Lúc này ta mới nhẹ nhàng hạ xuống đất, trên đất hoang ngoại thành, hai người chúng ta đứng đối diện nhau.
"Cô nương từng xuất thủ với tại hạ ba lần. Lần đầu tiên là trong ổ chó của tại hạ, cô nương dùng Dạ Bộ chạy trốn. Lần thứ hai là trên đường cái, thời điểm ta gặp mặt công chúa, bị cô nương trêu đùa chật vật không chịu nổi, quả thật thành trò cười. Lần thứ ba là tối nay, cực khổ cô nương tốn kém, vậy mà dùng dược vật quý báu. Tại hạ được dạy dỗ từ nhỏ, tuyệt không tuỳ tiện động võ với nữ tử, nhất là mỹ nữ. Bởi vậy ổ chó của tại hạ cô nương cứ việc nhìn, cười nhạo cứ việc cười, nhưng Ngũ Thải Mị Tâm Đan có hại cho tinh thần, hại đến đồng liêu tại hạ, cô nương không thấy quá đáng sao?"
Chuyện này đích thực làm ta rất bối rối. Đừng nhìn công chúa trúng độc sâu, nhưng nội lực người ta cũng sâu a, ăn chút dược vật thúc nôn, tu dưỡng nửa ngày là tốt. Nhưng nội tình Tô Hiểu kém quá nhiều, hơn nữa đứa nhỏ này vốn thành thực, không cẩn thận biến thành não tàn thì ngươi bồi thường cho ta a!
"Minh bảo chủ khách khí." Nữ lang áo đen đột nhiên nói ra thân phận của ta, nhưng ta không kinh ngạc lắm. Nàng thoải mái cười nói: "Nếu ngày đầu tiên nô gia chậm nửa bước, không khỏi bị Minh bảo chủ bắt vào phòng ăn như gió cuốn, tuỳ tiện giày xéo, nào nói đến quá đáng?"
Nàng nói năng ôn nhã, ngữ khí dịu dàng động lòng người, y hệt tiểu thư khuê các tri thư đạt lễ. Bốn chữ tuỳ tiện giày xéo này, xuất từ miệng nàng lại quang minh chính đại vô cùng. Vốn không có nửa ý trêu chọc, vẫn không khỏi làm người ta giật mình.
Ta đương nhiên mặc kệ: "Ai muốn chà đạp ngươi a! ! Lúc ấy ngay cả ngươi là nam hay nữ ta cũng không rõ a!"
Nữ lang áo đen cười khanh khách, hai tay ra vẻ lau nước mắt, nghịch ngợm nói: "Nô gia thấy võ công Minh bảo chủ cái thế, tự biết không địch lại, nếu không thi triển thủ đoạn nho nhỏ, sợ rằng nô gia khó giữ được trong sạch. Bèn xuất thủ thăm dò nhiều lần, nhưng không ngờ hôm nay vẫn bị Minh bảo chủ khám phá. Ai, thói đời này, nam tử thiên hạ đều là cầm thú. Nếu Minh bảo chủ đại phát thú tính, nô gia thật sự là. . ."
"Ta nói muốn trong sạch của ngươi bao giờ a! Ngươi lui ra phía sau nửa bước che ngực làm gì a! Ta căn bản còn chưa nhúc nhích! Đừng giả khóc a! Nơi này bốn bề vắng lặng, ngươi khóc cũng vô ích!"
"Thừa dịp bốn bề vắng lặng, tiếng khóc của nô gia không truyền đi, Minh bảo chủ muốn đại phát thú tính sao?"
"Nói hươu nói vượn a! ! Đừng nói như thật a! Mặc dù ta theo ngươi tới ngoại ô nhưng không có nghĩa là ta muốn đại phát thú tính a!"
Lại nói căn bản ta không có thú tính a!
Mặc dù nàng làm việc ban đêm, nhưng lời nói ung dung, tiêu sái tự nhiên, trái lại giống người ở thượng vị đã lâu.
"Nhưng. . ." Nữ lang áo đen không nói đùa nữa, hơi nghiêm túc: "Dường như Minh bảo chủ không kinh ngạc chuyện ta biết thân phận ngươi."
Ta bình tĩnh nói: "Cô nương rình mò ta hồi lâu, biết thân phận của ta cũng không kỳ quái a."
"Thế thì nô gia hỏi ngốc, lần này Minh bảo chủ đuổi theo, không biết có chuyện gì?"
Nàng nhiều lần xuống tay với ta, giờ phút này lại hỏi ngược ta.
Nhưng ta không trực tiếp trả lời, ngẩng đầu nhìn trời.
Bầu trời đêm như một tấm lưới vô cùng vô tận, một mẻ hốt gọn tinh điểm. Hình như vào một đêm thế này, ta đã đặt tên hiệu của thế hệ ta là Dạ La. Ta nghĩ đến chuyện không hề liên quan, thuận miệng nói.
"Không có việc gì, chỉ đến hỏi xem cô nương có dặn dò gì không?"
Hiển nhiên câu trả lời của ta hoàn toàn vượt quá dự liệu của nữ lang áo đen, nàng trầm mặt xuống.
". . . Ngươi có ý gì?"
". . . ."
Ta trầm mặc một hồi, mới nói: "Dạ La Thư ở đâu?"
"Vấn đề này, từ đâu mà đến? Nô gia biết đáp án a?"
"Cô nương đã sử xuất Dạ Bộ của ta, còn muốn ẩn giấu tung tích Dạ La Thư sao, chẳng lẽ nói tự mình nghĩ ra a."
Nữ lang áo đen dựa lưng vào cây dong, khoanh tay trắng, lộ ra đường cong mềm mại, mỉm cười nói: "Ngươi cảm thấy ta học lén võ công của ngươi?"
Ta nhìn vào cặp mắt long lanh vô song: "Trong Dạ La Thư của ta có pháp môn tu luyện Dạ Bộ, nếu có thể tu tập theo đó, thiên tư lại cao, không khó có thành tựu trong ba mươi năm mươi năm. Mặc dù Dạ Bộ của cô nương chưa tới đỉnh tiêm, cũng có chút hỏa hầu."
"Vậy a, nếu tu luyện Dạ Bộ gian nan, vì sao Minh bảo chủ cảm thấy, nô gia có thể học được Dạ Bộ của ngươi trong thời gian ngắn?"
Ta cúi đầu nghĩ một hồi, mới nói: "Kim Ngân tông có truyền một môn Kim Ô Phệ Nguyệt quyết. Uy lực môn công phu này không lớn, nhưng hiệu dụng thần kỳ. Có thể biến hóa võ công của người cho mình dùng, mặc dù là ăn tươi nuốt sống, nhưng dù sao là có công hiệu. Luyện càng sâu, biết càng tạp, võ công càng tốt. Nếu luyện Kim Ô Phệ Nguyệt quyết đến cảnh giới nhất định, cũng có khả năng trong thời gian ngắn luyện được vài thức của Dạ Bộ. Cô nương là người Kim Ngân tông?"
Nữ lang áo đen che miệng nhỏ cười nói: "Ngươi thật sự thông minh như thế? Hay là bỏ ra nhiều công sức điều tra, vì sao ngươi thuận miệng nói, lại có thể nói ra chân tướng?"
"Kim Ngân tông có thám tử tình báo như ngươi, ta cũng không thể thất lễ."
Nữ lang mỹ lệ khịt mũi coi thường, tinh nghịch cười duyên nói: "Ngươi hiểu tông môn nô gia đến mức nào?"
"Ta không hiểu Kim Ngân tông lắm. Nhưng Kim lão tông chủ là bạn vong niên của ta, hai ta từng kề vai chiến đấu ở Giang Nam, cũng coi như có chút tình nghĩa. Rất nhiều chuyện của Kim Ngân tông, hắn không gạt ta. Nhưng chuyện hoàng thượng tứ hôn này, hắn chưa từng đề cập với ta một lần, đủ thấy trong lòng hắn không lấy chuyện này làm vinh. Hơn nữa, theo ta được biết, Kim Vương Tôn vốn có hôn thê trong tông. Lần này Kim Vương Tôn gióng trống khua chiêng đi cầu hôn, chắc chắn ở quê đã náo loạn long trời lở đất a.
“Kim Ngân tông hám lợi xưa nay, sinh ý thẳng thắn. Nếu bất lợi với tông môn, cho dù là tông chủ cũng không thể hiệu lệnh toàn tông. Cho nên Kim Ngân tông khác với Kim Vương Tôn, ta nghĩ phải tách ra. Chắc cô nương là người mà phe phản đối trong Kim Ngân tông phái tới, phải không?"
Nữ lang áo đen hơi ngẩn ra, thân thể mềm mại run rẩy, dường như bị ta nói trúng. Lúc này ta mới nói tiếp.
"Lúc đầu ta cũng không xác định, thấy phản ứng của cô nương, xem ra trí nhớ ta vẫn không kém."
"Thật sự ngươi còn thông minh hơn nô gia tưởng tượng." Nữ lang áo đen trầm mặc một hồi, mới nói: "Nô gia. . . Chính là khuê trung mật hữu của vị hôn thê ngươi nói. Tên hỗn đản Kim Vương Tôn vứt bỏ tỷ muội của nô gia, ta không phục, cho nên sao chép một ít bí tịch võ công hắn lấy ra từ Dạ La bảo. Chính là. . . Dạ Bộ nô gia sử dụng vừa nãy. Mặc dù nô gia luyện qua Dạ Bộ, Nhưng Dạ La Thư thiên chân vạn xác không trong tay ta."
Ta hoàn toàn tin tưởng câu này, đoán chừng bây giờ Dạ La Thư đang trong tay Kim Vương Tôn. Hơn nữa rất an toàn.
Theo thời gian mà tính, hắn cũng đang luyện không thể rời tay đây. Cho dù có người cầm đao gác lên cổ, đoán chừng hắn cũng không giao ra.
"Không khác với ta nghĩ mấy."
"Tỷ muội của nô gia sớm có hôn ước với hắn, nhưng hắn không làm việc đàng hoàng, chỉ một lòng suy nghĩ dựa thế hoàng gia. Nhất là khi hắn chiếm Hàng Châu Dạ La bảo, dẫn một loạt nhân mã, lương khô vật tư vào trú, muốn lấy Dạ La bảo làm căn cứ mở rộng thế lực Kim Ngân tông. Cảm thấy mình là nhân tài kiệt xuất võ lâm Giang Nam, nổi lửa khắp nơi, chọc phải người không nên chọc, thế là vội vàng vào kinh thành cầu hôn, hi vọng triều đình có thể giải quyết thay hắn.
Nô gia tìm tới Kim lão tông chủ, giống lão nhân gia người, cũng thấy Kim Vương Tôn nên bị dạy dỗ. Cho nên thương lượng với hắn muốn phá hoại chuyện cầu thân của Kim Vương Tôn. Trong kinh thành, nô gia chính là đại biểu cho thế lực phản kháng của Kim Ngân tông."
Ta nở nụ cười lý giải nói: "Quả là thế, cho nên ngay từ đầu ta đã nói, ta có thể làm chuyện gì cho cô nương?"
"Minh bảo chủ có lòng." Nữ lang áo đen lại cười nói: "Muốn làm việc cho chúng ta, ngươi còn chưa có tư cách này."
"Chỉ giáo cho."
"Võ công Minh bảo chủ cái thế, nhưng nhiều khi võ nghệ một người không thể ảnh hưởng đại cục. Luận khinh công, Minh bảo chủ chưa chắc thắng nổi nô gia."
Ta ra vẻ kinh ngạc: "Chỉ giáo cho? Chẳng lẽ thân pháp của cô nương có thể thoát khỏi tại hạ a?"
Nữ lang áo đen bất động thanh sắc: "Trái lại ngươi rất có lòng tin với Dạ Bộ của mình nha."
"Cũng không tính là rất có lòng tin, coi như tại hạ để cô nương đi trước mười bước, cũng chắc chắn đuổi kịp trong mười hơi."
"Thật cuồng vọng." Nữ lang áo đen không hề tức giận, lại che miệng yêu kiều cười: "Vậy nô gia liền đánh cược với Minh bảo chủ."
"Cô nương muốn cược gì?"
Nữ lang áo đen xinh đẹp đứng, một tay chống má giả bộ đang suy nghĩ. Chỉ chốc lát sau vỗ tay như tiểu nữ hài: "Chúng ta cược khinh công."
Cho dù ta biết chắc chắn nàng sẽ nói ra cá cược cổ quái kỳ lạ nào đó, nhưng không nghĩ tới nàng thật muốn cược tạo nghệ khinh công với ta.
"Chúng ta lấy nơi đây làm mốc, chạy nhanh về phía bắc. Sau một nén nhang người nào đi được xa hơn thì thắng, thế nào?"
Ta cơ hồ không nghĩ mình sẽ thua, bèn cười nói: "Vậy tiền cược là gì?"
Đầu ngón tay non mịn thon dài của nữ lang áo đen chỉ vào chiếc cằm thon thon, cười nhạt nói: "Nếu nô gia thua. . . Nô gia sẽ cho biết khuê danh."
"Tốt, phương danh của giai nhân, là điềm tốt."
"Nhưng nếu Minh bảo chủ thua. . ." Nữ lang áo đen gằn từng chữ chân thành nói: "Nô gia sẽ mời Minh bảo chủ đáp ứng nô gia một việc. Vô luận thế nào cũng phải làm được."
Nghe nàng nói ra ước định này chắc chắn như thế, đột nhiên ta đánh trống trong lòng, chẳng lẽ nàng có pháp bảo trí thắng gì đó?
Cổ có Điền Kỵ đua ngựa, lấy thượng ký đối trung ký, trung ký đối hạ ký, là tất thắng chi thuật. Chẳng lẽ nàng cũng có biện pháp để có thể thắng ta?
Ta nghĩ nửa ngày, rõ ràng cá cược là sau một nén nhang, ai chạy tới phương bắc xa hơn, người đó sẽ chiến thắng a? Chẳng lẽ văn tự có cạm bẫy a?
Vô luận ta nghĩ thế nào, cũng không tìm được lý do ta sẽ thua bởi nàng.
"Minh bảo chủ đường đường nam nhi, vậy mà sợ nô gia a?"
Ta biết đây là phép khích tướng, nhưng ta hơi hiếu kỳ nàng sẽ làm thế nào để thắng ta, bèn nói: "Tốt a. Ta đáp ứng."
"Còn có, vừa nãy Minh bảo chủ đã nói có thể nhường nô gia đi trước mười bước, còn giữ lời không?"
"Ta nói là cho dù nhường cô nương đi trước. . . Tốt a, coi như ta nói đi, cô nương có thể đi trước mười bước."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta bắt đầu đi."
Nữ lang áo đen nhẹ nhàng bay đến bên cạnh ta, lặng lẽ đếm mấy cái, sau đó nói 'Bắt đầu'. Ta đang đợi nàng đi trước mười bước, nữ lang áo đen lại bất động tại chỗ. Dường như đang khoanh tay cười hì hì.
"Trí nhớ Minh bảo chủ thật đúng là không tốt." Nữ lang áo đen cười ha hả nói: "Vừa nãy ngươi còn nói trí nhớ mình không tệ a? Vì sao quên mất trong phòng ngươi, còn một cặp nam nữ tuổi trẻ củi khô lửa cháy?"
Trong đầu ta ầm ầm một tiếng, nghĩ đến một cảnh tượng đáng sợ. Trong phòng của ta, trên giường, nếu Tô Hiểu đang điên long đảo phượng với công chúa, vậy sẽ có chuyện lớn a!
Ta đi lâu như vậy, công chúa bị ta phong bế huyệt đạo, nhưng Tô Hiểu có khả năng tỉnh lại a! Hai người bọn họ vẫn còn trúng dược lực, nếu không khống chế được thân mật với nhau thì xong!
"Minh bảo chủ, xin lỗi không đi cùng được."
Vào lúc này, nữ lang áo đen bắn ra ngoài như một mũi tên nhọn, chạy lên phía bắc - - ngược hướng với Lục Phiến nha môn.
Khó trách nàng chắc chắn như vậy, bởi vì biết ta không thể không trở về.
Chết rồi! ! Tâm kế thật sâu a! !
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
11 Tháng mười hai, 2018 22:27
Còn vụ hứa hôn với kim vương tôn sao lại là tiểu sư di, hic
11 Tháng mười hai, 2018 22:09
Ghen với công chúa..
Tiểu sư di chờ a chân thịt mà a chân nhát vclll :))
11 Tháng mười hai, 2018 21:29
Wtf, tiểu sư di sao lại liên quan đến thằng cha kim vương tôn này
10 Tháng mười hai, 2018 19:18
Main định lực cao đấy =))
09 Tháng mười hai, 2018 22:53
Bộ đó chỉ là cv kĩ thôi, có lấy không bác =))
09 Tháng mười hai, 2018 16:23
cho xin 500 link bộ bác đang làm kia với :))
08 Tháng mười hai, 2018 18:31
đang ôm tô hiểu , giờ thêm công chúa tới phòng thì có xuân dược nên chơi 3 some hay không minh phi chân tại tuyến rất gấp cần câu trả lời kkk
08 Tháng mười hai, 2018 14:42
phi chân suýt tẩu hỏa nhập ma vì tô hiểu kkk
08 Tháng mười hai, 2018 13:23
Edit chương này cứ tưởng tab nhầm sang bộ sắc hiệp đang làm =))
07 Tháng mười hai, 2018 20:59
Chắc nữ thôi, lão Đới liếc cái ra Bạch Liên mà =))
07 Tháng mười hai, 2018 20:48
là nữ nhưng được nuôi như con trai vì nhà họ tô muốn có người kế nghiệp cái này gần giống con kyuubei trong gintama ấy
07 Tháng mười hai, 2018 20:47
Là nữ. ta tin lão thái y. nhìn Bạch thái giám phát là ra thì TH không thoát được
07 Tháng mười hai, 2018 20:36
rốt cuộc tô hiểu là nam hay nữ =_=
05 Tháng mười hai, 2018 09:57
vừa giữ quần vừa đánh nhau chết cười
04 Tháng mười hai, 2018 21:19
Giờ chơi cả chiêu tut quần :))
Quá đáng sợ a
04 Tháng mười hai, 2018 07:38
lão sư phụ dạy đồ đệ toàn võ công mấy phái khác , thì ra là để cho bọn ôn thần này đi gây hoạ
03 Tháng mười hai, 2018 21:45
nhất đại ôn thần đẩy nồi hết cho người khác mất rồi :))
03 Tháng mười hai, 2018 18:02
Hâizaa phang xong a hoàng còn bày đặt hộ giá. :)) best mịa rồi
03 Tháng mười hai, 2018 15:36
một gậy nghỉ cơm. thông thạo 7 móc lốp.
02 Tháng mười hai, 2018 22:04
huyền thoại móc lốp móc cả hoàng thượng
02 Tháng mười hai, 2018 20:57
đậu mé cho anh hoàng một gậy nằm luôn bó tay với ba thằng này
02 Tháng mười hai, 2018 18:47
thật biết tìm đường chết
02 Tháng mười hai, 2018 18:44
huynh với chả đệ :))
02 Tháng mười hai, 2018 15:28
tô hiểu là retrap chứ không phải trap
02 Tháng mười hai, 2018 09:29
tô hiểu kìa
BÌNH LUẬN FACEBOOK