờ rằng đây là tối kỵ của Tô Hiểu. Tô Hiểu mở to hai mắt, chỉ vào cái mũi nhỏ của Bạch Liên nói: "Là ngươi mới đúng, mũi thấp như vậy, có thể thở sao!"

"Mũi ta làm sao!" Mũi Bạch Liên trơn trượt như mỡ đông, tựa như vải non, nhưng trước đây nàng chưa từng nghe qua đánh giá của người khác về dung mạo mình, cũng không biết mình tư dung tuyệt lệ sắc. Nàng nhìn mũi Tô Hiểu, vừa cao vừa thẳng, hết sức xinh đẹp. Liền nghĩ mũi như vậy mới là xinh đẹp. Bị câu nói này đả kích đến toàn thân run lên.

Bạch Liên lớn lên trong cung, trong cung nhiều quy củ, nàng lại ít vãng lai với người. Sau khi thăng quan, thái giám cung nữ trong cung nhìn thấy nàng chỉ có sợ hãi, nàng cãi nhau lúc nào? Nhưng dù sao nàng cũng thông minh, lập tức từ trong lời nói của Tô Hiểu tìm ra phương pháp phản kích.

Bạch Liên nghiến răng nghiến lợi: "Tai ngươi như, như con sâu róm chết! Khó coi chết đi được." Nói xong cũng không biết có đúng hay không, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Tô Hiểu rất khó coi, nàng cũng biết là mình làm đúng, không khỏi đắc ý trong lòng. Hai má đỏ rực, còn cao hứng hơn cược thắng Minh Phi Chân.

Tai Tô Hiểu trong suốt như ngọc, vành tai như một chiếc khuyên ngọc mập mạp bằng thịt. Thế nhưng Tô Hiểu vẫn cảm thấy không dễ nhìn, ai biết tên thái giám chết bầm Bạch Liên vừa mở miệng liền nhằm vào nơi này. Thế nhưng Tô Hiểu lớn lên tại dân gian, mặc dù tâm tư đơn thuần, bản sự cãi nhau lại cao minh hơn Bạch Liên nhiều. Cũng không cần nghĩ, câu tiếp theo đã chuẩn bị xong.

Tô Hiểu bĩu đôi môi mỏng như miếng băng, khoe khoang nói: "Miệng ta dễ nhìn hơn ngươi."

Nói đến miệng, chính là đánh trúng điểm yếu của Bạch đại cô nương. Mới vừa rồi dây dưa không rõ với Minh Phi Chân, nói tới nói lui, nói mãi không xong chính là do cái miệng này. Lúc này nhắc tới ngay trước mặt Minh Phi Chân, Bạch Liên lại phảng phất cảm thấy hai mảnh môi anh đào của mình tê tê, bắt đầu sung huyết đỏ lên.

Bất giác hai gò má Bạch Liên đỏ hồng, như hơi say rượu.

"Ngươi, ngươi. . ." Bạch Liên chột dạ một trận, nàng cho tới bây giờ cũng không coi mình là nữ nhân, bỗng nhiên muốn nàng so dung nhan tướng mạo với người, nàng cũng có chút mơ hồ. Nhưng trực giác trời sinh cho nàng biết, nếu như thua ở đây, nàng thân là một nữ nhân hàng thật giá thật, sẽ bị phủ định toàn bộ. Nàng không khỏi dùng tay áo hơi che đôi môi như mẫu đơn cùng mũi ngọc nho nhỏ, khuôn mặt nhỏ lớn chừng bàn tay chỉ lộ ra nửa phần trên, càng thêm tinh xảo mê người.

"Thế nhưng, mắt, mắt ta lớn hơn ngươi! Hừ. . ." Bạch Liên tay áo che miệng, phát ra một tiếng cười nhạo: "Con mắt ngươi nhỏ như vậy, có thể nhìn được sao?"

Tô Hiểu hoàn toàn không thể chấp nhận câu nói này. Kỳ thực con mắt Tô Hiểu chẳng những không nhỏ, còn kém Bạch Liên không nhiều. Chỉ là con mắt Bạch Liên trời sinh hơi rủ, mang theo ánh lệ, vừa vũ mị lại điềm đạm đáng yêu, mê ly động lòng người.

Tô Hiểu vẫn luôn cảm thấy con mắt Bạch Liên kiều mị động lòng người, mình làm sao có thể hơn được.

Câu nói này làm Tô Hiểu phát bực.

"Thằng lùn! !" Tô Hiểu, "Ngươi là thằng lùn! Ta mới mười sáu tuổi, đã cao hơn ngươi rồi!"

Bạch Liên không thể tin được, nam nhân này vậy mà so đo chiều cao với mình! Lão nương thế nhưng là nữ nhân hàng thật giá thật a!

"Ta không cao bằng ngươi. . . Ngươi, ngươi còn ngực phẳng đây!"

Tô Hiểu ngây người bất động như bị sét đánh, a a a miệng mở ra rồi lại đóng vào, "Ta, ta là nam! Có ngực để làm gì! Ta là ngực phẳng chẳng lẽ ngươi có sao!"

Bạch Liên lại nở ra nụ cười mười phần tự ngạo trào phúng: "Nói đúng, ta là công công, cũng là ngực phẳng. Cho nên kỳ thực cái này không có gì đáng để nói." Nhưng nói xong lời này lại đắc ý hơi ưỡn ngực lên, vải áo tự nhiên mở rộng ra hai bên. Từ hình dáng y phục, có thể tưởng tượng ra một mảnh tuyết mập mạp màu mỡ chồng chất, vừa trắng vừa mềm, chen đầy không gian nho nhỏ kia.

Tô Hiểu như nhìn cừu nhân giết cha, phẫn hận lườm Bạch Liên đang dương dương đắc ý, Bạch Liên cũng trợn trắng mắt nhìn Tô Hiểu.

"Minh đại ca, sao ngươi không giúp ta. Ngươi nhìn tên thái giám chết bầm này a!"

"Ngươi mắng ta cái gì!" Bạch Liên cả giận nói: "Minh Phi Chân, nếu ngươi không quản thằng bé chết dẫm này, ta liền muốn ngươi đi thủ phòng đao, cho ngươi mỗi ngày nhìn người ta tịnh thân!"

"Minh đại ca!"

"Minh Phi Chân!"

"Ngươi nói! Ngươi giúp ai!"

"Ngươi nói! Ngươi dám không giúp ta?"

Hỏa lực của hai người cùng chuyển hướng Minh Phi Chân đang trầm mặc, nhưng chỉ được đáp lại một câu.

"Xin lỗi."

Minh Phi Chân ánh mắt trống rỗng nhìn ba trái lê trên đất, còn có hai người này.

"Hai người các ngươi. . . Tốt nhất trước khi ta bão nổi, nói xin lỗi cho ta! !"

Artwork:
Phi Chân x Tố Vấn: https://imgur.com/a/e30mv8D
Bạch Liên: https://imgur.com/a/sG7HGMN

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Tà Thiếu
10 Tháng mười một, 2018 22:50
Nghiện thuốc chạy đi tìm txt, đi dạo dọc google tìm ra đúng đc chỗ nguồn sf :(.
trunghieu99tt
10 Tháng mười một, 2018 22:47
1 tên cao thủ giang hồ nằm trong đội ngũ thủ lĩnh của tổ chức đứng thứ 2 số các tổ chức sát thủ mà võ công lại không bằng 1 tiểu công chúa ?
Phuong Anh Nguyen
10 Tháng mười một, 2018 19:36
ôi mẹ ơi tôi chui hố này sâu thật rồi
Oebah Habeo
10 Tháng mười một, 2018 19:13
bác cv làm chất lượng hơn số lượng. đọc thích hơn hẳn.
mr beo
10 Tháng mười một, 2018 13:41
giả vân phong lại là cuồng thiên , ngày càng nhiều điều bất ngờ trong vụ phản loạn lần này
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 12:43
Raw ra đến quyển 12 Gần 900 chương
minh1912
10 Tháng mười một, 2018 12:00
raw chap bao nhiu r ạ ???
Hoaqin
10 Tháng mười một, 2018 11:34
Là sao bạn?
Hieu Le
10 Tháng mười một, 2018 11:30
chà truyện này sắp hết dịch chưa
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 20:54
đến quỳ công chúa tắm thì không dám nhòm trộm nhìn thấy đàn ông thì đòi lột trần , cảm thấy nghi ngờ xu hướng tình dục của phi chân lão đệ
VBNyang
08 Tháng mười một, 2018 12:32
" Đến lúc đó, trên Dạ La bảo, chỉ sợ cờ gấm của Bạch Vương thất quan cắm đầy tiền đình. Trái một bộ 'Đào lý xuân phong, đời đời truyền lại', phải một bộ 'Y bát được truyền, khắp chốn mừng vui'. Những trư bằng cẩu hữu của ta sẽ tụ tập lại, trắng trợn chạy tới chúc mừng, chắc chắn trong mỗi lời chúc đều có "Quả nhiên có kỳ sư tất có danh đồ!" Oan ức này ta phải cõng đến kiếp sau a. Nữ nhân cùng mạng nhỏ, cái nào trọng yếu? Ta kiên định đứng ở cái sau." Nó mà học được thì giờ lên làm chưởng môn Đại La Sơn lâu rồi :))))))) học mỗi cái hàng long thập bát mô thấy gái cửi đồ còn không dám đụng :)))))))))
mr beo
08 Tháng mười một, 2018 07:51
lão sư phụ của phi chân hàng nào chả dám đụng làm đệ tử ít nhiều cũng phải kế thừa mấy chiêu chứ
trungdq1109
08 Tháng mười một, 2018 03:55
spoil . . . . . . . . . . "Ta thái sư phụ tinh thông mệnh lý, từng cho ta xem mệnh thời điểm hô 1 tiếng 'Cẩn thận nữ nhân', sau đó bỗng nhiên dừng lại, lại hô 'Còn có nam nhân' !" Nghe đoạn này là đã cảm thấy giới tính Tô Hiểu có vấn đề rồi. :))
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 23:08
Kẻ thù của nó là ai nó còn chưa biết thì nghi ngờ nội gián cái giề :)) Sau đêm hai thằng ân ái trong rừng thì nó chỉ xác định được 2 điều: 1) Thằng Phi Chym rất mạnh có thể tát vỡ mồm nó bất cứ lúc nào và 2)Thằng Phi Chym không có ý hại nó... mà tính nó vốn không thích để thằng khác nhúng tay thì cứ im im train lv là chuẩn rồi, khi nào nó thấy nó vả được thằng main thì khác
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 21:41
cảm ơn tác giả, mong ngóng từng chương :heart:️
Hoaqin
07 Tháng mười một, 2018 21:31
Tầm khoảng chục vợ đổ về là đẹp à =))
trunghieu99tt
07 Tháng mười một, 2018 19:13
Mục đích ban đầu của Đường Dịch đúng là đến để tìm lại hồ sơ, điều tra + trả thù nhà Nhưng giờ nếu đặt tình huống như vậy thì khả năng nghi ngờ Phi Chân là nội gián chắc chắn không thể không có. mà đã là nội gián => nguy hại đến Lục Phiến Môn => Lục Phiến Môn bị giảm uy năng hoặc lụi bại => Đường Dịch cũng không thực hiện được mục đích của mình Nói chung tại hạ thấy đoạn đó tác giả viết chưa được hợp lý cho lắm
VBNyang
07 Tháng mười một, 2018 16:11
Cô cô, lão đại, trap, thái giám cứ cho thêm con công túa này thì toàn hàng để trưng bày, đụng phát nát đời ngay :))
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 13:49
vãi cả hàng long thập bát mô không biết khi nào thì phi chân lão đệ sẽ kế thừa phong thái của sư phụ nhỉ chứ xung quanh mỹ nữ nhiều lắm rồi đó
Phuong Anh Nguyen
07 Tháng mười một, 2018 08:53
nó để lại thằng main để thỉnh thoảng kiểm tra võ công của bản thân, coi như main là mục tiêu để đánh bại mà
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:46
Đường Dịch vô lục phiến môn vì nó muốn được phép tra xét một số hồ sơ án để kiếm hung thủ chứ không phải muốn mượn tổ chức báo thù
mr beo
07 Tháng mười một, 2018 07:43
công nhận điểu huynh số đủ nhọ có được vị hôn thê đẹp với chức quan cao nhưng mà nón xanh thì nhiều lắm
Hoaqin
06 Tháng mười một, 2018 19:49
Mình pm rồi, giờ chỉ chờ bác ấy rep thôi =))
Phan Thanh Tùng
06 Tháng mười một, 2018 19:37
Mục tiêu của Đường Dịch có phải làm tổ chức mạnh lên đâu. Nó chỉ muốn nó mạnh lên rồi có cơ hội đọc tài liệu thôi.
VBNyang
06 Tháng mười một, 2018 19:17
"Điểu huynh mau tới! Điểu huynh mau tới! Ta sắp không khống chế được hiện trường rồi! ! Cỏ xanh trên đầu ngươi, ta kéo ba mươi con trâu đến ăn cũng không hết a!" Khúc này đọc đi đọc lại vẫn thấy bựa :))
BÌNH LUẬN FACEBOOK