67.
Lưu nhược mệt mỏi ngồi dậy, bóp trán đau đầu, với tay lấy cốc trà nguội lạnh rồi nhăn mặt, trà trơ đến đáy, đến cặn trà nàng cũng nốc luôn rồi, ngáp dài 1 cái, vừa rã người, vừa buồn ngủ.
Tiếng pháo trận dồn dập, cả phòng tuyến rung lên từng chặp, bụi bẩn từ phía trên rơi xuống, rơi cả lên mẩu bánh khô cứng trong bát, lưu nhược cũng chẳng thèm để ý, bốc lên bỏ vào mồm nhai rào rạo, tay còn lại lướt trên địa đồ, lại nhíu mày.
“quân đoàn trưởng”
Có tiếng người gọi, lưu nhược ngước nhìn lên, là lưu toàn, đoàn phó, cũng là thân vệ binh, chỉ dưới nàng, coi như cũng kiêm luôn mọi thứ. Người tài năng, chỉ tiếc, lại phải phục dưới mình, lãng phí.
Lưu toàn nhìn cô, coi như không thấy, đem 1 chồng tin báo đặt xuống, cũng tiện tay rót trà, trà mới châm, mùi hương tỏa khói, lưu nhược nhấc lên tu liền 1 hơi, lại vùi đầu lên bàn,
“có tin gì mới không ?”
“người muốn nghe tin tốt hay xấu trước ?”
“có tin tốt sao ?”
“không có”
Lưu nhược nhăn mặt, lại ngước lên nhìn hắn, khuôn mặt ngàn năm không đổi, vẫn lạnh lùng như thế. Không chấp kẻ cứng đầu, nàng lật tung xấp tin báo lên, chỉ 1 loáng đã xem xong toàn bộ, ngửa đầu ra ghế, thở dài,
“tin xấu thì sao ?”
“thương binh không được chữa trị, nhẹ thì nhiễm trùng xuất huyết, nặng thì tử vong, quân nhu cạn rồi”
“lưu toàn, ta nhiều khi không hiểu nổi ngươi, lời lẽ bất nhất”
“thuộc hạ làm việc đơn giản, là do người nghĩ quá nhiều mà thôi”
Đúng là chấp không nổi hắn, mà nàng, còn thiếu việc đau đầu sao, đến khi nhấp tiếp ngụm trà, trà nóng bỏng tay, mới nhận ra, trà mới châm, lại nóng như vậy,
“ngươi nói xem, thuốc trị thương chúng ta không có, nhưng độc dược, lại đầy 1 bao”
Nàng lấy trong ngăn bàn ra 1 tờ giấy đen cứng, đôi chút đắn đo, cuối cùng đưa cho hắn, mỉm cười,
“để họ đi đi”
Lưu toàn nhận lệnh, không nói gì, chắp tay rồi bước ra, đến nhìn cũng không nhìn nàng lấy 1 lần, khinh người, trong mắt hắn, còn có 1 đoàn trưởng là nàng không vậy.
Lưu nhược lắc đầu, đứng dậy bỏ ra ngoài, đã 3 đêm không ngủ, nàng cũng không phải sắt thép, vừa đứng dậy trời đất quay cuồng, chống tay thở dốc, vất vả 1 lúc, mới bò được ra ngoài.
Bên ngoài nắng gắt, mùi khói đặc quyện với mùi xác thối, cái mùi hổ lốn của chiến trường, đến 1 kẻ quen trận mạc như lưu nhược cũng chịu không nổi, tìm đến 1 góc khuất mà nôn thốc nôn tháo, nôn đến cả người run rẩy, mắt mũi xám ngoét.
Quẹt mép ngồi xuống, tiện tay châm điếu thuốc, hít vào thở ra, được 1 chút tỉnh người, lại nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện.
“a lâm, ngươi nghĩ chúng ta trở về được không ?
A lâm, ngươi nhớ nhà không ?
Chúng ta nơi này chết dần chết mòn, a lâm, ngươi nghĩ bọn họ có biết không ?
Ta nghĩ bọn họ biết, vậy sao không có viện quân, tại sao không có tiếp viện, nếu có thuốc thì tốt, a lâm, ngươi sẽ không chết . . .”
Cũng không hẳn là nói chuyện, vì người nói chỉ có 1 mình, là 1 binh sĩ đang thất thần nhìn trời, ánh mắt vô hồn, lảm nhảm nói chuyện, trong tay hắn, là xác của 1 người khác, có vẻ là thân huynh đệ, người nói cho 1 người nghe.
“hắn không nghe thấy đâu, a lâm của ngươi chết rồi, là do ta hại chết”
Lưu nhược đứng trước mặt binh sĩ nọ, lạnh lùng nhìn hắn, cố tỏ ra uy lĩnh, nhưng nàng đứng còn không vững.
mình bây giờ trông thật thảm hại.
binh sĩ nọ cúi nhìn cái xác đang mục rữa trên tay, ngửa đầu nhìn nàng, lưu nhược giờ mới thấy rõ, đôi mắt hắn bị thương, cơ bản đã mù rồi. hắn cuối cùng không để ý đến nàng nữa, nghiêng đầu sang 1 bên, tiếp tục lảm nhảm. lưu nhược rút súng ra, chĩa thẳng vào hắn, bắn liền 2 phát.
Người đã chết rồi, vậy thì chết đi, làm nhược lòng quân, có ích gì.
Chiến địa tan hoang, phòng tuyến đổ vỡ, hứng chịu quân đế quốc công kích ngày đêm, màn chắn lúc còn lúc mất, bọn họ trụ đến lúc này, đã sức cùng lực tận, ngày nào cũng có người chết, chết 1 lúc cả trăm người, nhuệ khí trơ đến đáy.
bởi vì đế quốc còn chưa muốn san bằng phòng tuyến, thay vì công kích hủy diệt, bọn họ cơ bản chỉ là oanh kích bình thường, bào mòn sức chiến đấu của liên quân, dù sao cũng chỉ là đám tàn quân thoi thóp, muốn thì bóp nghẹt mà thôi.
Khinh thường đối thủ, là cái giá phải trả của liên minh, nàng là sĩ quan chiến trường, chỉ đâu đánh đó mà thôi, đâu khác gì những binh sĩ nằm kia, chỉ là cái bị thịt, để người ta đem ra mặc cả.
“đoàn trưởng, cố vấn tìm người”
Máy liên lạc rung lên, phiền phức tìm người, đúng lúc thật, nàng lấy thuốc trên miệng xuống, cắm vào miệng của người binh sĩ, giờ chỉ còn là cái xác nguội lạnh, kéo mũ vành, khoác áo măng, xoay người rời đi.
Vừa bước vào phòng chỉ huy, không khí đã có phần căng thẳng, cố vấn liên minh, thiếu niên nhân tuổi trẻ nhưng trọng dụng, được đặc phái đến tiền tuyến, cũng đã ở đây chịu khổ cùng bọn họ mấy ngày. thiếu ăn thiếu mặc, da dẻ xanh xao, nhưng ánh mắt kiên định, lòng tin chưa mất, khuôn mặt anh tuấn đầy giận dữ, đang nhìn nàng chòng chọc.
“đoàn trưởng, người mất trí rồi sao, lại đi đầu độc chính binh sĩ của mình, bọn họ cho dù là thương binh, mất đi sức chiến đấu, nhưng cũng là con người, người nói xem”
“binh sĩ không thể chiến đấu, thì là người chết”
“ngươi . . .”
Lời nói ra lạnh lẽo tuyệt tình, dù nàng nói không sai, người nghe bất nhẫn, thiếu niên đúng là không chịu nổi, đập tay xuống bàn, đánh rầm 1 tiếng, kinh động đến tất cả người trong phòng, trong phòng có rất nhiều người, có người thuộc quyền, cũng có người của hội đồng, sĩ quan cao cấp, toàn bộ đều ở đây.
Đông đủ thật, tuổi trẻ, cũng có chút mánh khóe, chả trách lại được tin cậy như vậy.
“đoàn trưởng, người lúc đầu bất chấp quân lệnh, xử quyết tù nhân, ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng lần này lại ra tay với người của mình, quả thật quá đáng, cho ta 1 lời giải thích”
Nàng uể oải ngồi xuống, vươn tay lấy tách trà trên bàn, nhấp 1 ngụm, trà này quá đắng, là ai pha vậy, dõi mắt tìm người, là lưu toàn, hắn đang nhướn mắt nhìn nàng chịu khổ, đến 1 tiếng bênh vực cũng không có, đoàn phó của nàng, lại là người như vậy đấy.
Lưu nhược tiện tay quẹt muỗng thép lên mép ly, gõ 2 tiếng, gạt nước trà xuống, nghiêng đầu,
“ngươi đã báo cáo chuyện này chưa ?”
“còn xem lời bao biện của người”
“xấc xược”
Lời nàng tuy nhẹ, lại đầy uy áp, lưu nhược phun ra 2 chữ, rồi không nói gì, chỉ lặng lẽ uống trà đắng, không khí trong phòng căng thẳng ngột ngạt, thiếu niên giờ mới nhớ ra, bản thân hắn ở đây là khách, hắn dù sao cũng chỉ là cố vấn, là tai mắt của hội đồng, nhưng toàn quyền quyết định, sĩ quan tiền chiến là nàng, lưu nhược, lưu thống soái, quân lãnh quân đoàn 14 liên minh.
“họ là do ta hại chết, phải, nhưng họ chết bởi vì các ngươi, vì đám người các ngươi vô dụng. muốn hỏi, vậy ta hỏi ngươi, tiếp viện liên quân, ở đâu rồi ?”
“đoàn trưởng, người không phải không biết khó khăn của liên minh, trận chiến này biến số quá nhiều, quân đế quốc quá thiện chiến, hơn nữa, quân đoàn 16 trên đường . . .”
“ta mệt rồi, ngươi trở về đi, ta còn nhiều việc phải làm, phiền phức của ngươi, không tiếp nổi”
Lưu nhược phẩy tay trục người, còn không cho hắn mấy phần mặt mũi, thiếu niên tuôi trẻ, có chút lệ khí bốc đồng, cuối cùng buột miệng, nói ra lời không nên nói,
“người chờ mà xem, chuyện này ta sẽ báo lên hội đồng, lưu nhược, chờ phán quyết của người đi”
Hắn vừa xoay người, bước chân vừa nâng lên, còn chưa kịp hạ xuống, phía sau đã có tiếng súng nổ, tiếp theo là tiếng thân người đổ huỵch, đến chết mắt còn mở to, dòng suy nghĩ cuối cùng sót lại, lưu nhược, nàng ta điên rồi.
Lưu nhược nhìn cái xác không hồn trên đất, đạn bắn từ sau lưng, thổi bung lồng ngực ra phía trước, máu nhuộm đỏ sàn, tia máu bắn lên mặt nàng, từ tốn lấy khăn lau đi, lại nhấc trà lên, lần này uống cạn.
“lưu nhược, ngươi . . .”
Những người còn lại lúc này mới bắt đầu phản ứng, tất cả đặc phái của liên minh đều rút súng, nhưng mũi súng còn chưa kịp giương lên, thân binh của nàng đã động thủ rồi.
Trận chém giết diễn ra nháy mắt, chỉ mất vài giây, cả căn phòng nhỏ hẹp, mùi máu tanh nồng, đến cả vì trà đắng cũng không át nổi mùi máu gắt. lưu nhược gay mũi, co chân đá vào xác viên cố vấn, đạp cho đến khi mũi giày đỏ thẫm máu tươi, mệt mỏi thả người xuống ghế bành.
“thỏa mãn chưa ?”
Lưu toàn bước đến trước mặt nàng, mũi dao quắm trên tay vẫn còn nhỏ máu, mặt lạnh lòng khô, đến nói chuyện với lưu nhược còn tiếc chữ.
“từ giờ chỉ còn 2 lựa chọn, hàng quân hay là chết, đoàn trưởng, sẽ thế nào đây”
“ngươi nghĩ ta sẽ hàng sao ?”
Hắn nhìn nàng 1 lúc, cúi đầu, lặng lẽ quay người, ra lệnh cho người dọn dẹp, bản thân xốc liền 2 xác người lên vai, ném ra ngoài.
“ngủ 1 chút đi, đoàn trưởng”
Nhìn bóng lưng hắn rời đi, chẳng hiểu sao có chút an tâm, hắn bảo nàng ngủ, nàng ngủ rồi, hắn thủ vệ, người muốn bước qua cánh cửa đóng chặt kia, trừ phi đạp lên xác hắn mà vào.
“tất cả các ngươi có thể chết sạch, nhưng đó là cái giá mà ta sẽ trả, chỉ cần phòng tuyến này còn chưa đổ, cho dù chỉ là 1 mảnh tường vây, thì ta thắng”
Nàng lẩm nhẩm trong cơn mê ngủ, cho đến khi tâm thức chìm vào giấc mộng, còi báo động rú lên liên hồi, từng chặp từng chặp ngắt quãng nhưng vang vọng, dọa đến nàng giật mình tỉnh thức.
Hàng loạt điểm đỏ trên địa đồ rực lên, đạn pháo hiệu bắn lên sáng rực cả vùng trời, không sớm không muộn, lại đến ngay lúc này, nàng lại với tay lấy trà, thở dài,
“đến trà cũng hết, thật bức người”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK